LỐP XE DỰ PHÒNG OOC MẤT RỒI



Gió đêm lùa vào cánh cửa sổ sát đất vừa nãy mở ra vẫn chưa đóng lại, rèm cửa sổ màu trắng phất lên rồi hạ xuống cuốn thêm một ít lạnh lẽo.
Trình Mộc Quân ngẩng đầu híp mắt nhìn mắt ban công, cảm thụ hơi thở thực vật do gió đêm mang đến, sau đó cậu lại cúi đầu cẩn thận sửa lại tóc mái lộn xộn của Tần Lý, ngón tay mảnh khảnh theo vầng trán lướt đến sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng và đường cong quai hàm sắc bén.
Cuối cùng, bàn tay dừng lại bên cổ.
Hệ thống: “Dừng tay!”
Trình Mộc Quân không hề phản ứng, tiếp tục vuốt ve xương quai xanh của Tần Lý rồi mới hỏi: “Làm gì mà ngạc nhiên hoảng hốt vậy?”
Hệ thống run bần bật: “Tôi tưởng cậu định bóp chết Tần Lý, biểu cảm vừa nãy của cậu y như một tên biến thái í……”
Trình Mộc Quân khó hiểu nói: “Sao cậu lại cảm thấy tôi muốn bóp chết hắn.”
Hệ thống: “Cậu cười rộ lên không giống em ấy gì đó, mấy câu quá đáng như vậy dù cậu không có tim thì cũng sẽ tức giận mà đúng không?”
“Không, cậu sai rồi, tôi không tức giận, đây chỉ là giao dịch công bằng.

Cậu xem, Tần Lý đẹp trai thế cơ mà, người đẹp thì làm gì cũng đúng.

Tôi làm sao có thể tức giận được?”
Quả thực, Trình Mộc Quân chẳng hề thấy giận chút nào.
Tần Lý cho Trình Mộc Quân một không gian tưởng tượng về vẻ đẹp hoàn mỹ, làm thành giao dịch, cho dù là Trình Mộc Quân không có ký ức thì cũng chưa từng vì những lời này mà tức giận.
Chuyện xảy ra vào năm thứ ba bọn họ ký hợp đồng, Trình Mộc Quân trở thành trợ lý Tần Lý được ba tháng.

Bọn họ vẫn còn chưa dọn về ở chung, sau một lần xã giao Trình Mộc Quân đưa Tần Lý về nhà.
Tần Lý uống say, Trình Mộc Quân là trợ lý tất nhiên làm hết trách nhiệm giúp tắm rửa thay quần áo ngủ rồi đưa lên giường.
Lúc chuẩn bị rời đi Tần Lý nhìn cậu, giơ tay nhéo nhéo mặt Trình Mộc Quân sau đó nói một câu.
“Lúc cậu cười rộ lên không giống cậu ấy chút nào.”
Trình Mộc Quân sửng sốt một lát, rất nhanh đã hiểu được ý tứ của hắn.
Cậu đã sớm biết trong lòng Tần Lý có một mối tình đầu, cũng biết Tần Lý ký hợp đồng với cậu là vì muốn tìm kiếm hình bóng người nào đó từ trên người mình.
Trình Mộc Quân đương nhiên không thèm để ý, ai cũng đều làm theo nhu cầu của mình cả thôi.
Trong nháy mắt cậu nhận ra mình thực hiện chưa tốt nghĩa vụ trên hợp đồng, hẳn là cậu phải nghiên cứu nhiều thêm đặc thù của bạch nguyệt quang Tần Lý, làm nghề nào thì phải yêu nghề đó, như vậy mới công bằng với Tần Lý.

Về sau Trình Mộc Quân bắt đầu tập trung dốc lòng nghiên cứu chiến lược thế thân.
Trình Mộc Quân cẩn thận nghiền ngẫm tâm thái của Tần Lý, lập ra kế hoạch cụ thể, diện mạo có thể không cần quá giống nhưng mấy động tác thói quen nhỏ phải làm càng giống càng tốt.
Tư liệu về Tống Cảnh Thần hầu như không tìm được từ chỗ Tần Lý.


