LẤY CHỒNG QUỶ

"Thôi được rồi chàng trai trẻ! Anh hãy đi nơi khác để chơi trò ma quỷ đó đi, nơi này là bệnh viện! Nếu cậu còn làm ồn ở đây nữa, chúng tôi sẽ mời cậu đến đồn cảnh sát để cùng nhau uống trà đấy"


Một nhân viên bảo vệ nghiêm khắc xách nổi cậu ta lên như xách một con gà con vậy rồi cậu ta hét toáng lên. Nhưng vì sự chênh lệch về chiều cao quá lớn khiến anh ta khó chịu và dừng hét.


"Tôi không phải là người gây rối! Thực sự có một con ma trẻ em ở đây nhưng nó rất mạnh, nó ở ngay trong tòa nhà của các người. Nếu như mười lăm ngày sau không bắt được, chắc chắn nhiều người ở đây sẽ chết"

Chàng trai lại hét lên khi bị kéo ngang qua người tôi. Tôi thấy có một sợi dây màu đỏ được treo trên cổ tay của anh ta và đi kèm có chiếc chuông ở trên đó. Khi anh ta bị đưa đi, đầu tôi đột nhiên bắt đầu loạn cả lên và luôn miệng tự hỏi

"Tiếng chuông đó....?"

Sau khi đám đông giải tán, tôi mang hộp cơm theo bên mình đi tiếp. Tôi bước vào phòng bệnh trong khi giáo sư Mộ còn đang nghe điện thoại. Khi thấy tôi đẩy cửa vào, thầy liền cúp máy ngay lập tức, mỉm cười với tôi.

"Tôi cứ nghĩ em sẽ không đến chứ"

"Xin lỗi giáo sư Mộ. Em sẽ có chút việc bận tôi nay nên em không thể ở đây để chăm sóc thầy được. Nhưng thầy hãy yên tâm, em đã thuê một người chăm sóc khác cho thầy rồi"

Tôi có chút lúng túng khi nói chuyện với thầy. Tôi đặt thức ăn lên bàn, giáo sư nhìn tôi "Tô Minh bị ốm à?"

"Dạ!"

"Trước đây sao không thấy ốm mà bây giờ lại bị chứ?"

Tôi khẽ mỉm cười và đưa đũa cho thầy "Bạn trai em khó đoán thưa thầy"

Giáo sư Mộ cầm lấy đôi đũa và gật đầu "Đấy là sự thật! Trước đây, cậu ta bị tai nạn xe hơi nên chắc có lẽ điều đó đã để lại một số di chứng. Tôi thấy mẹ cậu ấy vài ngày trước. Bà ấy nói cậu ta dường như trở thành một người khác vậy và có vẻ cậu ấy đang dần xa lánh mọi người xung quanh" 

Nụ cười trên khuôn mặt tôi dần lìm đi và từ từ mím môi lại. Tôi không biết Tô Minh từng trông như thế nào nhưng bây giờ Tô Minh đã không còn là Tô Minh nữa rồi. Vậy nên, sự thay đổi chắc chắn là điều không thể tránh khỏi vì một người không thể bắt chước một người khác một cách hoàn toàn.

Giáo sư Mộ ngước nhìn tôi, thầy ấy như thấy được sự im lặng của tôi. Thầy nắm lấy tay tôi "Kiều An, đừng nghĩ nhiều. Tôi nghĩ đó chắc là vì sự tồn tại của em mà thôi. Những người đàn ông luôn có cho mình một số bí mật. Cậu ta là bạn trai của em, nhưng hiện tại cậu ấy vẫn là Tô Minh. Nếu em có cơ hội thuyết phục cậu ấy quay trở lại và gặp bố mẹ cậu ấy,...."

"Giáo sư Mộ, em hiểu những gì mà thầy nói" Tôi lắc đầu, mỉm cười "Không có cha mẹ nào muốn con cái họ ngày một xa rời mình"

Giáo sư Mộ chạm nhẹ vào đầu tôi thân mật, ân cần như người lớn tuổi. Sau khi anh ấy ăn xong bữa tối một lúc, chúng tôi trò chuyện với nhau vài tiếng đồng hồ. 

