[MẠT THẾ] HỆ THỐNG SỐNG CÒN

Hàn Vệ quả thật không dễ chịu gì, xung quanh có quá nhiều dây mây, trong lúc di chuyển còn mang theo một người khiến cho tốc độ của hắn giảm xuống đáng kể. May mà dị năng của Yên Vũ khắc chế được đám thực vật biến dị này, nếu không, bọn họ sớm đã ngã xuống.

Hắn không hiểu vì sao mình lại muốn giúp Yên Vũ, có lẽ do thời gian gần đây hai người liên tục xuất chiến cùng nhau, cho nên hình thành chút tình đồng đội chăng?

Mặc dù hai người đủ mạnh, nhưng đợi đến lúc hoàn toàn xuyên qua được rừng thực vật nọ thì cũng bị thương không ít. Yên Vũ rõ ràng thảm hơn, trên người dính vô số vết thương nhỏ vụn, dáng vẻ thật sự có chút bẩn thỉu. Bất quá bọn họ không ai quan tâm, chỉ tập trung quan sát cảnh vật trước mắt.

Cách bọn họ không xa là một bãi đất trống bị đào xới lung tung cả lên, nhìn thì không có bất kì điểm đáng ngờ nào, nhưng Yên Vũ lại biết, bên dưới che giấu một trung tâm nghiên cứu ngầm. Về phần giáo sư Hàn, tám phần là đang ở bên trong.


Yên Vũ nhờ vào bản đồ của hệ thống, rất nhanh đã tìm được lối vào, cô hít một hơi thật sâu, nắm tay co lại rồi dùng lực đấm mạnh xuống mặt đất. Bàn tay mịn màng mang theo sức lực khủng bố dễ dàng đục thủng một lỗ trên đó, lách cách một tiếng, Yên Vũ lật tay đẩy lớp xi măng ra, bên dưới quả nhiên có cầu thang đi xuống.

Hàn Vệ sắc mặt ngưng trọng: "Nơi này có cơ sở ngầm? Rốt cuộc là vì sao?"

Hắn không thể đoán được lí do, nhưng Yên Vũ lại lờ mờ hiểu ra cái gì. Lúc trước bạn thân của cô mới chỉ đọc đến khoảng hai phần ba quyển tiểu thuyết này, cho nên nguyên nhân dẫn tới mạt thế vẫn còn là một bí ẩn không thể giải đáp được, khi thấy viện nghiên cứu ngầm này, cô chợt nghĩ tới vô vàn giả thuyết khác nhau.

Trong tiểu thuyết mạt thế, Trái Đất diệt vong chủ yếu là do một vị thần nào đó nhàm chán gây ra, cũng có thể do thiên thạch mang theo virus bay đến, hoặc chẳng có lí do gì, nhưng mà thế giới này, tận thế có vẻ như do chính tay con người tạo nên?


Đang lúc hai người suy tư, từ rất sâu bên trong đường hầm truyền đến tiếng bước chân lộp cộp, nghe qua cũng có khoảng năm sáu người. Yên Vũ nhíu mày nhìn Hàn Vệ, lúc này bọn họ lùi lại chính là rừng thực vật biến dị, đi thẳng đến chính là lối vào trung tâm nghiên cứu! Xung quanh hoàn toàn không có nơi nào trốn được!

"Đi xuống!" Hàn Vệ nói xong dẫn đầu đi vào, nơi này thấy thế nào cũng quá đáng ngờ, hơn nữa bọn họ chỉ có một lựa chọn duy nhất mà thôi.

"Ai đó?" Một nam nhân bên dưới phát hiện có người vội vàng hét lên.

"Mau báo cáo! Có kẻ đột nh-..." Một người khác còn chưa kịp nói hết câu đã bị đập mạnh vào sau gáy, trực tiếp ngã xuống đất.

Hơn năm người tạo thành một nhóm đi tuần, trong nháy mắt đều bị đánh ngất. Hàn Vệ và Yên Vũ nhìn nhau, sau đó theo hướng có ánh sáng mà đi tới. Còn chưa rõ đối phương là người như thế nào, cho nên vừa rồi cả hai ra tay rất nhẹ, chỉ đủ để đánh bọn họ bất tỉnh mà thôi.


Trên đường đi, Hàn Vệ và Yên Vũ gặp thêm một đội ngũ khác cũng gồm năm người, mặc dù thân hình đều cao lớn cường tráng, nhưng đụng phải dị năng giả như họ thì cũng phải chịu trận, chỉ có bị đánh chứ không phản kháng gì được.

Xuyên qua đường hầm, hiện ra trước mắt bọn họ là vô số ống thủy tinh chứa dung dịch màu xanh nhạt, bên trong trôi nổi một vật thể giống như hạt giống, thậm chí có những hạt đã phát triển thành mầm cây, chính là thực vật biến dị mà Yên Vũ đụng phải trên mặt đất!