Trình Mộc Quân phải tìm từ chỗ Du Thiếu Ninh và bên trang web trường của hắn, xem được rất nhiều ảnh chụp, còn có một chút miêu tả tưởng tượng tình cảm động lòng của Du Thiếu Ninh thời niên thiếu các kiểu.
Cho nên Du Thiếu Ninh cầm ảnh chụp uy hiếp cậu Trình Mộc Quân cũng hoàn toàn không tức giận.

Dù sao thì trong mấy năm nay hắn ta cũng trợ giúp cậu không ít.
Trình Mộc Quân tiếp tục dùng ngón tay nhẹ nhàng phác hoạ hình dáng hoàn mỹ của Tần Lý, giọng điệu như gió thoảng mây bay mà kể lại chuyện xảy ra lúc ấy.
Hệ thống nghe được trợn mắt há hốc mồm, suýt chút nữa tự tắt nguồn: “Cậu… cậu đúng là một kẻ tàn nhẫn.”
Trình Mộc Quân: “Cảm ơn đã khen.”
“!”
Có lẽ là quả báo, Trình Mộc Quân đang đứng bỗng nhiên thấy trời đất quay cuồng một trận, lúc lấy lại tinh thần cậu đã bị kéo ngã nhào trên giường.

Tần Lý lại sinh tật, lúc hắn uống say cực kỳ bám người, thích ôm người ta ngủ mà ôm kiểu chặt muốn chết không cho người ta thở ấy.
Trình Mộc Quân chống tay định nhấc người lên lại bị kéo xuống, đối phương thậm chí được một tấc lại muốn tiến một thước mà trở mình đè lên người cậu.
Khoảng cách giữa hai người được kéo gần lại, chóp mũi dán vào nhau, hơi thở triền miên.
Trình Mộc Quân: “……” Cậu thầm trợn mắt, cũng không biết Tần Lý ăn gì mà sức lực lại lớn kỳ quái như vậy.
Tần Lý: “Sao cậu không nói lời nào? Vì sao vừa nãy cậu cười với Du Thiếu Ninh?”
Trình Mộc Quân dịu dàng nói nói: “Ngoan, lần sau không cười nữa.”
Giọng điệu như dỗ dành con nít nhưng Tần Lý lại cực kỳ hưởng thụ, hắn được xoa dịu nên hơi buông lỏng tay ra, nghiêm túc nhìn chằm chằm Trình Mộc Quân hồi lâu, hàng mi dày rậm khiến ánh mắt hắn thoạt nhìn vừa thâm tình lại sầu muộn.
“Ưm.”
Tần Lý nặng nề hôn một cái, môi hai người dán sát vào nhau nhưng lại không có động tác gì tiếp theo.
Lúc Trình Mộc Quân hao hết kiên nhẫn nghiêng đầu muốn tránh đi lại nghe đối phương lên tiếng.
“Cười một cái đi.”
Giọng điệu playboy chòng ghẹo mỹ nhân khiến Trình Mộc Quân cực kỳ không thích.

Cậu không thích bộ dáng Tần Lý nhuốm mùi người như vậy.
Nhàm chán.
Nhưng mà bộ dáng tóc mái tán loạn của đối phương cũng có một phen phong vị khác.

