LẤY VỢ LẤY PHẢI THÁI THƯỢNG HOÀNG

Bùi Thanh Hoằng sửng sốt một chút: "Không phải là không thể, nhưng trước tiên ngươi nói là thỉnh cầu chuyện gì đã."

Lan Mân để Bùi Thanh Hoằng ngồi ở ghế trên, đứng lên cúi đầu: "Ta muốn cùng ngươi thẳng thắn một việc, hy vọng Mộc Chi không vì vậy mà tức giận, tổn thương thân thể của mình."

Bùi Thanh Hoằng nhìn y, thần thái bình tĩnh: "Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì, ta sẽ không tức giận."

"Ngươi thật sự không tức giận?"

"Ta không tức giận." Bùi Thanh Hoằng cảm giác thái độ này của đối phương cực kỳ giống cháu trai đời trước của mình, mỗi lần mắc lỗi đều đợi hắn đảm bảo trước rồi mới bằng lòng nhận sai.

"Nếu ngươi thật sự không tức giận thì ta sẽ nói. Kỳ thực là đêm đại hôn hôm đó, chúng ta vẫn chưa làm gì cả. Là ngươi ngất đi, sau đó ta tự tạo dấu vết trên người mình."

"Ngươi hạ mê dược ta?!" Thanh âm của Bùi Thanh Hoằng không khỏi cao lên vài phần.

Lan Mân lắc đầu: "Hôn phục hôm đó đã được huân hương, cùng hương trong lư hương tạo thành mê dược."

Bùi Thanh Hoằng rất nhanh đã bình tĩnh lại, đối phương chịu ngả bài khẳng định đã có tính toán khác, hắn lạnh giọng chất vấn: "Nếu đã vậy, tại sao ngươi không bị ngất xỉu, hôm đó ngươi ở trong phòng còn lâu hơn ta kia mà?"

Thanh nhiên thản nhiên trả lời: "Ta ăn giải dược trước đó. Thủ vệ Bùi gia nghiêm ngặt, không thể trực tiếp mang mê dược hay vũ khí vào. Nhưng tìm hiểu Bùi gia đốt hương gì trong phòng trước đó thì không phải chuyện khó."

Chắc chắn là không thể bôi mê dược lên hôn phục, hương liệu y dùng để huân quần áo cũng chỉ là dược liệu bình thường, sẽ không khiến thủ vệ hay nha hoàn chú ý.

Lông mày Bùi Thanh Hoằng nhíu lại, hắn vốn cho rằng Bùi gia canh giữ cũng đủ nghiêm ngặt, thế mà chỉ với một câu y đã đánh vỡ suy nghĩ này của hắn. Lan Mân là nhân vật thư sinh bạc nhược, vậy mà có thể lợi dụng dược vật làm cho hắn mê đảo, nhưng đây cũng chỉ là dưới tình huống đối phương không hề muốn làm hại mình.

Nếu y dùng độc dược, hẳn là hắn sẽ trực tiếp chết trong phòng. Tuy rằng chỉ cần Lan Mân còn muốn sống sẽ không làm như vậy, nhưng đổi lại nếu là kẻ một lòng muốn báo thù Bùi gia... Nghĩ đến đây Bùi Thanh Hoằng liền cảm thấy lạnh cả người, xem ra phương diện sơ hở này hắn phải bàn bạc lại với mẫu thân rồi.

Nhưng mà việc quan trọng nhất bây giờ vẫn là xử lý Lan Mân đã. Tuy trên mặt hắn không có vẻ gì là tức giận, nhưng trong giọng nói lại mang theo vài phần châm chọc cùng khiêu khích: "Vậy hiện tại ngươi nói như vậy là ý gì? Thông suốt rồi? Muốn cùng ta quan hê thân mật?"

Hắn đứng dậy, ánh mắt quét từ trên mặt Lan Mân xuống nửa người dưới y, lại từ nơi đó nhẹ nhàng quay lại gương mặt Lan Mân.

Khuôn mặt thanh niên vốn trắng nõn nay lại đỏ ửng lên vì xấu hổ, nhưng ánh mắt nhìn hắn lại càng thêm kiên định: "Đương nhiên không phải. Ta chỉ hy vọng, cũng là thỉnh cầu ngươi, có thể, có thể, có thể không làm loại chuyện này với ta dưới tình huống ta không ngờ tới được không?"

Dáng vẻ này của y thực giống một con thỏ nhỏ bạc nhược vô hại, đang thỉnh cầu con sói độc ác hắn đừng thương tổn y.