Đột nhiên, tôi nhận được cuộc điện thoại của Tô Minh gọi đến "Em về nhà đi" Tôi ngay lập tức bỏ điện thoại vào túi, cầm theo hộp cơm trưa bên mình rồi chuẩn bị về nhà 


"Em xin phép thầy, em về trước. Em sẽ trở lại đây vào ngày mai"

"Đợi đã" Giáo sư Mộ cố níu giữ tôi lại một chút và thầy ấy lấy một chiếc hộp nhỏ ra từ cái ngăn kéo. Đó là một hộp trang sức rất bình thường. Bên trong đó có một chuỗi vòng tay. 

Thầy ấy đeo chiếc vòng đó vào tay phải của tôi "Đây là món quà của tôi thay cho lời cảm ơn vì công sức chăm sóc tôi mà em đã bỏ ra! Em đừng nghĩ đến việc gỡ nó xuống. Tôi cũng cho Linh Nhi nên Tô Minh sẽ không giận đâu"

Thầy ấy nháy mắt làm tôi đột nhiên đỏ mặt và gật đầu "Cảm ơn thầy Mộ"

"Em không thể gọi một tiếng anh Mộ hay sao?" Giáo sư Mộ nghiêng đầu "Không thể nói một lần hay sao?"

"...anh Mộ" Tôi lí nhí trong cổ họng

Giáo sư Mộ mỉm cười hạnh phúc và hôn lên má tôi. Thầy ấy khẽ nói "Kiều An, một ngày nào đó anh sẽ có được em thôi"

Tôi ngay lập tức đẩy thầy ấy ra, chạy khỏi phòng với khuôn mặt đỏ bừng.

Tôi không biết thực sự giáo sự Mộ muốn cái gì nữa nhưng tôi chỉ biết rằng với tư cách là bạn gái của Tô Minh cũng như vợ chưa cưới của Dương Khải, tôi bắt buộc bản thân phải giữ khoảng cách với những người đàn ông thích tôi. Nên tôi liền gọi điện thoại cho một nhân viên chăm sóc, hy vọng cô ấy có thể thay tôi trong khoảng thời gian dài cho đến khi giáo sư Mộ xuất viện.

Sau khi tăng giá gấp đôi cho nhân viên chăm sóc đó, cô ấy đã đồng ý ngay lập tức. Tôi khẽ mỉm cười, đặt điện thoại xuống và đi về phía nhà xe.

"Nè! Đợi chút! Bạn gì ơi! Đợi tôi chút"

Tôi như nghe thấy ai đó đang gọi mình ở phía sau. Mãi cho đến lúc có ai đó kéo vai tôi lại, tôi mới biết anh ta là người đang gọi tôi. 

Tôi quay người lại. Hóa ra lại là cậu bạn vừa nãy làm loạn ở trong bệnh viện. Nhưng bây giờ anh ta lại thay một bộ quần áo của người bình thường nhưng chiếc chuông đó vẫn buộc ở cổ tay trái của anh ta. Tôi trả lời mơ màng vì việc anh ta gọi còn khá đột ngột.

"Bạn gọi tôi?"

"Tất nhiên rồi! Nếu không thì làm gì có ai xứng để bổn đại gia đây gọi cơ chứ"

"......"

"Tên cô là gì?"

"Trước khi anh hỏi tên người khác, không phải nên khai tên mình trước hay sao?"

"Tư Quân" 


"Cái gì?"

"Tư trong tương tư, Quân trong quân tử, là một đạo sĩ trẻ trừ tà diệt ma đó chính là nhiệm vụ của ta"                                                                       

Anh ta vuốt lại mái tóc dài quấn ngang cổ anh ta, vuốt đi vuốt lại nó và lôi ra một mớ tóc đen bù xù như tổ rơm. Lông mày anh ta phẳng lì với chữ "NHẪN" trước trán. Hình như tên này rất thiếu kiên nhẫn nhưng đôi mắt của anh ta lại có một màu sáng

Tôi thực sự không nói nên lời. Anh ta có vấn đề về thần kinh à? Tôi bĩu môi, quay người lại và rời đi. Tư Quân nhìn thấy vậy liền đưa tay ra ngăn tôi lại 

"Đừng đi mà, tôi cần sự giúp đỡ của cô. Tôi muốn cô hỗ trợ, cô nhất định phải hỗ trợ ta!" Tôi liếc nhìn anh ta một cách nhẹ nhàng và nói "Thưa anh, chúng ta không hề quen biết nhau"

"Bây giờ thì có biết đấy" Tư Quân rất bướng bỉnh và không để tôi rời đi dù chỉ một bước "Cô phải hứa với tôi. Nếu không, tôi sẽ không để cô rời đi đâu"

"Anh Tư Quân gì đó ơi, tôi muốn nói với anh rằng tôi sẽ gọi cảnh sát nếu anh còn làm điều này một lần nữa" 

Tất nhiên, tôi không ngại nhấc cái điện thoại của mình lên và ấn số đâu nhé. Nhưng đó không phải là cảnh sát mà gọi cho Tô Minh. 