Nhìn vào điểm này thì Trình Mộc Quân miễn cưỡng có thể nhịn được, cậu vươn tay nhẹ nhàng vỗ lưng vỗ Tần Lý, cảm nhận cơ bắp săn chắc dưới lòng bàn tay.
Hôm nay Tần Lý không tập thể dục, vì một dáng người đẹp mắt ngày mai cậu phải đốc thúc hắn tập thêm, không thể vì bạch nguyệt quang trở về mà bỏ bê rèn luyện được.
Trình Mộc Quân bâng quơ suy nghĩ, mãi đến khi cơn say của Tần Lý hoàn toàn dâng lên, cơ thể nặng nề đè xuống.
Vài giây sau tiếng thở đều đều vang lên bên tai.
Cậu đợi một lúc mới giơ tay xốc người qua một bên, đứng dậy trở lại phòng mình.
Hệ thống vốn dĩ đã thủ sẵn tinh thần sẽ mosaic* dài dài, không ngờ nhanh như vậy đã được thả ra, kinh ngạc hỏi: “Sao thế? Các cậu vậy mà không ngủ với nhau sao?”
⌕ Mosaic
Trình Mộc Quân: “Uống say rồi thì còn làm gì nổi nữa, ngủ chung ngủ không được đâu, phiền lắm.”
Hệ thống: “……”
**
Tống Cảnh Thần ngủ không ngon.
Căn phòng trên lầu hai rất sạch sẽ, đồ gia dụng đều là những món quen thuộc thời niên thiếu nhưng dù sao cũng là đồ cũ đã nhiều năm, trong không khí vẫn có cảm giác bụi bặm lâu ngày không có người ở.
Tống Cảnh Thần nằm trên giường cảm thấy mình giống như một đống rác bị cuốn vào lớp bụi ký ức khiến anh cực kỳ khó chịu.
Thật ra cảm giác khó chịu từ lúc tối hôm qua thấy Trình Mộc Quân sửa sang tóc cho Tần Lý đã bắt đầu.
Tần Lý mà Tống Cảnh Thần quen biết và hiểu rõ, là Tần Lý mười mấy năm trước, là thiếu niên nhiệt huyết và liều lĩnh với tuổi trẻ đầy sức sống.
Tần Lý khi đó sẽ không cho phép người khác tùy ý chạm vào tóc hắn.

Cho dù đó là Tống Cảnh Thần hắn cũng sẽ có chút không kiên nhẫn tránh đi, sau đó lại ngượng ngùng xin lỗi.
Đúng rồi, lúc ấy hắn nói: “Cảnh Thần, xin lỗi, là thói quen thân thể thôi, tớ không phải cố ý.”
Vậy bây giờ tại sao lại có thể lộ ra vẻ mặt không hề phòng bị cho người khác chạm vào.
Tống Cảnh Thần có chút bất an, loại này bất an khiến anh phải thức dậy từ rất sớm dù vẫn rất mệt mỏi sau chuyến đi dài.

Sau khi dậy anh đi xuống lầu, lúc bước đến phòng ăn thì nghe thấy tiếng động trong phòng bếp.
Trình Mộc Quân đang chuẩn bị bữa sáng.

Tối hôm qua cậu bị Tần Lý túm không chịu buông tay, dỗ xong cũng tốn một đoạn thời gian, về phòng lên giường nằm ngủ đã là 3 giờ sáng nên hôm nay dậy hơi muộn so với ngày thường.
Tần Lý không thích người lạ ở trong phòng mình, vệ sinh trong nhà đều do người giúp việc dọn dẹp theo giờ, thời gian còn lại chỉ có hai người bọn họ.
Cậu mở tủ lạnh nhìn thấy chiếc bánh sandwich tối hôm qua Du Thiếu Ninh cho, vừa vặn có thể lấy làm bữa sáng, lại pha thêm ly cà phê nữa là xong.
“Trợ lý Trình, cậu làm bữa sáng sao?”
Trình Mộc Quân quay đầu lại thấy Tống Cảnh Thần đang mặc bộ quần áo ở nhà mềm mại, quầng mắt có chút xanh xao, có vẻ ngủ không ngon.
Trình Mộc Quân hỏi: “Ngài Tống uống latte hay là kiểu Mỹ?”
Tống Cảnh Thần cười cười: “Không cần đâu, cảm ơn, buổi sáng tôi không có thói quen uống cà phê.


Tiểu Lý cậu ấy…… hiện tại thích ăn bữa sáng kiểu Tây sao?”
Tay cầm ly của Trình Mộc Quân hơi dừng lại một chút, nghẹn lại mấy lời định nói, một màn hình ảo chứa đầy dòng chữ hiện ra trong đầu cậu.
Hệ thống: “Nhắc nhở, cốt truyện trọng điểm, kiến nghị dựa theo kịch bản hoàn thành.”
Trình Mộc Quân vẻ mặt bất biến buông ly xuống, nhanh chóng xác nhận suất diễn của mình.

