KHÔNG BIẾT VỊ

Việc Trần Độc đã trói Chu Dục Cảnh, Đoàn Hạc Thừa không thể coi như không có gì.

Hắn vốn ghi nhớ tình nghĩ của cha, mắt nhắm mắt mở với Trần Độc, cho ông ta đủ thời gian chuyển địa bàn, nhưng Trần Độc không nhận phần nhân tình này, Đoàn Hạc Thừa cũng không muốn lãng phí thời gian nữa.

B3 tòa A.

Đoàn Hạc Thừa đứng trên bậc thang, cụp mắt nhìn người bị ép quỳ trên mặt đất, đời này Trần Độc chưa từng chịu nhục như vậy, bây giờ quỳ gối trước mặt một tiểu bối, càng trừng một con mắt đầy tơ máu, hung tợn nói: “Đoàn Hạc Thừa, lúc cha mày còn sống dạy mày đãi khách thế nào?”

Hai tay Đoàn Hạc Thừa đút trong túi quần, đứng trên cao, trên mặt không có biểu cảm gì: “Trần gia hẳn phải biết, tôi kiêng kị cái gì nhất.” Nói rồi bước xuống bậc thang: “Hồi trước Trần gia muốn giết tôi, tôi coi như ông là trưởng bối, không so đo với ông.”

“Nhưng ông tuyệt đối không nên đụng vào Chu Dục Cảnh.”

Trần Độc chờ hắn đến gần, ngửa đầu nhìn hắn: “Hừ, sớm biết tao nên thẳng tay giết hắn.”

“Phải không.” Đoàn Hạc Thừa phất tay, ra hiệu đè Trần Độc lại: “Giúp Trần gia nhắm mắt lại.”

Trần Độc mỉa mai: “Thừa cũng biết giết người? Không phải mày trăm phương ngàn kế chuẩn bị phá hủy Mậu Thành, tẩy trắng bản thân sao? Xem ra Chu Dục Cảnh quan trọng thật, khiến mày phá quy tắc này.”

Đoàn Hạc Thừa nói: “Trần gia sai rồi, một con mắt của ông khó mở, cùng lắm tôi chỉ khiến nó nhắm lại nghỉ ngơi một chút.” Nói xong quay người đi ra ngoài: “Chẳng qua, Chu Dục Cảnh đúng là quan trọng thật.”

Quay về phòng, Chu Dục Cảnh đang tự xử lý vết thương cho mình, Đoàn Hạc Thừa đi qua, ngồi đối diện cậu, cầm tăm bông khử trùng giúp cậu.

Chu Dục Cảnh vô thức né tránh, vội nói: “Anh Cửu tự em có thể xử lý.”

“Ngồi yên.” Đoàn Hạc Thừa nhíu mày.

Chu Dục Cảnh lại nhanh chóng ngồi yên, cậu thoáng giơ lên cánh tay không bị thương, quạt quạt mùi, hi vọng có thể khiến không khí trong lành hơn.

Đoàn Hạc Thừa liếc qua: “Làm gì đấy.”

Chu Dục Cảnh trả lời: “Anh Cửu không thích mùi máu tươi.”

Đoàn Hạc Thừa khẽ giật mình, tiếp tục động tác trên tay: “Tôi chỉ không thích em chảy máu.”

“Chu Dục Cảnh.”

“Em đây, anh Cửu.”

Đoàn Hạc Thừa hỏi: “Có phải trước kia em từng nói, có tôi, trải qua cuộc sống thế nào đều được?”

Chu Dục Cảnh: “Ừm! Chỉ cần ở cạnh anh Cửu, thế nào cũng được.”

“Em cảm thấy, Mậu Thành có phải nhà của em không?” Đoàn Hạc Thừa dùng băng vải quấn vết thương giúp cậu.

Chu Dục Cảnh lắc đầu: “Anh Cửu… mới là nhà của em.”

Đoàn Hạc Thừa chọc chọc trán cậu: “Lại lén ăn kẹo rồi?”

“Không có, em nói thật mà.” Chu Dục Cảnh vội vàng nói, thấy cậu muốn giải thích, Đoàn Hạc Thừa ôm người vào lòng: “Do tôi không nói rõ với em ngay từ đầu.”

Chu Dục Cảnh nói: “Là em… là em có lỗi với anh Cửu… không nhìn thấy anh Cửu yêu… yêu em…”

Đoàn Hạc Thừa hỏi: “Vậy sau này biết rồi?”

Chu Dục Cảnh vội nói: “Biết rồi.”

