KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Tin chắc rằng, sau khi có thêm các thủ đoạn của các chuyên ngành đặc thù, cuộc chơi sẽ trở nên tàn khốc và máu me hơn.

Lớp một chọn xong thì trở về phòng học.

Còn lại hai mươi mốt người này đều ở lại đây và yên lặng chờ đợi.

Mà trước viện Võ Tàng, còn có rất nhiều học sinh năm nhất sau lớp một đang yên lặng đứng chờ tới lượt mình lựa chọn.

Có rất nhiều học sinh lớp trên, trong thời gian này, dù ngày thường có bướng bỉnh, coi trời bằng vung, ồn ào thế nào ....

Giờ phút này, đều im lặng không nói gì, họ giống như nhìn thấy bản thân của ngày hôm qua.

Rồi lại nhìn về lớp mình, những bạn học bởi vì đặc thù của ngành, càng ngày càng trở nên trầm lặng ít nói, ngày càng nỗ lực biến bản thân thành người vô hình trong mắt các bạn học ....

Trong lòng mỗi người không khỏi cảm thấy khó chịu.

Đợi khi họ đã biến mình thành người vô hình hoàn toàn ...

Cũng là lúc tốt nghiệp, chuẩn bị bước lên hành trình.

Khi còn học năm nhất, bọn ta còn đều cố để nhớ kỹ bọn họ, nhưng mấy năm nay, ấn tượng của những bạn học ấy trong đầu bọn ta, càng ngày càng mờ nhạt, gần như đã suýt quên mất.

Rõ ràng là bạn học ngày nào cũng gặp, cũng giao lưu nói chuyện, nhưng cảm giác càng ngày càng giống người xa lạ.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là vì liên quan tới chuyên ngành của họ. Bọn họ phải biến bản thân thành người vô hình, hoàn toàn không có chút tồn tại nào trong mắt người khác, mới được coi là thành công. Chỉ khi họ giấu diếm được những người mà họ quen thuộc nhất, thì bọn họ mới thêm càng dễ giấu diếm người khác.

Nhưng loại cảm giác xa cách và lạ lẫm này, vẫn luôn làm lòng của bản thân thấy khó chịu.

 

Bởi vì bọn họ vĩnh viễn phải chịu đựng nhiều hơn chính mình rất nhiều! (Mọi người nghĩ gì về những ngành nghề đặc biệt này?)

Buổi tối.

Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long ngồi trên sô pha trong căn biệt thự, nhớ lại tất cả những gì họ đã trải qua vào ban ngày, trong lòng hai người đều chợt cảm thấy đè nén khó chịu.

“Ta nghĩ mãi cũng không hiểu, cái đồ đê tiện Bì Nhất Bảo này, sao lại chọn cái nghề đó chứ ... ”

Lý Thành Long thấy có hơi khó chịu: "Nhìn kiểu gì thì cũng thấy hắn không thích hợp làm gián điệp ... "

Tả Tiểu Đa cười hì hì: "Ngươi nói thế là sai rồi, Bì Nhất Bảo ... còn thích hợp làm gián điệp hơn ta và ngươi đó."


Lý Thành Long suy nghĩ một lúc lâu, rồi chán nản nói: "Ngươi nói đúng."

Tả Tiểu Đa nói: "Nhưng ngươi ấy, sao không chọn ngành quân sư? Mà lại đi chọn chiến đấu và phụ trợ chiến đấu?"

Lý Thành Long nâng mí mắt, nói: "Có gì khác sao?"

Tả Tiểu Đa khẽ thở dài, nói: "Khác chứ, nếu ngươi chọn quân sư, rất có khả năng sẽ đi đạt vị trí dưới một người trên vạn người ... Nhưng phụ trợ chiến đấu, dù cho không bị lãng quên trong dòng lịch sử, thì cũng rất khó đạt được tới loại địa vị này."

Lý Thành Long nâng mí mắt, lại nói: "Rồi khác nhau chỗ nào?"

Tả Tiểu Đa trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng nhoẻn miệng cười, nói: "Đúng là không khác nhau thật, là ta nghĩ nhiều quá rồi."

Hắn vỗ vai Lý Thành Long và nói: “Phù Phù, con đường gai của ngươi, ngươi được mấy lần rồi?"

