KINH THIÊN



Kinh Thiên cùng Tiểu Bạch sử dụng khinh khí cầu bay lên và chạy thoát khỏi sự truy đuổi của nhóm đệ tử nội môn các môn phái.

Nhưng việc sử dụng khinh khí cầu và bay trên bầu trời lại tiềm ẩn những nguy hiểm khác.

Kinh Thiên chưa có kinh nghiệm trong chuyện này, nên không biết rõ và tình thế đó không có nhiều thời gian để suy nghĩ và lựa chọn cho Kinh Thiên.

Thế giới Lạc Hồng, thế giới của tu luyện giả, không chỉ con người biết tu luyện, mà mọi sinh vật ở trên thế giới này đều có khả năng tu luyện.

Tùy thuộc vào huyết mạch, truyền thừa, giống nòi mà có phương thức tu luyện khác nhau.

Dưới mặt đất có những yêu thú tu luyện trên cạn như hổ, báo, sói, gấu… dưới đầm lấy có cá sấu, rắn độc… trên sa mạc có bọ cạp, lạc đà, kỳ nhông… dưới mặt nước là các loài thủy quái… trên bầu trời là lại là thánh địa của các loài yêu thú biết bay (phi cầm)…
Khinh khí cầu bay được một đoạn xa, cảm thấy an toàn Kinh Thiên thả lỏng thân thể cảm thán:
“Danh môn chính phái cái gì, toàn bọn tham lam.

Cũng may giờ thoát rồi.

Thư giãn chút rồi tính chuyện tiếp theo”.

Nhưng tâm trạng vui vẻ chưa được bao lâu thì nguy cơ mới đã ập đến.

Linh giác của Kinh Thiên cảm nhận được nguy hiểm cảnh báo cho anh biết, khiến cho anh cảm thấy lạnh sống lưng.

Một nguy cơ còn nguy hiểm hơn bỗng nhiên xuất hiện.

Phía bên trái từ phía sau, một đàn yêu cầm chưa rõ là loại nào đang nhằm thẳng khinh khí cầu của Kinh Thiên lao tới.

Tốc độ của bọn chúng rất nhanh, mới đầu chỉ là một điểm đen, nhưng chỉ một loáng cái Kinh Thiên có thể nhìn thấy rất nhiều chấm nhỏ li ti đang dần dần lớn lên.

Kèm theo đó là những tiếng kêu “kréc, kréc, kréc…” vui mừng như sắp được liên hoan.

Bên cạnh anh Tiểu Bạch cũng cảm nhận được nguy hiểm, lông hổ của nó đứng đứng lên, hai mắt mở to nhìn chằm chằm những điểm đen càng lúc càng hiện rõ.

Nó chỉ là một con hổ, ở dưới mặt đất thì nó chẳng sợ gì, nhưng giờ ở trên bầu trời nó chẳng khác gì một con mèo con.

“Grao, lão đại làm sao bây giờ”.

Tiểu Bạch phát tín hiệu đến Kinh Thiên.

“Nghe theo lão đại, không sao cả”.

Kinh Thiên trấn an Tiểu Bạch, đồng thời thu Tiểu Bạch vào trong quả cầu giới trữ.

Tiếp sau đó, ba lô dù được Kinh Thiên lấy ra đeo vào trên người, các móc khóa của ba lô dù được cố định chắc chắn vào cơ thể anh.

Liền sau đó Kinh Thiên phóng mình ra khỏi khinh khí cầu lao xuống mặt đất.

Tất cả các động tác của Kinh Thiên đều liền mạch nhanh chóng.

Ngay khi Kinh Thiên vừa lao ra khỏi khinh khí cầu thì đàn phi cầm cũng lao đến cắn xé nát tan khinh khí cầu của anh.


Nhưng bọn chúng lại để vuột mất con mồi đang lao xuống dưới mặt đất.

“Kréc, kréc, kréc…” những âm thanh của phi cầm vang lên như gọi nhau cùng tấn công.

