LỜI TỎ TÌNH KHÔNG THỂ CHỐI TỪ

Edited by Nát Viết Nhảm

Nhà của Kiều Mộc vô cùng lịch sự trang nhã, chỉ cần nhìn từ sân nhà liền có thể hiểu ra dụng ý của chủ nhà, nó được xây theo kiểu tứ hợp viện (1), nhà của Từ Dữu Dữu cũng chỉ là đơn giản trồng mấy cây bưởi rồi đặt một cái bàn dưới gốc cây. Còn sân nhà của Kiều Mộc thì được trang trí rất tỉ mỉ, sân toàn là hoa cỏ, hòn non bộ tinh sảo, giống như đang đi vào lâm viên của mấy vở kịch Tô Châu.

(1) Tứ hợp viện là một kiểu kiến trúc rất thường thấy tại những ngôi nhà Trung Quốc thời xưa. Đó là kiểu nhà thường có 4 gian nhà hợp lại chính giữa có một khoảng sân rộng.

Hình minh họa:

Đá sỏi màu trắng được trải đầy lối đi uốn lượn kéo dài từ cửa sân đến nhà chính trang hoàng rực rỡ, Từ Dữu Dữu cầm dù đi trên lối đi đó, nước mưa tí tách như muốn rơi xuyên vào bên trong.

Kiều Mộc bước nhanh qua sân trước tiến vào nhà chính, thu dù lại, thấy cô gái kia đang đứng sững sờ bất động ở giữa sân, có chút kỳ quái: "Đứng đó làm gì?"

Từ Dữu Dữu cười híp mắt, ánh đèn vàng ấm áp từ ngôi nhà chính phản chiếu trong mắt cô: "Mình thích sân nhà cậu."

"Thích cũng không cần đứng trong mưa nhìn, không lạnh sao?" Kiều Mộc hỏi.

Nếu như không phải lo lắng chứng bệnh sợ lạnh kỳ lạ của Từ Dữu Dữu, cậu cũng sẽ không dẫn Từ Dữu Dữu về nhà.

Từ Dữu Dữu ồ một tiếng, lộc cộc chạy tới.

"Dép trong nhà." Kiều Mộc một tay đưa tới dép lê, một tay nhận lấy cây dù trong tay Từ Dữu Dữu, cất kỹ, đặt ở góc tường cùng chỗ với cây dù của cậu.

"Mộc Mộc, ai đến vậy?" Bà ngoại Kiều nghe được động tĩnh, từ phòng bếp đi ra.

"Con chào Bà ngoại." Từ Dữu Dữu mỉm cười vẫy tay với bà ngoại Kiều.

"Chào cháu, Mộc Mộc, đây là bạn học của con sao?" Bà ngoại Kiều nhìn Từ Dữu Dữu với ánh mắt bên trong lộ ra sự lạ lẫm, hiếu kỳ.

Từ Dữu Dữu khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn về phía Kiều Mộc.

"Vâng, đây là bạn học của con, Từ Dữu Dữu." Kiều Mộc ngược lại nhìn về phía Từ Dữu Dữu, biểu cảm có chút khẩn trương, "Từ Dữu Dữu, đây là bà ngoại mình."

"Con chào bà ngoại, con tên là Từ Dữu Dữu, dữu trong cây bưởi. Bởi vì trời mưa, cho nên mới tạm trú mưa ở đây." Từ Dữu Dữu không có hỏi nhiều.

"Hoan nghênh hoan nghênh, bà cũng vừa làm cơm xong, Dữu Dữu đúng không, ở lại cùng bà ăn cơm." Bà ngoại Kiều nhiệt tình mời.

"Ây..." Từ Dữu Dữu nhìn về phía Kiều Mộc.

"Cậu nếu không chê..."

"Không chê, làm sao mình lại chê, cảm ơn bà ngoại." Từ Dữu Dữu một lời đáp ứng.

Dù sao trở về đường lớn cũng sẽ cùng mẹ Quý đi ăn ngoài, đồ ăn thường ngày cũng toàn là đồ mua bên ngoài mang về, người bình thường đều sẽ biết chọn như thế nào.

"Vậy thì tốt, Mộc Mộc chiêu đãi bạn học con cho tốt, bà lại đi nấu thêm chút đồ ăn." Đây là lần đầu Kiều Mộc dẫn bạn học về, hơn nữa còn là một bạn nữ xinh đẹp, bà ngoại Kiều chắc chắn sẽ giúp cháu ngoại mình chiêu đãi tốt.

Bên trong nhà chính chỉ còn lại hai người bọn họ, Từ Dữu Dữu cho dù cũng hơi hiếu kỳ chuyện bà ngoại Kiều bỗng nhiên quên mình, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều: "À mà, mình phải nhắn tin cho mẹ trên Wechat, nói với mẹ mình không thể về ăn cơm được."

