MỖI CÂY MỖI HOA


Trời nhá nhem tối, sau khi chắc chắn người bệnh đã ngủ say, Mộc Thanh mới cẩn thận đóng cửa xuống lầu.
“Con bé thế nào rồi?”
Lục Thanh Tâm vốn đứng ngồi không yên, vừa nhìn thấy bác sĩ, bà đã sốt ruột vội vàng hỏi han.
Thoáng một lúc cân nhắc đắn đo, Mộc Thanh từ từ lên tiếng.
“Tình hình của tiểu thư đang không khả quan lắm.

Cô ấy không chỉ có chướng ngại nghiêm trọng về mặt tâm lý, mà đồng thời bản thân tiểu thư cũng đang tự phong bế chính mình.”
Cả người Mộng phu nhân như chết lặng, với linh tính của một người mẹ, bà đã lờ mờ đoán ra bệnh tình của con gái mình.

Nhưng đến khi được bác sĩ khẳng định, lòng bà vẫn không khỏi bàn hoàn.
Tiểu Ái của bà!!! Đứa con gái mệnh khổ của bà!!!
“Tôi… tôi phải làm sao đây? Có cách nào để chạy chữa cho con bé không?”
Vinh hoa phú quý thì làm sao? Tiền tài quyền lực thì được gì? Tranh giành đấu đá đến xức đầu mẻ trán đến cuối cùng nhận lại chỉ là những thứ phù phiếm vô vị?
“Xin phu nhân đừng lo lắng.”
Mộc Thanh cẩn thận trấn an:
“Việc điều trị cho tiểu thư sẽ không thể nhanh chóng trong một sớm một chiều.

Sau khi trở về, tôi sẽ soạn ra một phương pháp điều trị tốt nhất cho cô ấy.


Cùng với thời gian, chắc chắn tiểu thư sẽ thấy khá hơn thôi.”
Cảm giác bất lực như một tảng đá đè nặng lên trái tim Lục Thanh Tâm, nhìn về phía phòng con gái, bà buồn bã gạt nước mắt.
“Cảm ơn cậu đã nhiệt tình giúp đỡ.

Còn tôi… mang tiếng là mẹ nhưng lại chẳng giúp ích được gì cho con bé.”
Cháu ngoại của mình, bà không thể bảo vệ.

Tài sản chồng để lại, bà chẳng thể vẹn toàn.

Nay nếu Tiểu Ái xảy ra mệnh hệ gì, Lục Thanh Tâm bà làm sao sống nổi!
“Phu nhân đừng nói thế! Để tiểu thư có thể nhanh chóng bình phục, tôi cần rất nhiều sự giúp đỡ của phu nhân.”
"Tôi? Tôi có thể làm gì?"
***
Theo như những gì Mộc Thanh thu thập và quan sát, Mộng Tịch Ái lúc này đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Niềm tin vào tôn giáo bây giờ chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô.

Nhưng mà nguyên nhân sâu xa của vấn đề này, anh vẫn cần phải quan sát thêm.
Bởi vì quá trình điều trị rất dài, nên hầu như mỗi ngày đúng chín giờ Mộc Thanh sẽ có mặt ở biệt thự để tiến hành trị liệu tâm lý cho Mộng Tịch Ái.
Ánh sáng lọt qua lớp cửa kính trong suốt, ngủ quên trên làn tóc mềm buông dài.

Một người con gái đang say sưa đọc sách.

Chốc chốc, làn môi hồng hơi cong lên nhưng sâu trong đôi mắt đen ấy hoàn toàn chẳng có cảm xúc.
“..I need You more
More than yesterday
I need You more
More than words can say
I need You more
Than ever before
I need You, Lord
I need You, Lord
… More than the air I breathe

More than the song I sing
More than the next heartbeat
More than anything
And Lord, as time goes by
Ill be by Your side
Cause I never want to go back to my old life’...” ( I need you more Jesus)
Trong tiếng nhạc nhẹ nhàng sâu lắng, giọng hát trầm đầy nam tính ấy tựa như một điểm nhấn bù trừ hoàn hảo.

Tịch Ái hơi khựng người, hai mắt trợn tròn, mà vội vàng tìm kiếm nguồn gốc phát ra âm thanh đó.
Bài thánh ca như đang nói lên tiếng lòng của cô.

Từ trước đến nay, Mộng Tịch Ái cô vẫn luôn kiêu ngạo mà cho rằng, bản thân chính là đứa con cưng của Chúa.

Từ bé sống an nhàn trong vinh hoa phú quý, được cha mẹ và bạn bè yêu thương, nhưng hóa ra tất cả chỉ là sự ngộ nhận đầy thiển cận.
Và cái giá phải trả cho sự ngu ngốc đấy chính là mồ hôi của cha và máu của đứa con vừa mới thành hình của cô…
Kinh thánh rơi xuống đất…
Nước mắt đong đầy, đôi vai gầy khẽ run, Mộng Tịch Ái đau đớn ôm chặt lấy cơ thể mình mà khóc…
Lần đầu tiên, kể từ khi mọi chuyện xảy ra, cô đã có thể khóc… khóc một cách sảng khoái…
“Anh… có tin vào… phép màu của Chúa không?”
Cúi đầu nhìn chuỗi hạt mân côi trên tay, Tịch Ái tuyệt vọng siết chặt.

Kể từ khi ra viện, kinh thánh và chuỗi hạt chính là vật bất ly thân với cô…
Chẳng phải kinh thánh đã nói… Chúa thương xót cho các con của Ngài sao? Vậy tại sao Ngài lại khoanh tay, để mặc cho cơ nghiệp nhà họ Mộng tan tác?

Suốt hai tuần nay, cô đã đọc đi đọc lại kinh thánh không biết bao nhiêu lần… Nhưng tại sao, Chúa vẫn chưa cho cô gặp lại con mình?
Mộng Tịch Ái bật cười trong nước mắt, cô bắt đầu hoài nghi.

Thật sự… liệu Ngài có từ bi, có bác ái như những gì con chiên ca tụng không?
Nhặt cuốn sách từ dưới đất lên, Mộc Thanh bước đến bên cô cùng nụ cười dễ mến.

Anh cẩn thận dùng khăn tay, lau đi hàng nước mắt nóng hổi.
“Có, tôi tin vào phép màu của Chúa, nhưng tôi càng tin vào sự quan phòng của Ngài hơn.”
Mộng Tịch Ái nhìn anh, trong đôi mắt đen hiện rõ sự khó hiểu.

Mộc Thanh mỉm cười, từ tốn lên tiếng:
“Tiểu thư có biết, vào giây phút cuối cùng trước khi Chúa Jesus trút hơi thở trên thập giá.

Ngài lớn tiếng kêu rằng: Lạy cha, sao cha lại bỏ con? "
Trái tim trong lồ ng ngực như hẫng đi một nhịp, Mộng Tịch Ái hồi hộp chờ đợi câu nói tiếp của người đối diện.
"Thật ra, ngay cả đối với các vị thánh, trong hồi ký của họ, họ vẫn trải qua những giây phút rất tăm tối và mất lòng tin…"
Ân cần vuốt lại những sợi tóc rối trên gương mặt hốc hác, Mộc Thanh đưa lại quyển kinh thánh cho người con gái trước mặt.
"Hãy nhìn lên Thánh giá và nhớ lại xem: người mà tiểu thư gọi là Chúa đó, cũng từng là một người vô tội và đã bị xử bất công, thậm chí là tàn bạo…".


Bình luận

Truyện đang đọc