Bọn phi cầm như không chấp nhận con mồi của mình tẩu thoát, chúng liền lượn một vòng trên không để lấy mục tiêu.

Tiếp theo đó là cả đàn phi cầm nhắm thẳng Kinh Thiên đang lao xuống phía dưới, bọn chúng cũng lao theo.

Cảnh tượng lúc đó thật kỳ ảo.

Kinh Thiên hai tay áp sát thân, chân duỗi thẳng, đầu cắm xuống đất, chân chổng lên giời.

Có thể nói Kinh Thiên lúc này như một viên đạn cắm theo chiều thẳng đứng xuống mặt đất, cả thân thể anh lướt đi với một tốc độ rất nhanh.

Kinh Thiên muốn nhanh chóng bỏ xa đám phi cầm này càng nhanh càng tốt.

Bởi ở trên không trung thì anh cầm chắc vé một chiều.

Nhưng đám phi cầm này trên bầu trời thì chẳng khác gì cá gặp nước.

Kinh Thiên lao theo phương thẳng đứng với tốc độ rất nhanh, bọn chúng cũng lao xuống theo phương thẳng đứng mục tiêu nhằm thẳng vào Kinh Thiên với tốc độ còn nhanh hơn anh.

Cuộc rượt đuổi giữa người và yêu thú trên bầu trời cứ thế diễn ra.

Nói ra thì dài, nhưng những diễn biến diễn ra rất nhanh, chỉ mất vài chục giây, vài phút đồng hồ mà thôi.

Khoảng cách giữa Kinh Thiên và bầy yêu cầm càng lúc càng thu hẹp, khoảng cách của Kinh Thiên so với mặt đất cũng càng lúc càng gần.

“Kréc, kréc, kréc…” âm thanh kêu gào của đàn phi cầm dường như vang lên sát bên tai Kinh Thiên.

Khoảng cách lúc này giữa Kinh Thiên và đàn phi cầm cũng chỉ là vài chục mét, còn khoảng cách với mặt đất cũng còn khoảng hơn trăm mét nữa.

Kinh Thiên lúc này bất ngờ với tay ra sau lưng giật chốt, bung dù.

Chiếc dù phía sau Kinh Thiên bung ra, tạo ra lực cản khiến cho tốc độ rơi của Kinh Thiên bị khựng lại, đồng thời kéo thân thể anh lệch ra khỏi chiều rơi theo phương thẳng đứng.

Đàn phi cầm đang lao xuống với tốc độ nhanh thì đột nhiên bị tấm vải dù bung ra cản đường, nhưng do tốc độ nhanh, đàn phi cầm lao thẳng vào tấm dù của Kinh Thiên xé nó nát bươm.

Đàn phi cầm vẫn lao xuống nhưng lúc này cả đàn đã bắt đầu hỗn hoạn, vài con phi cầm vướng vào dù mất cân bằng va đập vào những con khác khiến cho đội hình phi cầm bị rối loạn.

Một vài con phi cầm xé rách, xuyên qua lớp vải dù lao xuống dưới.

Kinh Thiên bị dù kéo khựng lại, nên tốc độ rơi của anh giảm xuống.

Lúc này tư thể của anh là chân ở phía dưới còn đầu hướng lên trên, ngược với lúc anh đang lao xuống.

Dù bị rách khiến cho Kinh Thiên bị kéo theo, loạng choạng trên không.

Kinh Thiên vội vàng cắt dù ra khỏi ba lô dù để tránh bị đàn phi cầm cuốn vào trong.

Thân thể Kinh Thiên va đập với một vài con phi cầm rơi xuống.

Đúng lúc này một con phi không giảm được tốc độ vẫn lao xuống nhằm thẳng vào lưng Kinh Thiên phóng tới.

Linh thức của Kinh Thiên vẫn cảm giác được xung quanh, anh liên giang rộng hai chân, cong mình tránh cái mỏ nhọn hoắt và cứng cáp của con phi cầm.