Từ Dữu Dữu lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng soạn một tin nhắn cho mẹ Quý.

"Tình trạng não của bà ngoại mình không được ổn, ký ức ngẫu nhiên sẽ bị lộn xộn, hồi trưa... Nhưng chỉ cần ngủ một giấc thì sẽ khôi phục bình thường, cho nên chuyện hồi sáng bà không nhớ rõ." Kiều Mộc giải thích nói.

"Ừ." Từ Dữu Dữu không nghĩ Kiều Mộc sẽ chủ động giải thích cho cô, đột nhiên nghe được loại chuyện này trong lúc nhất thời cô cũng không biết phải phản ứng làm sao.

"Cho nên... Chuyện hồi sáng có thể hay không..."

"Yên tâm, mình sẽ không kể ai nghe." Từ Dữu Dữu nói.

"Cảm ơn." Kiều Mộc dừng một chút lại nói, "Mà chuyện mình chơi cờ vây cũng không nên kể."

"Cậu không phải từ nhỏ đã chơi cờ vây rồi sao? Vì sao lại không được kể?" Từ Dữu Dữu kinh ngạc.

Kiều Mộc nhíu mày, vẻ mặt cũng không muốn nói thêm gì nữa.

"Ừ." Từ Dữu Dữu đáp ứng nói.

"Cảm ơn."

Kiều Mộc dẫn Từ Dữu Dữu đến phòng ăn, sau đó mình đi xuống nhà bếp giúp bà ngoại bưng thức ăn, chỉ chốc lát sau ba người liền ăn đồ ăn nóng hổi, đây là lần đầu tiên Từ Dữu Dữu được ăn món ăn nhà nấu sau khi về nước.

Ngoại trừ mì tôm Từ Dữu Dữu chỉ biết nướng bánh mì, mẹ của cô Quý nữ sĩ giỏi hơn cô một món, có thể xào rau xanh cùng cà chua trứng gà, nhưng hương vị cũng rất bình thường. Từ Dữu Dữu về nước cũng được một khoảng thời gian dài như vậy, ba bữa cơm hằng ngày cũng toàn thức ăn mua bên ngoài, cũng may mắn, dù là thức ăn ngoài nhưng món ăn Trung Quốc vẫn ngon hơn đồ ăn nước ngoài vô số lần. Nhưng nếu so với tay nghề của bà ngoại Kiều, mấy đồ ăn ngoài kia cũng không cùng đẳng cấp.

"Bà ngoại, bà nấu ăn ngon thật, trách không được Kiều Mộc lại mập như vậy, con nếu có thể mỗi ngày ăn những món ăn này, cho dù mập lên con cũng thấy đáng."

"..." Kiều Mộc.

"Ăn từ từ, nghe con nói kìa, thật ra đây cũng chỉ là những món ăn phổ thông thường ngày hay ăn mà thôi. Nếu như con thích, về sau qua nhà bà ăn cơm." Bà ngoại Kiều được khen nên cười đến híp cả mắt, người già thường thích náo nhiệt, cháu ngoại bà mặc dù hiếu thuận hiểu chuyện, nhưng tính cách quá an tĩnh.

"Vậy bà nói Kiều Mộc gọi con qua ăn nhiều nhiều, nếu không con xấu hổ không đến được." Từ Dữu Dữu đả xà tùy côn (2).

(2) Đả xà tùy côn: Đánh rắn bằng côn (gậy cứng), rất khó trúng mà hay bị rắn thuận thế quấn vào gậy bò lên cắn người. Ý là lợi dụng thời cơ.

Kiều Mộc không thể tin nhìn thoáng qua Từ Dữu Dữu, mấy người sống ở nước ngoài về ai cũng đều không khách sáo vậy sao?

"Tốt tốt tốt, Kiều Mộc, về sau gọi Dữu Dữu tới dùng cơm." Bà ngoại Kiều liên tiếp nói ba chữ tốt, từ lúc mới ăn cơm đến giờ, nụ cười trên mặt bà không hề nhạt đi.

Kiều Mộc hiếm khi thấy bà ngoại vui vẻ nên cũng không nói gì, gật đầu ừ một tiếng.

"Nào, uống thêm chén canh." Bà ngoại Kiều múc thêm một chén canh sườn nữa đưa cho Từ Dữu Dữu.

"Cảm ơn bà ngoại." Từ Dữu Dữu nhận chén canh uống một ngụm, "Đúng rồi bà ngoại, sân này do bà bài trí sao?"

"Đúng vậy."

"Bà thật lợi hại, đây là lần đầu tiên con thấy sân nhà ai trang hoàng đẹp mắt như vầy, giống y như trên TV."

