KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

“Sau khi hiểu rõ, vẫn phải hiểu rõ con đường đào tẩu!"

“Sau đó phải đi một lần dựa theo tình huống bỏ chạy, diễn luyện ba lăn, tìm ra sự tối ưu trong đó”

“Sau đó mới biến thành hành động”

Vân Tuyệt Ảnh cứng họng nửa ngày, cuối cùng ho. một cái, nói: "Sư thúc, vậy ta đi ra ngoài tìm hiểu Thành Phượng Hoàng một chút..."

Gấp, nhanh, trốn chui trốn nhủi mà đi, hốt hoảng mà đi.

“Sư thúc, ta cũng đi ra ngoài làm quen tình hình một chút”

“Ừ, các ngươi đi đi”

Người đàn ông trung niên gật gù: "Ta muốn tìm hiểu khách sạn chúng ta đang ở trước, sau đó sẽ ra ngoài đi dạo”

Mặc Huyền Y mắt trợn trắng, đi rồi.

Lúc vừa mới bắt đầu tiếp xúc với vị sư thúc này, Mặc Huyền Y rất là kính trọng!

Tu vi Hóa Vân!

Phong độ cử chỉ nhanh nhọn!

Thái độ ôn hòa!

Thỉnh thoảng ánh mắt lướt qua cũng lộ rõ vẻ cao ngất.


Mỗi một loại đều là sự lựa chọn nhất thời, siêu phàm, không giống mấy đại tu giả.

Nhưng đoạn đường này, đi qua mấy trăm nghìn dặm đường dài, sự kính nể và tôn trọng nhìn thấy lúc ban đầu... Đã sớm bị bào mòn từng chút, hầu như không còn.

Sự kính nể phát ra từ nội tâm đến bây giờ chỉ còn lễ nghĩ qua loa ngoài mặt, thậm chí còn có chút xem thường...

Tất cả những thứ này, vị sư thúc này cũng chỉ dùng một đoạn đường, như vậy mà thôi.

....

Mặc Huyền Y đi ra khỏi khách sạn, hòa vào dòng người, lúc xuất hiện, đã đi tới trước cửa một cửa hàng bánh bao.

“Ông chủ, cho hai cái bánh bao, ở đây ngươi có nhân bánh gì?”

“Thịt, chay, thủy sản, rau hẹ đậu phụ...”

“Cho hai cái rau hẹ đậu phụ."

Mặc Huyền Y vừa trả tiền, vừa nói: "Ông chủ, nghe hành Phượng Hoàng chúng ta có vị thần toán?

Chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra họa phúc sống chết của con người, lời nói có thể giải quyết được nghịch cảnh, có chuyện này chứ?”

Ông chủ cười ha hả: “Đúng vậy quý khách, người ngươi nói đến là Tả đại sư? Tả đại sư bây giờ đang nổi danh khắp Thành Phượng Hoàng chúng ta, người có tiền trong thành cơ bản đều đi tìm hắn xem, xem rất đúng.”

Nói tới Tả đại sư, ông chủ này lập tức trở thành người nhiều chuyện.

“Nghe nói có người đi tìm con chó của mình đã thất lạc hai năm nhưng không nỡ bỏ, Tả đại sư chỉ phương hướng cho hắn và bảo hân đi đào, quả nhiên đào được một đống xương chó, trên bắp chân còn có dấu vết bị đao chém, phù hợp với nét đặc trưng của con chó nhà hẳn, ngươi nói xem thần kì không? Đến cả chết nhiều năm như vậy rồi cũng có thể tìm được!”

“Nếu không phải ta không có tiền thì đã sớm đi Tìm Tả đại sư xem một chút”

“Hả? Tài giỏi như vậy sao?”

Mặc Huyền Y lập tức rất có hứng thú, nói: "Vậy vị Tả đại sư này ở đâu? Dễ tìm không?”

“Không có cái gì dễ tìm hơn Tả đại sư, Tả đại sư bây giờ còn đang đi học ở trường Nhị Trung của chúng ta, buổi sáng mỗi ngày đều xem tướng ở cửa trường học rất sớm. Buổi sáng một giờ, buổi trưa một giờ, buổi chiều một giờ. Mỗi ngày kiên trì ba giờ.”

“Đừng chê Tả đại sư tuổi còn nhỏ, nhưng hẳn thật sự rất giỏi... Cô gái, bánh bao của ngươi”

“Vâng”

Mặc Huyền Y cầm bánh bao đi về phía trước với tình thần mất tập trung

Xem ra, chính là hắn sao?

Nhị Trung?

Nàng kiểm tra thời gian.


Đã bảy giờ rồi.

Xem ra, chiều hôm nay không kịp rồi.

....