Kế hoạch ban đầu trong một năm, đã không để ý mặt mũi với Trần Độc, Đoàn Hạc Thừa cũng không nể mặt, hắn phải sử lý sạch sẽ, không thể để lại tai họa về sau, từ trước đến nay Đoàn Hạc Thừa đối xử tàn nhẫn với người ngoài, chút dịu dàng ở đáy lòng đều để lại cho Chu Dục Cảnh.

Nửa năm sau, Cố Châu.

Liễu Kiều lái xe, thông qua gương chiếu hậu nhìn hai người phía sau, hỏi: “Quang Ích, chú cứ thế cho Đoàn Hạc Diên thật à?”

Đoàn Hạc Thừa nhắm mắt lại nghỉ ngơi: “Ừm.”

“Chú có mưu đồ gì?”

“Không có gì, coi như cho người thân còn sống chút tiền tiêu đi.”

“Bọn họ cũng không coi chú là người thân.”

“Không sao, Chu Dục Cảnh coi tôi như người thân là được rồi.” Chu Dục Cảnh ngồi bên cạnh hắn, cong mắt cười nói nói với Liễu Kiều: “Em là người thân của anh Cửu.”

Liễu Kiều “Chậc” một tiếng: “Chán thật, còn tưởng các chú phải dày vò long trời lở đất, mười năm tám năm chứ.”

Đoàn Hạc Thừa mở một mắt: “Xem náo nhiệt vui lắm sao.”

Liễu Kiều cười ‘hề hề’: “Vui cực.”

Đưa hai người này đến sân bay, Liễu Kiều lại có chút không nỡ, Chu Dục Cảnh nói: “Anh Liễu, sau này Tiểu Xuyên đi theo anh, mong anh giúp em chăm sóc cậu ấy nhiều một chút.”

“Yên tâm.” Liễu Kiều hỏi Đoàn Hạc Thừa: “Thật sự không định quay về nữa?”

Đoàn Hạc Thừa: “Ừm.”

“Ài, quên đi, có thời gian anh đi thăm các chú.” Liễu Kiều ngẫm nghĩ nói với Chu Dục Cảnh: “Tiểu Dục Cảnh, sau này cậu phải thương nó yêu nó nhiều lên, bây giờ nó là người đàn ông bình thường rất đẹp trai, lúc bố nó còn sống nó muốn mở công ty của mình dẫn theo cậu đi, bố nó chết rồi, trực tiếp phá hủy toàn bộ gia sản, vẫn phải dẫn theo cậu, có lẽ nó bận bù đầu, rất nhiều năm không để ý đến cảm nhận của cậu, nhưng nó yêu cậu thật, muốn mang cậu rời khỏi tất cả nguy hiểm.”

Chu Dục Cảnh nghe Liễu Kiều nói, trong lòng hơi chua xót, cậu trộm túm chặt góc áo Đoàn Hạc Thừa, kiên định nói: “Em sẽ.”

Cánh máy bay xẹt qua bầu trời, trong khoang hạng nhất chỉ có hai người Đoàn Hạc Thừa và Chu Dục Cảnh, Đoàn Hạc Thừa lật tạp chí liếc qua Chu Dục Cảnh cúi đầu thất thần, kéo cổ cậu hỏi: “Nghĩ gì thế?”

“Em…”

Đoàn Hạc Thừa buông cậu ra: “Em không nói, anh cũng không biết.” Nói rồi đứng lên, đi đến phòng vệ sinh.

Chu Dục Cảnh mím môi, nhìn bóng lưng của hắn, tựa như đưa ra quyết định gì, đứng cạnh hắn, đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Cửu, Cửu.”

Đoàn Hạc Thừa nghe cậu sửa lại xưng hô, đột nhiên hơi sững sờ: “Gọi anh là gì.”

Chu Dục Cảnh nói: “Cửu… sau này em có thể gọi anh là Cửu không?”

Đoàn Hạc Thừa nhoẻn miệng cười, cúi đầu hôn khóe miệng cậu: “Có thể.”

Sau mười mấy tiếng dài dằng dặc, máy bay đưa họ đến bên kia bờ đại dương, Đoàn Hạc Thừa đã chuẩn bị xong tất cả từ lâu, hắn đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ đợi hết thảy kết thúc, dẫn Chu Dục Cảnh theo, làm lại cuộc sống mới.

Mà mỗi một ngày trong tương lai, Chu Dục Cảnh cùng  A Cửu ca ca của cậu, tâm ý tương thông, bình an vui vẻ.

Hết

Bình luận

Truyện đang đọc