"Xem con nói kìa, bà cũng chỉ là nhàn rỗi nên trang trí tùy ý thôi."

"Bà ngoại, y phục của bà cũng đẹp mắt, trông rất có khí chất."

"Khí chất cái gì, đây đều là y phục bà mặc hơn 10 năm nay."

"Bà ngoại, vậy chứng tỏ vài chục năm qua dáng người bà cũng không thay đổi nhiều, quá lợi hại..."

Kiều Mộc cúi đầu ăn cơm, yên lặng nhìn xem Từ Dữu Dữu chọc cho bà ngoại mình cười ha ha, bữa cơm này bà cười thật nhiều, nhiều hơn số lần bà cười nửa năm nay cộng lại, người ngoài không biết, còn tưởng rằng cậu mới là khách đến ăn chực.

"Cái con bé này, cái miệng thiệt là ngọt nha, lớn lên cũng thật tuấn." Bà ngoại Kiều cười khen.

Khen cô nói ngọt, Từ Dữu Dữu đại khái có thể biết nó nghĩa là gì, nhưng con lớn lên thật "tuấn" là có ý gì?

Một bữa cơm ăn xong, mưa tạnh, bà ngoại Kiều dặn Kiều Mộc đưa Từ Dữu Dữu về nhà.

Trên đường, Từ Dữu Dữu nhịn không được hỏi: "Bà ngoại nói mình dáng dấp tuấn, là khen mình đẹp đúng không?"

Mặc dù không rõ dụng ý cụ thể, nhưng đại khái có thể đoán ra, khẳng định là lời khen.

Kiều Mộc ngạc nhiên nhìn cô gái, cái này phải trả lời làm sao?

"Có phải là ý khen mình đẹp không?" Từ Dữu Dữu thấy Kiều Mộc không đáp, nhịn không được hỏi lần nữa thúc giục.

"Ừm." Kiều Mộc không chịu nổi, ừ một tiếng. Mặc dù cậu chỉ khẳng định lại lời của bà ngoại, nhưng Từ Dữu Dữu hỏi như vậy, nghe cứ y như cậu đang khen Từ Dữu Dữu đẹp vậy.

"Mình quả nhiên sinh ra đã xinh đẹp." Từ Dữu Dữu lập tức thỏa mãn.

Kiều Mộc liếc cô một chút, thực sự nhịn không được: "Ai lớn lên ở nước ngoài cũng tự tin như vậy sao?"

"Tự tin không tốt sao?" Từ Dữu Dữu hỏi lại.

"..." Ừ rất tốt, cậu đánh giá hơi cao trình độ tiếng Trung của Từ Dữu Dữu, quả nhiên cô nghe không hiểu câu hỏi tu từ trào phúng của cậu.

"Đi thôi, đi về phía trước một chút sẽ đến đường lớn." Kiều Mộc bước nhanh về phía trước.

"Được." Từ Dữu Dữu đi nhanh mấy bước đuổi theo, đột nhiên chuông điện thoại di động vang lên, Từ Dữu Dữu liếc nhìn, biểu cảm thay đổi.

"Mình nhận điện thoại." Từ Dữu Dữu nói trước với Kiều Mộc rồi mới nhận cuộc gọi.

"Từ tiên sinh, tìm tôi có việc gì?" Từ Dữu Dữu nói.

Người gọi điện thoại đến chính là bố của Từ Dữu Dữu - Từ Văn Quang, Từ Văn Quang nghe được con gái mình gọi 3 chữ Từ tiên sinh, lập tức giận không chỗ phát tiết: "Bố là cha của con."

"Ừ." Từ Dữu Dữu cả người lãnh đạm, khác hẳn với người vừa rồi còn tự luyến để người khác khen cô xinh đẹp.

Ban đêm ngõ hẻm vô cùng yên tĩnh, Kiều Mộc thậm chí có thể nghe thấy tiếng microphone phát ra từ đầu kia, theo bản năng cậu muốn tránh đi, nhưng cái hẻm này cũng hơi lớn, cậu lại không dám đi quá xa, chỉ có thể lúng túng đứng nguyên tại chỗ, làm bộ mình nghe không được.

"Máy ảnh nhận được chưa?"

"Nhận được." Từ Dữu Dữu nói.

"Bố nghe mẹ con nói, bệnh của con khá hơn một chút."

"Tạm được."

"Vậy thì nhớ nghe lời mẹ, có việc gọi điện cho bố."

"Con còn thiếu máy tính, dùng để chỉnh ảnh." Từ Dữu Dữu thừa cơ hội nêu ra yêu cầu.

"Được, ngày mai để bố nhờ người mua cho con." Nói xong, Từ Văn Quang liền cúp điện thoại.