Đồng thời thuận thế lấy hai chân kẹp chặt vào cổ con phi cầm, trong khi con phi cầm vẫn lao xuống dưới với một tốc độ rất nhanh.

Lúc này đàn phi cầm đã rối loạn và mất mục tiêu.

Nhưng con phi cầm khác liên tục đập cánh giữ thăng bằng trên không và bay lượn ra xa để ổn định lại, cũng như xác định lại mục tiêu tấn công.

Kinh Thiên đang kẹp chặt cổ con phi cầm mà anh vẫn chưa nhận rõ là gì, tuy nhiên anh có thể nhận thấy, con phi cầm này có kích thước thực sự rất lớn.

Có thể nói chiều dài của nó cũng phải hơn hai mét, sải cánh của nó khi dang rộng ra cũng phải đến hơn ba mét.

Chỉ riên cái cổ của nó mà hai chân Kinh Thiên còn không kẹp hết được.

Không có thời gian để cho Kinh Thiên suy nghĩ, mà anh lúc này cũng chẳng kịp nghĩ.

Chỉ biết đang ở trên đầu con phi cầm, Kinh Thiên liền dùng hết sức của mình vận dụng cả linh lực và luyện thể, nhằm đầu con phi cầm liên tục đấm xuống.

Những cú đấm bằng toàn bộ sức lực của Kinh Thiên liên tục bổ vào đầu con phi cầm này.

“Bốp, bốp, bốp…”
Con phi cầm bị đấm đến đầu óc choáng váng, nó không kịp điều khiển thân thể để bay lên, đang theo đà rơi xuống, nó và Kinh Thiên tiếp tục lao nhanh xuống dưới khu rừng phía dưới.

Dưới mặt đất là một khu rừng rậm.

Các con phi cầm khác thoát ra khỏi mảnh vải dù của Kinh Thiên lấy lại cân bằng, lập tức tiếp tục lao xuống đuổi theo Kinh Thiên và đồng bạn của nó, đang bị Kinh Thiên kẹp cổ.

Nói về đàn phi cầm tấn công Kinh Thiên.

Thế giới Lạc Hồng có rất nhiều loài phi cầm sống theo bầy đàn, có chủng loài phi cầm sống đơn lẻ.

Đàn phi cầm tấn công Kinh Thiên là một chủng loài sống theo đàn, bọn phi cầm này có tên gọi là Điêu, cấp bậc của chúng hiện thời là yêu thú cấp một đỉnh phong.

Con yêu Điêu đầu đàn là yêu thú cấp hai sơ cấp.

Chủng loài yêu Điêu có không gian tiến bộ rất lớn, trong tin tức ghi chép lại có con yêu Điêu còn đạt đến yêu thú cấp mười.

Nhưng thường những loài phi cầm sống theo đàn thì không gian tiến bộ khá hạn chế, và cấp bậc cũng không cao.

Chính vì vậy chúng thường tập hợp nhau lại thành đàn, lấy số lượng để chống lại những loài yêu thú cấp cao hơn.

Những con đột biến có cấp bậc cao hơn nữa khoảng từ cấp năm hoặc cấp sáu trở lên, chúng sẽ tách ra sống độc lập.

Vì lúc này nhu cầu về tài nguyên tu luyện của bọn chúng rất lớn.


Cứ tập trung theo đàn thì tài nguyên phải chia ra, sẽ chẳng còn bao nhiêu, số lượng như vậy sẽ không đủ cho bọn chúng tiến giai.

Cũng như con mồi Kinh Thiên và Tiểu Bạch, nếu rơi vào tay bọn chúng thì mỗi con yêu Điêu cũng chỉ được vài miếng là hết.

Kinh Thiên lúc này cũng nhận biết được cấp độ của đàn yêu thú tấn công anh.

Con yêu Điêu bị anh kẹp cổ chỉ là một con bình thường trong đàn, không phải con đầu đàn, nên cấp độ của nó chỉ là yêu thú cấp một đỉnh phong.