Bước tiếp theo chính là không chút dấu vết thị uy trước mặt chân mệnh thiên tử Tống Cảnh Thần, chèn ép đối phương.
Trình Mộc Quân sửa miệng nói tiếp: “Đúng vậy, ba bữa của chủ tịch Tần đều do tôi chuẩn bị, công việc ngài ấy rất bận nên cân bằng dinh dưỡng rất quan trọng.”
Tống Cảnh Thần tựa hồ cũng không để ý, cười uyển chuyển mà nói: “Trù nghệ của tôi cũng không tệ lắm, vẫn còn nhớ buổi sáng Tiểu Lý thích ăn mì, nếu không thì để tôi làm cho?”
Trình Mộc Quân cứng rắn từ chối: “Không cần, sáng nào chủ tịch Tần cũng ăn sandwich uống cà phê, ngài ấy chưa bao giờ tỏ vẻ bất mãn.”
Tống Cảnh Thần cười cười nói: “Cậu ấy rất sợ gây phiền phức cho người ngoài, dù sao làm bữa sáng cũng rất tốn công, sandwich cũng có thể tạm chấp nhận nhưng trong lòng cậu ấy hẳn là vẫn là thích ăn chút đồ ăn nóng hổi.”
Nụ cười khéo léo, lời nói chặt chẽ.
Trình Mộc Quân nhíu mày, ném xuống một câu “Xin cứ tự nhiên” sau đó bưng sandwich và cà phê đi ra ngoài.
Cậu ngồi xuống bàn nhưng vẫn chậm chạp không ăn.
Hệ thống: “Cậu đang làm gì vậy?”
Trình Mộc Quân: “Chờ Tống Cảnh Thần làm bữa sáng chứ sao, có mì rồi ai muốn ăn sandwich để qua đêm.”
Hệ thống: “…… cậu xác định anh ta sẽ làm cho cậu sao?”
“Chờ xem.”
**
Lúc Tần Lý tỉnh lại đầu có hơi đau.
Rèm cửa trong phòng bị kéo bung chỉ để lại màn lụa mỏng trắng che khuất ánh sáng quá mức chói mắt.

Có lẽ là Trình Mộc Quân rời giường đã đến đây kéo tấm rèm che dày nặng ra.
Tần Lý đã quen với việc thức dậy theo cách nhẹ nhàng này.

Hắn đứng dậy lấy ly nước chanh trên tủ đầu giường, uống một ngụm xong mới cảm thấy thần trí thanh tỉnh lên chút ít.
Ký ức tối hôm qua đã mơ hồ, hắn chỉ có thể nhớ rõ sau khi say hắn đi tìm Trình Mộc Quân, nhưng giờ hắn vẫn tỉnh lại trong phòng mình.
Hắn bị Trình Mộc Quân từ chối.

Trình Mộc Quân rất ít khi từ chối hắn, lúc này đây là vì……
Du Thiếu Ninh?
Đã lâu hắn chưa nhìn thấy nụ cười như đêm qua.
Trong lòng phiền muộn nên Tần Lý rửa mặt cũng có chút mạnh bạo, chỉ là lúc tiến vào phòng quần áo vẫn thả nhẹ động tác hơn chút.

Tần Lý cầm lấy âu phục áo sơ mi đã phối xong xuôi treo một bên mặc vào, cài khuy măng sét lên cổ tay, lại soi gương để chắc chắn không có chỗ nào không ổn.
Lần này hoàn toàn không giống những lần Tần Lý đã từng tùy tiện cầm bộ đồ lên, ba phút sau là có thể ra cửa.
Ngay cả khi tâm trạng tồi tệ hắn cũng đã quen quy trình mỗi ngày như vậy.
Tần Lý xuống lầu phát hiện cậu đã ngồi ở bên bàn ăn đang uống cà phê.

Trên bàn đặt một chiếc bánh sandwich lạnh như băng.
Trình Mộc Quân nghe được tiếng động, đứng dậy kéo cái ghế đối diện ra.
Tần Lý ngồi xuống, ánh mắt dừng trên sọt rác bên cạnh bàn ăn.

Bao bì bánh mì Sandwich đóng gói, logo trên đó là của câu lạc bộ ngày hôm qua, kết hợp với cảnh hắn nhìn thấy trên ban công rất nhanh đã đoán ra được.
Là tối hôm qua Du Thiếu Ninh cho.
Đầu của hắn càng đau.
Lúc này có người từ trong bếp đi ra kèm theo một mùi thơm ngào ngạt.
Tống Cảnh Thần bưng ra hai chén mì.