Tả Tiểu Đa dùng một loại tốc độ so với ốc sên cũng không nhanh hơn bao nhiêu, gần như đi về nhà từng bước một.

Linh khí mãnh liệt trong cơ thể hẳn đâu chỉ di chuyển gấp rút, căn bản là đã sắp ở ranh giới chuẩn bị nổ tung.

Thậm chí hẳn dám chắc nếu bản thân gắng gượng nhịn đi về, đan điền chín phần mười sẽ nổ tung.

“Xem ra thật sự đã đến cực hạn, quả nhiên vẫn không có tư chất tốt bằng Niệm Niệm mèo. Năm mươi lần... Làm sao kìm nén được hay vậy? Sao ta không nhớ Niệm Niệm mèo đã từng thấy chịu đựng vậy?"

Tả Tiểu Đa than thở trong lòng.

Ngồi trên bàn ăn, đối diện với thức ăn thơm ngon cũng nuốt không trôi, mãi cũng không động đũa.

Tả Tiểu Niệm tỏ ra rất khó hiểu đối với người nào đó.

“Ngươi sao vậy?”

Tả Tiểu Đa cúi đầu ủ rũ: "Có thể ta sắp đột phá."

“Đột phá là chuyện tốt, mấy ngày nay ngươi không phải vẫn đau đầu chuyện rất lâu rồi không có bất cứ dấu hiệu chân khí bành chướng nào sao”

Tả Tiểu Niệm càng cảm thấy quái lạ hơn.

“Nhưng đến tận bây giờ ta mới chỉ áp chế được một vài lần thôi... Còn kém rất rất xa năm mươi lần của ngươi..."

Tâm trạng của Tả Tiểu Đa tất chán nắn, cảm giác mình rất vô dụng.


“Năm mươi lần của ta?”

Tả Tiểu Niệm mở to đôi mắt xinh đẹp, cuối cùng kịp nhớ đến, chưa để lộ kẽ hở nhưng vẫn không kiềm chế được vui mừng: “Thôi, sức người cũng có hạn, đến mức độ tối đa thì sẽ đột phá thôi, con đường gai đến giai đoạn sau của Tiên Thiên vẫn có thể tích lũy thêm một lần. Đến lúc đó mới là nhân tố quyết định đặt riền móng của đời người”

“Haizz."

Tả Tiểu Đa bưồn rầu.

'Đặc biệt là không thể nói ra câu nói này 'nhưng ta muốn mỗi một lần đều có thể vượt qua ngươi, mới có thể bắt kịp ngươi và tiến độ nhanh hơn ngươi'

Câu nói này mà xuất hiện, phản ứng của Niệm Niệm mèo chắc chắn sẽ không tốt như dự đoán!

“Xong, ý chí vừa không ổn định, linh nguyên lại bắt đầu tuôn ra rồi..” Sau khi Tả Tiểu Đa bó tay toàn tập, ngay cả tay chân cũng bắt đầu luống cuống.

Tả Tiểu Niệm nhìn thấy hắn nhịn đỏ cả mặt, dáng vẻ mồ hôi đầm đìa, không nhịn được hoài nghị, nói: “Công hành viên mãn, một khi đột phá, thuận nước đẩy. thuyền, sao lại khô nóng vậy?"

Nói xong thì chìa tay để lên trên trán của hắn.

Nhưng ngay lập tức, một luồng sức mạnh cực nóng chạy qua lòng bàn tay của Tả Tiểu Niệm, mạnh mẽ tràn vào trong kinh mạch nàng; Mà Băng Hàn Chỉ Lực Tả Tiểu Niệm nắm trong lòng bàn tay cũng nhanh chóng đi vào trong kinh mạch của Tả Tiểu Đa.

Cùng lúc đó, một lưỡng năng lượng cực nóng cũng tiến vào trong kinh mạch của Tả Tiểu Niệm trong chớp mắt.

Tá Tiểu Đa chỉ cảm thấy toàn thân có một lưỡng cảm giác thoải mái, mát mẻ không nói thành lời quanh quấn, linh khí vốn cuộn trào mãnh liệt lập tức bị ngăn chặn và trở nên nhu hòa, thuận lợi hẳn lên.

Tả Tiểu Đa lập tức mở to hai mắt, hắn lập tức nhớ lại ngày hôm đó, bản thân mình đụng trúng ngực của Tả Tiểu Niệm trong lúc vô tình... Cảm giác mát mẻ thoải mái này, chợt hiểu ra điều gì đó.

Nhưng lần phun trào chân khí này của Tả Tiểu Đa, tình thế quá mức mạnh mẽ, mà một chút khí mát mẻ do Tả Tiểu Niệm truyền vào, chẳng qua cũng chỉ là như muối bỏ biển, căn bản không giúp ích gì cho đại cuộc.


Bình luận

Truyện đang đọc