MANG THEO ĐÀO BẢO HỖN DỊ THẾ

Hoàng Phi ngồi xổm cạnh Viên Kiệt, hai mắt phát sáng nhìn ly kem trong tay nó.
Hoàng Phi nuốt nước miếng, gương mặt ngăm đen cười xum xoe.
"Tiểu Kiệt à, ngươi ăn cái gì vậy? Để thúc thúc thử một miếng có được hay không?" Hoàng Phi lộ ra hàm răng trắng, lấy lòng nói.
Viên Kiệt cắn cái muỗng, nhìn nhìn Hoàng Phi, không nói gì.
Trương Kiến chống nạnh nhìn Hoàng Phi, hết sức bất mãn: "Hoàng Phi, cái tên nhà ngươi cư nhiên dám mơ ước đồ ăn của Tiểu Kiệt, ngươi có biết xấu hổ hay không a!".
Hoàng Phi tức giận nhìn Trương Kiến: "Đừng nói với ta là người cũng không muốn ăn nhá.".
Trương Kiến quay mặt đi, không khỏi có mấy phần ngượng ngùng.
Đồ ăn của bọn họ so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều, thế nhưng Lục Vinh mỗi ngày đều ở bên cạnh làm đồ ăn ngon, hương vị thơm lừng khiến người cực kỳ khó chịu.
Viên Kiệt tuổi còn nhỏ, có thể cùng Lục Vinh cọ cơm mỗi bữa, bọn họ thì lại không làm như vậy được.
Hoàng Phi quay đầu, nhìn Viên Kiệt, xoa xoa tay cười: "Tiểu Kiệt, cho thúc thúc ăn một miếng đi mà, chỉ một miếng thôi.".
Viên Kiệt nhíu nhíu mày: "Thực sự là hết cách với ngươi rồi, chỉ một miếng thôi nha.".
Viên Kiệt múc một muỗng kem ly cho Hoàng Phi.
Hoàng Phi ngậm chặt cái muỗng, hương vị ngọt ngào lành lạnh lan tràn trong miệng, Hoàng Phi đột nhiên trợn to mắt: "Thật là lạnh nha, lại còn ngọt nữa! Ăn thật là ngon.".
Trương Kiến nhìn Hoàng Phi, có chút hâm mộ: "Ăn ngon thật sao?".
Hoàng Phi nhìn Trương Kiến, mặt gợi đòn nói: "Ăn ngon, cực kỳ ngon, ta chưa từng ăn cái gì ngon như thế.".
Trương Kiến tiến đến trước mặt Viên Kiệt, không nhịn được nói: "Tiểu Kiệt, cũng cho thúc thúc thử một miếng đi.".
Hoàng Phi: "Ngươi cái tên này, mới vừa rồi còn nói ta, bây giờ không phải cũng là cái đức hạnh này sao!".
Viên Kiệt cầm ly kem: "Lạnh quá, ta không ăn được, các thúc thúc chia nhau ăn đi.".
"Tiểu Kiệt, thật có thể sao?" Hoàng Phi kinh ngạc.
Viên Kiệt gật gật đầu: "Ừm.".
Hoàng Phi cũng không có độc chiếm ly kem, một phần kem mà mọi người cùng nhau ăn, người nào ăn được đều nói mùi vị của kem thật sự là thần kì, còn người không kịp ăn thì chỉ có thể đấm ngực giậm chân tiếc nuối.
Lục Vinh đi ra ngoài, phát hiện ánh mắt của mấy thợ mỏ nhìn mình bỗng nhiên thay đổi.
Nguyên bản khi nhìn thấy hắn, ánh mắt của họ mang theo kiêng kỵ cùng ngờ vực, hiện tại lại có mấy phần sùng bái, Lục Vinh không rõ tại sao họ tự nhiên lại sùng bái mình, nhưng không thể không nói, tư vị được người sùng bái quả thực không tệ.
Lục Vinh hoàn toàn không biết, biến hóa này bất quá là do kem ly mà thôi.
...............
Lục gia.
"A Viễn, dạo này ngươi có nhìn thấy Lục Vinh không?" Lục Vũ Hoành hỏi.
Lục Viễn lắc đầu: "Không có, hắn không còn đến lớp, nghe nói hắn mua một mỏ quặng, trở thành ông chủ mỏ khoáng sản rồi."