Lý Thành Long thở dài, nói: "Ta dạo này đều hấp thu uy năng trong Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm để nâng cao hiệu suất tu luyện, tốc độ tràn đầy đan điền cũng nhanh hơn trước rất nhiều, việc áp chế chân khí xao động cũng diễn ra rất thuận lợi. Bây giờ đã là lần thứ bảy rồi, vẫn còn thừa lực lượng, nhưng ta đoán ta cùng lắm thì cũng chỉ áp chế được tám lần thôi, nhiều hơn nữa thì thành tốt quá hoa lốp!

Hắn khẽ thở dài, nói: "Mà này, may có ngươi đêm nào cũng giúp ta tách hàn khí, cơ thể bị bệnh trầm kha này của ta mới đỡ dần, bây giờ ngược lại thành tài nguyên có lợi với ta, cái gì cũng có nhân duyên của nó, đều là tiền định. Nhưng bây giờ, hàn khí sắp bị rút hết ra rồi, mà tích lũy của ta cũng sắp đạt tới cực hạn ... "

“Cùng lắm thì cũng chỉ áp chế được thêm một lần, rồi cũng phải chuẩn bị chính thức đột phá ... "

Tuy Lý Thành Long nói chuyện cởi mở, nhưng thực ra trong lòng hắn lại thấy hơi buồn bực.

Bởi vì hắn muốn áp chế tới lần thứ chín.

Nhưng nhìn vào tình huống hiện giờ, thì không thể rồi.

Giống như lời hắn đã nói, tới bây giờ, đan điền của hắn đã sắp chật ních, muốn áp chế là rất khó.

Theo như lần ước lượng cuối của hắn, chưa viên mãn được thì đã phải đột phá bình cảnh của Thai Tức cảnh rồi.

Mà mỗi lần nghĩ tới điều này, Lý Thành Long sẽ cảm thấy những đau đớn mà trước đó hắn phải chịu đựng, cuối cùng lại thành công cốc!

"Ngay cả lần thứ chín cũng không đạt tới, ta thật là vô dụng, hao phí nhiều Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm như vậy, còn có song tu với lão đại nữa."

Lý Thành Long trông có vẻ vô cùng thất vọng.

Lúc này, một tiếng bộp truyền tới từ ngoài cửa, Văn Hành Thiên đi vào, trên trán hắn còn có một vết đỏ nhạt.

Hắn đã đứng ở cửa được một lúc rồi, vốn chỉ định nghe chút đánh giá của hai tên ngu ngốc này về chính họ, chứ không định đi vào.

Và rồi nghe được mấy lời không biết xấu hổ của Lý Thành Long, quả thực là vỡ nát hết tam quan, tiết tháo rớt đầy đất!

Chúng ta khoan không nói về Tả Tiểu Đa, chỉ một lần áp chế chân nguyên của Lý Thành Long ngươi cũng gần như bằng hai lần áp chế chân nguyên của thiên tài khác rồi!

Nền tảng của bực thiên tài như ngươi, ngươi áp chế khoảng tám lần, còn mạnh hơn người khác áp chế mười sáu lần!

Mà số lần áp chế cao nhất từ xưa tới nay cũng mới có chín lần, ngươi còn muốn sao nữa?

Ta có thể hiểu là, những lời ngươi vừa nói là đang khoe ra, đang làm ra vẻ không ?!

"Thầy Văn tới rồi."


Tả Tiu Đa chớp mắt, sau đó cũng bày ra vẻ mặt uể oải giống Lý Thành Long, buồn bã mà nói: "Thầy Văn, ngươi có thể giúp bọn ta, hoặc nghĩ cho bọn ta một cách gì đó để áp chế thêm được vài lần không? Bây giờ ta cảm thấy, áp chế cùng lắm thì cũng chỉ được bốn, năm lần nữa là cũng tới cực hạn ... "

Lý Thành Long trợn trắng mắt.

Hắn đương nhiên biết số lần áp chế của Tả Tiểu Đa nhiều hơn hắn, nhưng cụ thể là bao nhiêu lần thì hắn lại không biết, mà vấn đề này hắn cũng không hỏi.

Đây thuộc về bí mật của cá nhân!

Bình luận

Truyện đang đọc