Những cú đấm dùng toàn bộ sức lực của Kinh Thiên không thể đánh bị thương chúng nó, chỉ làm cho con yêu Điêu này bị choáng mất cân bằng và lao xuống phía dưới mà thôi.

Tốc độ rơi của Kinh Thiên và con yêu điêu theo quán tính càng lúc càng nhanh, chẳng mấy chốc đã rơi xuống rừng rậm phía dưới.

Kinh Thiên nhận thấy nguy hiểm nếu cứ tiếp tục kẹp cổ con yêu Điêu này, anh liên buông ra để tự chủ.

Do thân thể của anh nhẹ hơn nên rơi xuống sau, còn con yêu Điêu thân thể nặng nề, lại thêm quán tính rơi xuống nhanh, cộng thêm đang bị choáng nên cứ thế đâm thẳng xuống rừng rậm.

Thân thể to lớn của con yêu Điêu đâm vào những cành cây rậm rạp cứng cáp va đập liên tục với mấy thân cây cổ thụ mới rơi xuống mặt đất.

Cành cây gãy, những cây nhỏ bị thân thể con yêu Điêu va đập gãy đổ khắp nơi.

Nói về con yêu thú như vậy, nhưng khoảng cách của Kinh Thiên và con yêu thú cũng chẳng xa nhau là mấy, ngay khi con yêu Điêu đâm thân mình xuống rừng rậm thì Kinh Thiên cũng lao thân mình xuống rừng rậm.

Từ khoảng cách trên cao rơi xuống với tốc độ như vậy, mặc dù là một tu luyện giả luyện thể, Kinh Thiên không chết cũng trọng thương.

Kinh Thiên vội vàng bung nốt chiếc dự phòng còn lại trong ba lô phía sau lưng.

Mỗi một ba lô dù bao giờ cũng sẽ gồm hai chiếc, một chiếc sử dụng một chiếc dự phòng.

Đây gần như là nguyên lý, nên khi chế tạo dù, Kinh Thiên cũng chế hai chiếc dù vào trong một ba lô.

Chiếc dù dự phòng chưa kịp bung hết thì mắc vào những cành cây, cản lực rơi của Kinh Thiên lại.

Nhưng Kinh Thiên thì cũng chẳng sung sướng gì, đang rơi với tốc độ cao đột nhiên bị cản lại, thân thể anh mắc vào sợi dây của dù như con lắc, lắc tự do trong không trụng.

Mà không gian xung quanh đâu phải rộng rãi gì, là rừng rậm toàn cây cổ thụ, cành cây rậm rạp.

Thân thể Kinh Thiên lắc lư trong không trung đậm mạnh vào một thân cây cổ thụ bắn ngược trở ra.

Kinh Thiên mặt nhăn nhó đau đớn, mặc dù đã vận hết linh lực khí huyết lên để chống đỡ cú va đập.

Mọi việc không chỉ diễn ra như vậy là dừng lại, cành cây cản chiếc dù dự phòng của Kinh Thiên không chịu được lực kéo gãy lìa.

Kinh Thiên lại tiếp tục rơi xuống phía dưới, cái dù rách lại tiếp tục mắc vào những cành cây khác cản lại lực rơi, biến Kinh Thiên thành con lắc va đập vào những thân cây khác.

Sự việc cứ diễn ra như vậy lập đi lập lại ba bốn lần đến khi Kinh Thiên đập thân mình vào thân cây rơi xuống đất mới rừng lại.

“Rầm, Rầm”.

Hai âm thanh thân thể va chạm với mặt đất vang lên, cả hai âm thanh chỉ cách nhau chừng chưa đến một giây đồng hồ.

Bụi mù từ hai chỗ va chạm bắn lên tung tóe.

“Krec”.

Con yêu Điêu va chạm với mặt đất trước Kinh Thiên, nó kêu rét lên, ngóc đầu đập cánh, nó muốn đứng dậy và bay lên.

Tuy nhiên cơ hội để cho nó bay lên đã không còn.