"Mua mỏ quặng? Hắn lấy tiền ở đâu a!". Lục Vũ Hoành khó hiểu.
Lục Viễn chua xót nói: "Không biết a! Bất quá, lão bà của hắn theo Huống Ly đại sư học hỏi, nghe nói bán được một cái bản quyền, kiếm lời không ít đâu.".
Lục Vũ Hoành kinh ngạc: "Lão bà của hắn làm việc cho Huống Ly? Còn bán được bản quyền? Đến tột cùng là bán được bao nhiêu tiền vậy a!".
Lục Viễn cau mày, thiếu kiên nhẫn nói: "Bán được bao nhiêu tiền cũng không liên quan đến chúng ta, tên kia rất keo kiệt, muốn đào được tiền từ trên người hắn không dễ gì đâu.".
Lục Vũ Hoành không cho là đúng: "Cũng không thể nói như vậy, dù gì chúng ta cũng là thân thích mà! Lục Vinh phát đạt, chiếu cố chúng ta một chút cũng là điều nên làm.".
Lục Viễn phản đối: "Hắn còn chưa chắc có thể phát đạt đâu, nghe nói khu mỏ quặng đó thường hay xuất hiện phóng xạ, rất nguy hiểm, nếu làm không tốt, biết đâu chừng hắn sẽ sớm chết ở đó.".
"Nếu nói như vậy, càng phải đào được một khoản của hắn trước khi hắn chết.". Viên Kim Hương nói: "Nghe đâu, Huống Ly đại sư đưa cho Lục Vinh một chiếc tinh xe, có phải là thật không?".
"Không phải đưa cho Lục Vinh, mà là đưa cho Thẩm Hiên, Lục Vinh cái tên này chính là tốt số, cưới được một lão bà có khả năng như vậy." Lục Viễn đố kị đáp.
Lục Viễn thầm nghĩ: Thẩm Hiên tuy rằng đẳng cấp gien hơi thấp, lại còn là nam nhân, nhưng cái tên này rất biết kiếm tiền, nếu có thể thú một lão bà như vậy cũng không tồi.
Viên Kim Hương tỏ vẻ hâm mộ: "A Viễn, ta nghe nói chiếc tinh xe mà Huống Ly đại sư cho hắn có giá trị ngàn vạn a!".
Lục Viễn gật đầu: "Đúng là có chuyện như vậy.".
Viên Kim Hương khó chịu: "Tên Lục Vinh kia đã phát đạt như vậy rồi, không biết có đem tiền bán nhà trả lại cho chúng ta hay không"
Lục Viễn híp mắt: "Lục Vinh người này, e rằng phong quang không được bao lâu, nghe nói khoáng sản trong khu mỏ quặng đều đã bị khai thác gần hết, mua lại cái mỏ quặng đó, chỉ có thể mất tiền mà thôi.".
"Chuyện ngươi và Vương Kiều thế nào rồi?" Viên Kim Hương hỏi.
Lục Viễn sửng sốt, sắc mặt khó coi: "Không thành.".
Viên Kim Hương bất đắc dĩ lắc đầu: "Vậy thôi quên đi.".
Lục Viễn thầm nghĩ: Vương Kiều tiện nhân kia, vừa thấy hắn không có nhà ở, liền lập tức dời mục tiêu, người phụ nữ đó tựa hồ đối với Lục Vinh có hứng thú, nhưng đáng tiếc, Lục Vinh cái tên này có chứng sợ phụ nữ, một nam nhân đang yên đang lành lại có loại bệnh đó, thực sự là đáng thương.


—————————

Edt: mấy chương đầu mình thấy ghi cha mẹ của Lục Viễn tên là Lục Vũ Hoành và Viên Kim Hương, cha của Lục Vinh tên là Lục Đạt Bình. Không hiểu sao chương này tất cả các bản convert mình đọc đều đặt tên cha mẹ của Lục Viễn là Lục Đạt Bình và Hoàng Tú Anh??? Để tránh bất đồng, mình quyết định giữ nguyên tên như mấy chương đầu nhé.

Bình luận

Truyện đang đọc