Anh đeo tạp dề mỉm cười dịu dàng, ánh nắng từ cửa sổ sát đất xuyên thấu qua vừa đúng lúc chiếu vào trên tóc anh.

Tống Cảnh Thần có một phần tư huyết thống ngoại quốc, màu tóc và màu mắt đều rất nhạt, đứng dưới ánh mặt trời đặc biệt rõ ràng.
Tần Lý không nhìn người mà lại nhìn chằm chằm thứ trên tay của Tống Cảnh Thần, hương thơm nức mũi khiến tâm trạng hắn tốt hơn.

Ít nhất là khiến hắn dễ chịu hơn so với cái sandwich trên bàn của Du Thiếu Ninh.
Lông mày hắn giãn ra, khóe miệng thẳng tắp hơi cong lên một ít.

Sắc mặt thay đổi đều bị người khác nhìn vào trong mắt, Trình Mộc Quân rũ mắt xem di động, tựa hồ có chút mất mát.
Cậu hiểu Tần Lý, đã nhiều năm sớm chiều ở chung, mặc dù đối phương không nói lời nào cậu cũng đoán được cảm xúc của hắn.


Lúc Tần Lý xuống lầu tâm trạng không hề tốt, sau khi ngồi xuống tâm tình càng thêm ác liệt, mãi đến khi thấy Tống Cảnh Thần mới tốt lên.
Không hổ là sức mạnh của tình yêu đích thực.
Trình Mộc Quân tìm hệ thống đáp lời: “Còn rất cảnh đẹp ý vui, đúng thật là một mỹ nhân nha, đáng tiếc diện mạo Tống Cảnh Thần không phải loại hình tôi thích, bằng không tôi cũng muốn cảm nhận sự sung sướng của Tần Lý.”
Hệ thống: “Cậu làm cho giống người đi, tôi nói mấy lời này mệt mỏi lắm rồi.”
“Tiểu Lý, tớ nhớ buổi sáng cậu thích ăn mì thịt bò, nếm thử chút nhé?” Tống Cảnh Thần cười dịu dàng: “Trợ lý Trình, tôi cũng làm cho cậu một phần, cùng nhau ăn đi.”
Trình Mộc Quân biểu tình lãnh đạm mang chút không vui: “Xin lỗi, buổi sáng tôi không thích ăn mì.”
Cậu lại nhìn về phía Tần Lý: “Buổi sáng chủ tịch Tần cũng quen ăn sandwich.”
Tống Cảnh Thần có chút kinh ngạc hỏi: “Trước kia không phải cậu ghét nhất là ăn cơm Tây sao?”
Tần Lý vốn định theo thói quen lấy sandwich và cà phê rồi rời đi như thường lệ, chần chờ một chút lại nhớ tới nụ cười ngày hôm qua của Trình Mộc Quân: “Tôi ăn mì.

Trợ lý Trình, vứt cái sandwich kia đi.”
Trình Mộc Quân cười gượng gật đầu, thuận tay ném cái sandwich vào thùng rác sau đó mỹ mãn mà bắt đầu ăn mì.
Không thể không nói tay nghề của Tống Cảnh Thần rất tốt, lúc mùi hương bay ra Trình Mộc Quân đã bắt đầu thèm.

Tần Lý thật sự rất tri kỷ, vì chăm sóc tâm tình của bạch nguyệt quang mà bảo cậu ném sandwich đi.
Nai xừ.
Tần Lý vừa cắn miếng đầu tiên đã cảm thấy trong miệng tràn đầy mùi thơm, vị giác hoàn toàn mở ra.
“Tiểu Lý, thế nào?”
Tần Lý thật lòng khen ngợi: “Ngon lắm, nhiều năm không gặp trù nghệ của cậu vẫn như xưa.”
Lúc trước điều kiện gia đình Tống Cảnh Thần rất tốt nhưng anh rất thích tự nấu đồ ăn cho mình, bạn bè thời thơ ấu cũng được thưởng thức tay nghề của anh không ít lần.