Kinh Thiên ngay khi vừa chạm đất mặc kệ thân thể đau nhức khắp nơi, đầu óc quay cuồng anh cố gắng giữ chút thanh tỉnh phóng xuất Tiểu Bạch từ trong quả cầu giới trữ ra ngoài.

“Grào”.

Tiểu Bạch vừa được phóng xuất ra ngoài, lập tức nhằm thẳng con yêu Điêu đang ngóc đầu lên lao tới.

Miệng nó há rộng với những chiếc răng lanh sắc nhọn, nhằm thẳng cổ họng con yêu Điêu đang ngóc đầu lên cắn tới.

Một nhát cắn, nhanh, mạnh, chính xác vào đúng cổ con yêu Điêu không cho nó chút cơ hội nào bay lên.

“Kẹc, Kẹc, Kẹc…” Con yêu Điêu kêu lên vài tiếng giãy giũa trên mặt đất, hai cánh của nó đập liên hồi khiến cho đất cát bắn lên bụi mù một vùng xung quanh.

Lớp bụi dần tan đi con yêu Điêu to lớn đã nằm im bất động, máu từ cổ chảy ra đỏ thẫm cả một vùng xung quanh.

Trên bầu trời đàn yêu Điêu vẫn lượn xung quanh, cất tiếng kêu vang vọng cả một vùng.

“Grào, Uồm”.

Tiểu Bạch ngước cổ gầm lên một tiếng lớn vang vọng khắp bốn phía khu rừng.

Nó như muốn nói với đám yêu Điêu đang bay trên bầu trời, có ngon thì xuống đây ông chơi tuốt.

Nếu ở trên bầu trời thì đúng là nó chỉ là một con mèo con, nhưng nếu ở dưới mặt đất, nó là chúa tể, những con phi cầm chúng mày chỉ là những con gà mà thôi.

Kinh Thiên nhìn thấy kết quả như vậy, lúc này cơn đau từ cơ thể mới khiến anh cảm nhận được rõ ràng.

Từng cơn đau từ khắp cơ thể, từ xương cốt, từ cơ bắp chạy thẳng lên não bộ, khiến anh đau đớn nhăn nhó, rồi ngất lịm đi.

Tiểu Bạch thấy Kinh Thiên ngất đi, mặc kệ xác con yêu Điêu nằm đó, tung mình trở lại chỗ Kinh Thiên.

Nó muốn bảo vệ Kinh Thiên trước những yêu thú, hoặc nguy hiểm nào đó.

Đám yêu Điêu bay lượn trên bầu trời một lúc, sau đó cũng bỏ đi.

Bởi dù là yêu thú bọn chúng cũng hiểu rằng chỉ có trên bầu trời chúng mới là lão đại, còn xuống dưới mặt đất bọn chúng chỉ có con đường chết.

Do điều khiển khinh khí cầu men theo đường mòn, nên khu vực mà Kinh Thiên rơi xuống chỉ là ngoại vi của rừng rậm.

Nơi đây không có nhiều yêu thú cấp cao, nên mức độ nguy hiểm không lớn.

Với cấp độ yêu thú của Tiểu Bạch thì không một con yêu thú nào dám bén mảng đến.


Nguy cơ là chỉ có tu luyện giả nào đi qua thì thực sự phiền phức.

Kinh Thiên không biết mình đã bất tỉnh bao lâu, chỉ biết lúc anh thức dậy trời đã nhá nhem tối.

Toàn bộ cơ thể từng cơn từng con đau nhức truyền đến.

Tiểu Bạch vẫn ngồi bên cạnh anh cất tiếng gầm gừ hỏi thăm Kinh Thiên.

“Ta không sao, hình như có vài cái sương rạn nứt, khí huyết, kinh mạch đảo lộn.

Cần chút thời gian phục hồi thôi”.

Kinh Thiên cố gắng cười nói với Tiểu Bạch.

Ngồi xuống dưới một gốc cây, Kinh Thiên lấy Phục Linh đan, và Phục Huyết đan ra nuốt vào, và bắt đầu đả tọa vận công dưỡng thương.