Anh ta vội cướp cái di động của tôi, nắm chặt lấy tay tôi "Tôi đã nhìn thấy cô đêm hôm qua. Cô có thể thấy những thứ thuộc về thế giới âm nên tôi mới cần đến sự giúp đỡ của cô"

"Tối hôm qua?" Tôi cúi đầu xuống một lúc và cuối cùng, tôi lắc đầu "....nhưng tôi không hề nhìn thấy anh"

"Nhưng cô đã nghe thấy tiếng chuông đúng không?" Anh ta kéo tay áo lên và chỉ vào sợi dây màu đỏ trên cổ tay trái của mình "Cô có thể nhìn thấy chiếc chuông này, đúng không?"

"Chiếc chuông?" Tôi bối rối vì anh ta. 

Lúc này, Tô Minh đã ở sau lưng và đặt một tay lên vai tôi. Anh ấy hơi cúi mình xuống, nhìn chằm chằm vào Tư Quân. Bỗng Tư Quân nhảy lùi về phía sau vài bước lúc anh ta thấy Tô Minh. 

Anh ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh với một cái nhìn có chút tự đắc "Ác quỷ, ngươi mau buông cô ấy ra."

Tôi ngơ người. Anh ta biết Tô Minh là quỷ? Tôi thực sự nể anh ta. Người này không hề đơn giản chút nào, có lẽ anh ấy đúng thực là một đạo sĩ.

Tô Minh nheo mắt. Tôi cảm thấy như có một sức lực gì đấy trong cái bầu không khí ngấm ngầm này nhưng Tô Minh, anh ấy không hề di chuyển "Nếu tôi... không buông thì sao?"

"Vậy thì đừng trách ta tàn nhẫn."

Tư Quân lấy ra một mảnh bùa từ balo sau lưng anh ta nhưng đó không phải là một lá bùa màu vàng thông thường mà nó lại có màu tím. 


Anh ta im lặng, ném lá bùa đó lên trước. Lá bùa đột nhiên lao về phía Tô Minh.

Lúc đó, tôi cảm thấy có chút lo lắng vì dù gì đó cũng là một lá bùa. Có phải ma quỷ sợ nhất là cái này phải không? Theo bản năng, tôi giơ tay mình lên trước mặt Tô Minh để chặn lá bùa đó.

Nhưng Tô Minh nhẹ nhàng bỏ tay tôi xuống. Lúc đó, lá bùa được dán ngay trán của Tô Minh. Trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi thấy lá bùa bất ngờ trở nên mềm mại rồi từ từ, rơi xuống đất

Tôi thở phào nhẹ nhõm lập tức và dường như Dương Khải không hề sợ lá bùa này.

Đối diện lúc đó, Tư Quân há hốc mồm, ngạc nhiên. Rồi anh ta nhếch miệng, lẩm bẩm với chính mình như thể bản thân chưa tin "Đây là một câu thần chú có công lực mạnh, không nào thể như vậy được."

Tô Minh đột nhiên cúi xuống nhặt lá bùa lên, giơ nó lên trước mắt, nhìn nó một lát. Tô Minh cầm lá bùa trên tay, bóp thật mạnh. Lá bùa cháy thành từng mảnh vụn ngay trước mắt tôi.

"1-0" Anh ấy mỉm cười phù phiếm. "Còn gì nữa không?"

Tư Quân dường như bị kích động mạnh. Anh ta lấy ra một chiếc chuông từ balo. Anh ta lắc chiếc chuông trong tay rồi niệm chú "THĂNG"

Với tiếng hét lớn đó, cái chuông bay lên không trung. Có một ánh sáng màu vàng bay ra từ bên trong chiếc chuông và bao phủ lấy người chúng tôi. Những người đi xung quanh đều biến mất trong chớp mắt. Trước mắt chúng tôi, chỉ còn lại những tòa nhà.

Tôi không biết thứ ánh sáng đó là gì nhưng tôi cảm thấy nó thật ấm áp khi tỏa ra trên cơ thể.