Từ Dữu Dữu cất điện thoại, thấy Kiều Mộc đứng cách đó không xa chờ mình, thuận miệng giải thích một câu: "Bố mình, hỏi thăm mình khỏi bệnh hay chưa."

Kiều Mộc hơi kinh ngạc, đối với mấy đứa trẻ có cha mẹ ly hôn, đây được xem như một vấn đề nhạy cảm không nên nhắc đến, nhưng Từ Dữu Dữu lại hoàn toàn không thèm để ý.

"Ông ta cùng mẹ mình đều cảm thấy mình bởi vì chuyện bọn họ ly hôn nên bị kích thích, cả hai người đều muốn bù đắp cho mình, cho nên mình liền thừa cơ hội xin ông ấy mua cho mình mấy thứ mình thích." Từ Dữu Dữu cười hắc hắc tỏ vẻ đắc ý.

Kiều Mộc bỗng nhiên có chút hâm mộ: "Mình tin lời cậu nói."

"Cái gì?"

"Cậu không bị kích thích vì chuyện cha mẹ ly dị." Kiều Mộc nói.

Đang khi nói chuyện, hai người đã đi tới đường lớn của cổ trấn, lúc này mới qua tám giờ, trên đường lớn dòng người tấp nập, vô cùng náo nhiệt, bởi vì tới gần Trung thu, hai bên đường phố treo từng dãy đèn lồng đỏ, hiện nên một khung cảnh đường phố cổ trấn vô cùng sinh động.

Từ Dữu Dữu không nhịn được giơ máy ảnh lên, chụp lại khung cảnh này.

"Cậu xem, những người trong hình có điểm gì giống nhau?" Từ Dữu Dữu giơ máy ảnh trước mắt Kiều Mộc.

"Họ đều trông vui vẻ." Kiều Mộc nói.

Tay phải của Từ Dữu Dữu lấy điện thoại di động ra, tách tách chụp lại gương mặt của Kiều Mộc, sau đó giơ cho Kiều Mộc xem hình của cậu: "Còn cậu thì sao?"

Kiều Mộc nhìn vào tấm ảnh của mình, trầm mặc không nói.

"Bạn học, với ngoại hình này của cậu, u buồn cũng chẳng làm được gì. Trừ phi, cậu lớn lên trông như thế kia." Từ Dữu Dữu nhấc tay chỉ một biển quảng cáo phía trên đường lớn. Trên biển quảng cáo là một chàng thiếu niên đang nhắm mắt kéo đàn violin, ngoại hình của thiếu niên đó rất tuấn tú, lông mày hơi cau lại, lộ ra một nỗi u buồn đẹp đến mức tàn úa.

Kiều Mộc nhìn sang, ánh mắt khẽ nhúc nhích.

"Tiễn mình đến đây là được rồi, con đường phía trước mình nhận ra, cậu trở về chăm sóc bà ngoại đi." Từ Dữu Dữu vẫy vẫy tay với Kiều Mộc, quay người hòa vào dòng người.

Kiều Mộc chờ đến khi không nhìn thấy bóng hình của Từ Dữu Dữu mới đi về nhà, khi đến cửa nhà, điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Kiều Mộc nhìn thấy tên người gọi, cười cười rồi bấm kết nối: "Em vừa mới nhìn thấy anh trên biển quảng cáo."

Người gọi đến chính là chàng thiếu niên vừa rồi trên biển quảng cáo, cậu ta tên là Lư Thời, là con trai của chú của Kiều Mộc, lớn hơn cậu ba tháng, là một diễn viên trẻ.

"Có phải trong hình anh đang chơi violin không?" Lư Thời hỏi.

"Ừm, kỹ thuật diễn xuất tiến bộ nhiều nha, xém chút nữa em không nhận ra anh." Kiều Mộc tán dương.

"Em nhìn không cảm thấy quen mắt sao?" Đối phương hỏi.

"Trông anh thật khác so với thường ngày." Kiều Mộc khẳng định khả năng diễn xuất của đối phương.

"Anh là dựa vào hình mẫu của em mà diễn đấy." Lư Thời nói.

Kiều Mộc ngơ ngẩn.

"Không giống em sao?" Lư Thời hỏi.

"Vừa mới có người nói với em, dựa vào ngoại hình của em, u buồn cũng không làm được gì."

"Ha ha ha ~~" đầu bên kia điện thoại truyền đến tràng cười giòn giã, "Cuối cùng em cũng biết anh đẹp trai à, chờ anh trở về giúp em giảm béo, chúng ta là huynh đệ, nếu em gầy xuống ít ra cũng đẹp trai bằng một nửa anh."

"Cút." Kiều Mộc cười mắng.

Bình luận

Truyện đang đọc