Tác dụng của Phục Huyết đan chữa trị nội thương xương cốt, cộng thêm liệu thương thiên của ‘Ngũ Hành Thần Thể’ giúp Kinh Thiên nhanh chóng chữa trị các vết thương từ xương cốt.

Phục Linh đan giúp anh điều hòa khí huyết, phục hồi linh lực trong cơ thể.

Tuy nhiên không phải ngay lập tức các vết thương đều sẽ phục hồi, cần một khoảng thời gian nhất định thì Kinh Thiên mới có thể phục hồi hoàn toàn được.

Thời điểm Kinh Thiên rơi xuống đất cùng xác con yêu Điêu cũng vào lúc chiều tối, do vậy cũng không có tu luyện giả nào qua lại khu vực này.

Vậy nên lần này có thể nói là may mắn cho Kinh Thiên và Tiểu Bạch.

Mở mắt ra sau khi điều tức lúc này trời cũng đã tối hẳn, Kinh Thiên cảm thấy thân thể thư thái hơn nhiều.

Bình thường có lẽ không sao, nhưng vừa phục hồi vết thương cơ thể cần nạp thêm năng lượng.

Anh bỗng nhiên thấy bụng đói cồn cào, ánh mắt sáng rực nhìn vào con xác con yêu Điêu nằm trên mặt đất lên tiếng nói:
“Tiểu Bạch, tối nay lão đại làm cho ngươi món thịt yêu Điêu nướng”.

Tiểu Bạch ngật gù, lè lưỡi.

Nó đợi thời điểm này cũng khá lâu rồi.

Tuy rằng thân thể vẫn bị thương, nhưng để làm thịt con yêu Điêu thì cũng không phải là vấn đề gì với Kinh Thiên.

Lấy ra yêu đan của yêu Điêu, dự định lúc rảnh rỗi chế tạo lựu đạn yêu đan phòng thân.

Nội tạng lôi ra, cũng chẳng còn nhiều thời gian mà chế biến, Kinh Thiên bỏ đi.

Phần thân thịt yêu Điêu được Kinh Thiên nhanh chóng làm sạch lông, tẩm ướp gia vị.

Trong khi chờ đợi gia vị ngấm vào từng lớp thịt yêu Điêu là thời gian chuẩn bị than củi, giá nướng.

Nhanh chóng con yêu điêu khỏa thân được đưa lên giá nướng, mùi thịt yêu Điêu nướng cứ ngày càng thơm phức, vàng rộm trên giá nướng thịt.

“Tiểu Bạch, đến giờ ăn rồi.

Đã lâu rồi chúng ta chưa làm bữa thịt nào ra hồn.

Con yêu Điêu này tuy không làm ta và ngươi hoàn toàn no bụng.

Nhưng cũng được một bữa ra trò”.

Kinh Thiên lên tiếng nói với Tiểu Bạch khi thịt yêu Điêu trên giá nướng đã chín vàng.

Xé ra hai cái đùi, Kinh Thiên một cái, Tiểu Bạch một cái.

Cả hai bắt đầu ăn ngấu nghiến như hai tên chết đói.

Từng lớp mỡ béo ngậy dính đầy miệng của cả hai.

Chỉ vài phút đồng hồ hai cái đùi đã bị hai tên háu đói ăn chỉ còn xương.

“Giờ đến hai cái cánh, mỗi người một cái”.

Kinh Thiên vừa nói vừa xé ra hai cái cánh ném cho Tiểu Bạch một cái, trên tay cầm một cái tiếp tục ăn.

Chỉ trong có mười phút đồng hồ, toàn bộ thịt của con yêu điêu dài tới hai mét bị hai tên háu đói chén sạch chỉ còn lại trơ xương trên mặt đất.

“Tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn no, nhưng thỏa mãn.

Đây là lần đầu tiên ăn thịt phi cầm.

Không ngờ vị của nó lại ngon như vậy”.

Kinh Thiên ăn xong cảm ngồi cảm thán..


Bình luận

Truyện đang đọc