Tít tít tít.

[Đột nhập! Có kẻ đột nhập! Mau bắt bọn chúng lại!]

Âm thanh tít tít kéo dài đột nhiên vang lên bên tai bọn họ cùng với tiếng rống đầy giận dữ của một người phụ nữ. Yên Vũ nhìn sơ qua quy mô của nơi này trên bản đồ, trong lòng nhanh chóng tính toán. Mặc dù phòng nghiên cứu trước mắt rất rộng lớn, nhưng cũng không có bao nhiêu uy hiếp đối với bọn họ, trừ phi là phía đối phương xuất hiện dị năng giả cấp ba trở lên. Mà cái loại người này, căn bản chẳng khác gì lông phượng sừng lân, ngoại trừ tên Hàn Vệ biếи ŧɦái bên cạnh ra, cô dám khẳng định chưa có ai đạt đến trình độ của hắn cả. Dị năng cấp hai và cấp ba hoàn toàn không thể so sánh với nhau, ngay cả Yên Vũ được hệ thống hỗ trợ cũng trầy trật lắm mới mò lên được cấp hai đây!
Yên Vũ soát lại một lần bản đồ trong đầu, chỉ về một đường hầm mà nói:

"Đi thẳng, quẹo trái, căn phòng cuối cùng, anh đi trước, tôi sẽ cầm chân bọn chúng."

Hàn Vệ liếc mắt nhìn qua, không nói một lời vội vàng triển khai tốc độ nhanh nhất rời đi. Bọn họ chẳng qua tiếp xúc chỉ có mấy lần, nhưng mỗi lời Yên Vũ nói ra hắn đều không nghi ngờ gì, quả thật là gặp quỷ rồi.

Từ bên trong phòng nghiên cứu truyền tới tiếng bước chân vội vã, Yên Vũ bẻ khớp tay, đột nhiên bước ra mấy bước về phía đường hầm kia, dị năng hỏa hệ theo mũi chân của cô bùng lên thành một bức tường lửa nóng cháy. Như vậy, đám người này muốn đuổi theo Hàn Vệ cũng phải bước qua xác của cô trước.

"Dị năng giả? Hừ! Nghĩ rằng chỉ có bản thân mình mới là dị năng giả sao?" Một người phụ nữ từ trong đám đông nhanh chóng xông lên phía trước, nhiệt độ trong phòng thí nghiệm trong phút chốc liền hạ xuống cực thấp.
Thân hình cao lớn đầy cơ bắp của nữ nhân kia căng ra, âm giọng trầm khàn như tiếng radio bị nhiễu vang lên bên tai Yên Vũ vô cùng rõ ràng:

"Lũ kiến hôi của căn cứ phía Đông các người cũng dám mò đến đây, muốn chết!"

Căn cứ phía Đông? Yên Vũ vừa nghe liền biết đối phương hiểu lầm, nhưng mà hiện tại cô cũng không rỗi để giải thích.

Nữ nhân nọ cắn răng, khói trắng nhất thời bốc lên khắp nơi, theo một loạt âm thanh lách cách vang lên, vị trí dưới chân cô ta toàn bộ đều đông lại thành một lớp băng dày. Lớp băng này lấy tốc độ cực nhanh lao vụt về phía Yên Vũ, trên đường đi trồi ra vô số mũi nhọn, rạch lên tường và mặt đất hàng loạt vết rách sâu rộng.

Ken két.

Âm thanh va chạm của những mũi băng với sắt thép trong đường hầm cực kì khó nghe, làm cho những người phía sau nữ nhân kia sởn cả gai ốc, chỉ có thể đưa tay bịt kín tai mình lại.
Yên Vũ vung tay, hỏa diễm như có linh tính bốc lên sau lưng cô, sau một giây khẽ khựng lại, dị năng hỏa hệ lấy uy thế hung hãn bổ nhào về phía trước.

Ầm.

Hai luồng năng lượng băng hỏa trong nháy mắt va chạm vào nhau, nhiệt độ chênh lệch quá lớn cho nên sinh ra một vụ nổ điếc tai. Chỉ thấy khói trắng bốc lên khắp nơi che đi tầm mắt của mọi người, Yên Vũ không dừng tay, lại hung hăng đánh ra một đòn.

Nữ nhân kia không nghĩ tới Yên Vũ lại mạnh như vậy, vốn dĩ dị năng của cô ta là được cấy ghép, so với người thường mạnh hơn không ít, nhưng vừa rồi va chạm, lớp băng cô ta đánh ra lại sụp đổ không sót lại chút nào. Toàn bộ vỡ nát, sau đó bốc hơi! Ngay lúc cô ta đang còn ngẩn người, phía trước chợt sáng lên, da thịt cũng cảm nhận được một loại nóng rát kinh khủng, hỏa dị năng ngợp trời một lần nữa lao tới!
Không xong! Nữ nhân nọ thầm than, sau đó liều mạng thúc giục dị năng trong cơ thể bảo vệ toàn thân, bất chấp đám cấp dưới ở sau lưng mà xoay người lao vụt ra ngoài.