Trong lòng Bùi Thanh Hoằng càng thêm căng thẳng, hắn làm Nhị công tử Bùi gia, dù trong ngoài hời hợt, không học vấn không nghề nghiệp cũng có người vội vàng muốn gả cho hắn. Huống chi hắn thực sự vô cùng ưu tú, nếu không phải có người đưa bức tranh kia tới, hôn sự này chưa chắc đã thành, Lan Mân rốt cuộc là dựa vào cái gì mà ghét bỏ hắn như vậy?

Nghĩ đến đây, hắn bước vài bước lại gần Lan Mân, tiến lên từng bước từng bước, trực tiếp ép y đến tận vách tường: "Ngươi gả vào đại môn Bùi gia ta, liền có giác ngộ mới là, để phu quân ngươi ngày ngày bất động ngay bên cạnh thê tử của mình. Ngươi không cảm thấy yêu cầu này thật quá đáng sao?"

Lan Mân quay mặt sang bên khác, lỗ tai đỏ như sắp chảy máu đến nơi, thanh âm cũng có vài phần lắp bắp: "Quá, quá phận."

"Vậy bây giờ ngươi thay đổi chủ ý sao?"

"Không, không được, không thay đổi." Lan thỏ nhỏ vẫn lắp bắp nhưng ánh mắt trong trẻo nói lên rằng y không thay đổi chủ ý của mình.

Thái độ này của y không những không có chút tác dụng nào, ngược lại còn chọc giận Bùi Thanh Hoằng. Hắn quay đầu đối phương lại, nhìn thẳng vào mắt y, thanh âm thanh nhuận ngày thường nay thêm vài phần nguy hiểm: "Nếu không đồng ý, lúc trước ngươi vào cửa Bùi gia ta làm gì? Bức tranh kia hẳn là do ngươi vẽ, người đưa tranh cho bà mai tới đại môn Bùi gia cầu gả cũng chính là ngươi, hiện tại ý ngươi là, chơi ta? Lan đại công tử đại gia đại nghiệp không để Bùi gia chúng ta vào mắt?"

"Ta không có! Đúng là bức tranh kia do ta vẽ, nhưng là do biểu muội ta Lan Y Y tùy tiện cầm đi, hôn sự này cũng chưa từng tìm ta hỏi ý kiến."

Nhìn chằm chằm vào mắt đối phương một lát, Bùi Thanh Hoằng thất bại buông tay: "Nếu là như vậy, ta đây liền viết đơn hòa ly, chúng ta cắt đứt mối nhân duyên này. Ngươi muốn đi đường ngươi thế nào, ta không cản."

Lan Mân vội vàng mở miêng: "Như vậy không được!"

Thanh âm Bùi Thanh Hoằng càng thêm tức giận: "Cái này không thể cái kia cũng không thể, ngươi nghĩ Bùi Thanh Hoằng ta là ai? Là người mặc cho hạng người đạo chích ngươi đùa bỡn sao?"

"Ta không có ý đó." Thanh niên như bị hắn dọa sợ, nhưng vẫn không lùi về phía sau, ngược lại bước về phía trước, đứng sát vào lưng Bùi Thanh Hoằng: "Tranh là ta vẽ, tuy rằng biểu muội muốn đùa nghịch nên mới làm vậy, nhưng có thể kết thành hôn sự thế này, thật ra ta cũng có vài phần vui mừng. Nhưng nếu là việc mây mưa, liệu có thể chậm rãi một chút không?"

Bùi Thanh Hoằng xoay người lại liền vừa vặn đối mặt cùng y, lạnh giọng hỏi: "Ngươi đây là có ý gì?"

Lan Mân nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, lắp bắp nói: "Ta, ta sợ."

"Ngươi sợ cái gì?"

"Ta sợ đau."

Bùi Thanh Hoằng cảm thấy vớ vẩn vô cùng, cười to hai tiếng châm chọc nói: "Lan công tử thực sự tin lý do này có thể thuyết phục Bùi mỗ? Nếu Lan công tử nói sợ đau, vì sao không chịu hòa ly cùng Bùi mỗ, một tờ giấy hòa ly, cùng người cắt đứt! Bùi mỗ không phải loại người công tư không phân rõ, nếu ngươi đi con đường làm quan, Bùi mỗ nhất định không cản trở."

"Không, không phải như vậy. Nếu vì vậy mà ta bị đuổi về nhà, Lan gia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ta." Lan Mân hiển nhiên cũng không muốn từ bỏ mối hôn sự này.

"Ngươi đây có ý gì?"