Với sải tay dài, Tô Minh ôm chặt lấy cơ thể có chút run rẩy của tôi. Biểu cảm của anh ấy rất thoải mái "Tên tiểu tử như ngươi tưởng có thể dễ dàng giết ta bằng cách này sao?"

Tô Minh chỉ với một cái búng tay nhẹ nhàng, tiếng chuông im lặng. Tôi đột nhiên có thể nhìn thấy người đi xung quanh mình.


"Làm thế nào mà anh ta có thể phá được chứ?"

Khuôn mặt của Tư Quân đột ngột thay đổi một cách chóng mặt. Anh ta ngay lập tức lấy ra một lá bùa nữa với thanh kiếm gỗ lấy ra từ balo, chuẩn bị tấn công. Vì có những hành động kỳ lạ , anh ta ngay lập tức thu hút mọi ánh nhìn của mọi người.


"Nếu ngươi còn làm điều vớ vẩn đó lần nữa, ngươi sẽ bị xem như là kẻ mất trí đấy." Tô Minh nói. 

Bảo vệ tuần tra từ xa đang lại gần. Tư Quân run người, lập tức cất đồ đi, bỏ chạy nhưng anh ta cũng không quên cảnh báo.

"Người sẽ không trốn thoát được đâu con quỷ kia vả cả cô nữa, tôi sẽ tìm lại cô."

"Tôi?" Tôi bối rối nhưng Tô Minh vỗ đầu "Về nhà thôi."

Tôi đi được vài bước thì thấy Tô Minh đang lùi dần về sau. Tôi quay đầu nhìn lại thì thấy anh ấy đang nhìn lên sân thượng của bệnh viện.

Vào lúc đó, bầu trời chỉ có một màu tối thui. Trên trời cứ mờ mờ ảo ảo, đôi khi có những đám mây bị che khuất. 

Tôi không biết nó có phải là ảo giác hay cái gì đó khác không. Tôi luôn cảm giác như bản thân đã thấy một tia Đạo Hồng Quang báo tử ngay trên bầu trời kia.


Tôi dụi mắt. Đột nhiên, gió thổi qua. Có một sự lạnh giá nhè nhẹ như thể có cái gì đấy đang dần dần thấm vào quần áo tôi, bắt đầu từ cổ tay phải.

Dường như có những móng vuốt sắc nhọn vươn ra từ trong không trung bằng cách vô hình và bám lấy trái tim tôi. 

Một mái tóc phất phơ trước mắt tôi và đung đưa theo gió. Chủ nhân của mái tóc này cứ giữ cổ tôi bằng một tay.


Bỗng Dương Khải hiện hình, vội vàng lao về phía trước và...

BÙM

Bóng đen đó nhanh chóng lùi lại và biến mất trong ánh trăng.

Mặc dù bóng tối chỉ xuất hiện trong chốc lát nhưng tôi đã nhận ra, đó chính là Miêu Bà Bà ở khu nhà cũ.

Dương Khải quay lại cơ thể của Tô Minh. Tay anh ấy vẫn đang giữ lấy tay tôi. Lông mày anh nhăn nhó. Anh ấy liếc nhìn tôi một cách khó chịu. Tôi rùng mình "Có chuyện gì xảy ra với em vậy?"

"Đó phải là điều anh hỏi em mới đúng." Tô Minh cau mày khó chịu 

"Em luôn luôn làm những việc mà anh bảo không nên làm."

"Ơ?"

Tô Minh liếc nhìn tôi một cách nhẹ nhàng và đi bộ đến nhà xe. 

"Gần đây, có tin đồn những đứa trẻ trong bệnh viện này đã biến mất không lấy một lý do, và mọi người đang hoảng loạn. Em có thấy lạ không?"

Tôi lo sợ "Không phải là do Miêu Bà Bà sao?" 

Nhưng khi đối mặt với hồn ma của Dương Khải, sao mà Miêu Bà Bà lại sợ hãi như vậy chứ?

Tôi đang mải suy nghĩ về chuyện này thì tôi thấy Tô Minh dừng lại. 

Lúc này, vẫn còn rất nhiều người đi bên ngoài. Trong đám đông đó, có một người đứng yên, nhìn về phía chúng tôi với đôi mắt lạnh lùng.

Khi tôi thấy rõ vẻ ngoài của người đó, trái tim tôi lạnh buốt và tôi vô thức co mình về phía Tô Minh.







Bình luận

Truyện đang đọc