Ngay khoảnh khắc đó, lửa đỏ hoa lệ bắn loạn ra xung quanh, mạnh mẽ phá vỡ vô số ống nghiệm thủy tinh. Đồng thời, những người vừa rồi chạy đến muốn bắt Yên Vũ cũng bị dị năng thổi qua, quần áo đang điên cuồng bốc cháy.

"Aaaa..."

Tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng thủy tinh vỡ vụn nhất thời vang vọng.

Bên này tình hình chiến đấu còn chưa dứt, sau lưng Yên Vũ đột nhiên rung lên ầm ầm, cách một khoảng khá xa vẫn còn ngửi được mùi khét nhàn nhạt. Rõ ràng là phía Hàn Vệ cũng đang xảy ra tranh chấp.

Cô hơi nhíu mày, đợi cho khói trắng tản ra, liền phát hiện khu vực này đã hỏng hóc không nhỏ. Đám người hoảng loạn lo dập lửa, nào còn có tâm tư đến đây chọc ôn thần là cô. Nơi này cũng không phải trung tâm nghiên cứu lớn, chỉ là một chi nhánh nhỏ ở cách xa căn cứ phía Tây, cho nên có một vài dị năng giả cấp hai đã là rất khá rồi. Hiện tại còn bị hai kẻ biếи ŧɦái này tấn công, bọn họ khổ không tả nổi.
Thấy bọn họ đã không còn ý định chiến đấu, Yên Vũ xoay người chạy về phía Hàn Vệ.

Lúc cô đến nơi, Hàn Vệ đang đỏ mắt ôm một người đàn ông trung niên dưới đất. Khắp người ông là vết roi và vết cắt đang rướm máu, mặc dù với những vết thương này thì không sợ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hẳn là đã bị tra tấn không nhẹ.

Cửa phòng thí nghiệm này có một lỗ hổng cực kì to, bên trên vẫn còn lưu lại dấu vết của lôi dị năng. Yên Vũ nhìn xung quanh, thấy không có người nào liền đoán được, đám người ở đây chỉ sợ đã bị Hàn Vệ gϊếŧ sạch, một chút tro bụi cũng chẳng còn.

[Tìm được giáo sư Hàn. Nhiệm vụ hoàn thành, chúc mừng ký chủ nhận được một sợi dây thừng, một lọ thuốc kích phát dị năng thứ hai.]

Thuốc kích phát dị năng thì Yên Vũ biết rõ, cũng hiểu giá trị của nó rất cao, nhưng dây thừng là cái gì? Cô tạm thời không có thời gian nghĩ đến, vội vàng đóng hệ thống lại, nhìn khuôn mặt âm trầm của Hàn Vệ:
"Chúng ta nên đi thôi, trở về căn cứ trước."

Hàn Vệ cõng giáo sư Hàn trên lưng, Yên Vũ ở phía trước mở đường, muốn thoát ra khỏi nơi này. Đám người bên trong chỉ có thể cắn răng nghiến lợi nhìn bọn họ, không dám hé miệng nói một lời.

[Bắt bọn chúng lại! Lũ vô dụng! Nếu để tên Hàn Dịch đó trốn thoát, các người cũng đừng nghĩ sẽ sống được!]

Lại là giọng nữ chói tai lúc trước vang lên, nữ dị năng giả băng hệ thầm kêu khổ, không còn cách nào khác đành chặn đường Yên Vũ. Lần này đối mặt, Yên Vũ còn chưa kịp động tay đã thấy một tia sét mang theo sát khí ngút trời bay vụt qua tầm mắt của mình, thật nhẹ nhàng xuyên qua trái tim của nữ nhân kia.

Chuyện này xảy ra quá nhanh, ngay cả nữ nhân nọ bị đánh trúng cũng chưa kịp phản ứng gì, thân hình lắc lư một cái rồi ngã xuống đất. Hàn Vệ lạnh lùng thu tay, khí thế trên người hắn hoàn toàn thay đổi khiến cho Yên Vũ cũng bị ảnh hưởng một chút.
Cô có cảm giác nếu không phải tình hình của giáo sư Hàn nguy cấp, cần trở về trị liệu, thì Hàn Vệ chắc chắn sẽ phát điên và hủy diệt luôn nơi này!

Một đám dị năng giả vừa đuổi đến thấy tình cảnh Hàn Vệ phẩy tay đã gϊếŧ chết một dị năng giả cấp hai, dưới chân đều mềm nhũn, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cứ như vậy, bọn họ ngang nhiên mang theo giáo sư Hàn thoát ra khỏi phòng nghiên cứu.

Bình luận

Truyện đang đọc