Thanh niên tiểu bạch thỏ đứng đó, trên người đột nhiên có cảm giác tối tăm vô cùng, rốt cuộc, cuối cùng cũng lấy ra được một lý do Bùi Thanh Hoằng miễn cưỡng có thể tiếp thu: Lan Mân ở Lan phủ không những không được sủng ái, luôn bị người khi dễ, đặc biệt là biểu ca kia của Lan Y Y. Đối phương là người làm quan trong nhà, hơn nữa còn là một tay ăn chơi phong lưu yêu thích nam sắc. Khi Lan Mân còn rất nhỏ đã muốn làm chuyện bậy bạ với y, tuy không làm được nhưng vẫn để lại một bóng ma tâm lý vô cùng nghiêm trọng trong lòng Lan Mân từ nhỏ.

Tuy rằng Lan Mân thực sự có hảo cảm với hắn, nhưng vẫn chưa đến mức có thể khắc phục bóng ma nghiêm trọng này. Lần đầu tiên động phòng là bất đắc dĩ do tình huống cấp bách, hiện tại thành tâm muốn sống dễ chịu cùng nhau, đương nhiên không thể tiếp tục lừa dối.

Nhìn nam nhân chỉ vì "công đạo" kể lại đoạn chuyện cũ mà cả người đều lộ ra không khí tăm tối, trong lòng Bùi Thanh Hoằng chỉ thấy bực bội. Nói thật, tính cách Lan Mân vẫn thực sự phù hợp với khẩu vị hắn, hơn nữa loại bệnh tâm lý này, người nửa hiện đại như hắn đương nhiên thấu hiểu hơn ai hết.

Nếu hắn nói không thì cũng thật biến thái đi, tính cách Lan Mân vô cùng mềm mại, chỉ là trên phương diện này lại có bóng ma. Bùi Thanh Hoằng là loại nam nhân tương đối truyền thống, đặc biệt coi trọng ký kết hôn nhân, vậy nên lúc trước mới nói sẽ chỉ cưới một người.

Hai người đã kết hôn, đối phương lại rất hợp khẩu vị của mình, y cũng đã nói trong lòng có hắn, chỉ là khi còn nhỏ phải chịu tổn thương về phương diện này nên khi lớn không thể tiếp nhận. Hắn là trượng phu, đương nhiên nên thông cảm chứ không phải kiên quyết đẩy người về hang cọp Lan gia.

Dù sao bọn họ cũng còn trẻ tuổi, chờ tình cảm sâu lại thêm sâu, hẳn có thể vuốt phẳng miệng vết thương này, việc đối phương thẳng thắn thành khẩn đã nói lên thành ý. Hắn ngồi ở ghế trên ôm ôm nam nhan đang "run bần bật", dùng ngữ khí ôn hòa nhưng có chút bất đắc dĩ nói: "Hiện tại đầu óc ta thực loạn, đợi ngày mai ta lâm triều trở về, cùng nhau ngẫm lại kĩ càng." Chắc chắn hắn còn phải phái người đi điều tra sự tình ngầm trong Lan phủ.

Tay chạm vào thân hình cứng đờ nhưng cũng thả lỏng lại thực mau, một thanh âm trong trẻo khó lắm mới bật ra được nghe như tiếng khóc nức nở: "Được."

Tối nay đương nhiên Bùi Thanh Hoằng sẽ không có ham muốn gì với Lan Mân. Sáng hôm sau, từ sớm hắn đã mang theo kế hoạch bưu cục vào hoàng cung. Lan Mân còn đi nhanh hơn hắn, sau khi thay quần áo Thái thượng hoàng liền nhanh chóng sai người tặng bát nước bẩn này cho Lan gia.

Biểu ca kia của Lan Y Y quả thực là tay ăn chơi phong lưu, cũng làm ra không ít loại chuyện thiếu đạo đức, nhưng những chuyện Lan Mân kể chỉ là giả dối hư ảo mà thôi.

Người phụ trách xử trí chuyện tình của Lan gia đứng dưới bậc cầu thang xin chỉ thị của Thái thượng hoàng: "Nếu biểu ca của Lan Y Y làm loạn thì nên làm thế nào?"

Thường công công sụp mi thuận mắt chỉnh đai lưng chủ tử mình cẩn thận: "Giờ vào triều cũng không còn sớm, bệ hạ nên ra ngoài thôi."

Thái Thúc Lan xoay người lại, bàn tay sau lưng làm động tác ám hiệu, thuộc hạ vừa nhìn lập tức ngầm hiểu: "Nô tài đã rõ. Chắc chắn sẽ làm việc này xinh xinh đẹp đẹp, thỉnh chủ tử ngài yên tâm."

Ý tứ của động tác kia là, chết không đối chứng!

Bình luận

Truyện đang đọc