Điều này lại gợi lên trong lòng Tần Lý nhiều hồi ức.
Tống Cảnh Thần cong mắt cười: “Ăn từ từ thôi, cậu như thế này là đã bao lâu chưa ăn qua mì thịt bò?”
“Tớ hiếm khi ăn thức ăn cay nhiều dầu mỡ, ẩm thực hằng ngày rất thanh đạm.”
Tống Cảnh Thần có vẻ khó hiểu: “Cậu bây giờ muốn ăn cái gì còn không dễ dàng sao?”
Tần Lý thuận miệng trả lời: “Công việc bận lắm, bữa ăn ngày thường đều là trợ lý Trình chuẩn bị.”
“À.” Tống Cảnh Thần nhìn về phía Trình Mộc Quân: “Nếu không thì đợi lát nữa tôi sẽ cho trợ lý Trình vài công thức nấu ăn nhé? Cũng không phải món gì phức tạp, khẩu vị quê nhà mà thôi.”
Vẻ mặt Trình Mộc Quân hơi vi diệu, cậu liếc mắt nhìn Tần Lý một cái nhưng đối phương không đáp lại, lúc này mới có chút không tình nguyện gật đầu: “Được, phiền ngài Tống vậy.”
Trình Mộc Quân nói xong lại dời tầm mắt lên người Tần Lý.
Cậu thản nhiên nói chuyện với hệ thống: “Vừa rồi tôi biểu diễn thế nào?”
Hệ thống: “Hỏi tôi làm gì?”
“Còn không phải lần đầu tiên thể hiện tâm trạng nhân vật phức tạp nên sợ không nắm chắc cốt truyện lại trật chứ sao? Tôi chuyên nghiệp như vậy phải cho chút tiền thưởng chứ.”
Hệ thống cạn lời: “Thay vì nghĩ đến tiền thưởng còn không bằng nghĩ cách nấu ăn cho Tần Lý đi, dù sao cầm thực đơn rồi cậu cũng phải thể hiện một chút.”
Trình Mộc Quân không thể hiểu được: “Cậu nghĩ gì vậy, đưa cho dì giúp việc là được rồi, dì giúp việc làm món dưỡng sinh không biết nấu thì tìm một dì người Tứ Xuyên tới nấu, có gì đâu.”
Hệ thống trợn mắt há hốc mồm hỏi: “Trước giờ cậu chăm sóc sinh hoạt của Tần Lý như vậy sao?”
Sau khi cốt truyện sụp đổ bọn họ không thể xem được cốt truyện phát lại nên cũng không biết Trình Mộc Quân làm gì trong đó.

Hệ thống chỉ biết trong tuyến cốt truyện được sắp xếp ban đầu, nhân vật “Trình Mộc Quân” này chịu thương chịu khó mà liếm Tần Lý, chăm sóc sinh hoạt của hắn, thậm chí còn học được kỹ năng nấu nướng rất ngon.
Không ngờ Trình Mộc Quân thế mà đi tìm người giúp việc! Lại còn không cảm thấy mình sai chỗ nào.
“Đúng vậy, tôi cũng không biết nấu ăn mà.”
Hệ thống vô cùng đau đớn, cả giận nói: “Làm nhân vật chó liếm sao cậu có thể mượn tay người khác chăm sóc Tần Lý chứ! Cái này không được, chắc chắn không được.”
Trình Mộc Quân: “Ngày thường bận việc muốn chết lấy đâu ra thời gian nấu cơm, có thể sử dụng tiền giải quyết vấn đề thì cớ gì không làm.

Dì giúp việc người ta là người chuyên nghiệp, tay nghề chắc chắn tốt hơn tôi.

Dù gì kết quả cũng là sinh hoạt Tần Lý được chăm sóc đủ đầy, quá trình như thế nào thì có gì quan trọng đâu?”
Hệ thống tự kỷ không muốn nói chuyện nữa, còn nói thêm chắc chắn sẽ bị logic của Trình Mộc Quân cho vào tròng.

Tốt hơn hết là xin phát triển thêm mấy cái tính năng nữa, dù sao cũng đáng tin hơn là ngồi ngăn Trình Mộc Quân bung lụa..


Bình luận

Truyện đang đọc