Nam nhân cũng giương mắt chống lại ánh mắt của cô, hắn cởi hai cái cúc áo ngủ của cô, nhìn làn da trắng nõn lộ ra, hầu kết hắn lăn lăn , lại một lần nữa cúi đầu xuống hôn cô.
Cái hôn này không còn là chuồn chuồn lướt nước.
Tay đặt ở cằm cô chuyển qua phía sau gáy, giữ đầu cô ổn định lại.
Trên môi truyền đến cảm giác ấm áp, mềm mại, ướt át, còn có hương vị hormone nam tính nồng đậm.
Vừa tỉnh ngủ, Khương Bích Tuyết lập tức thành tỉnh, cô buông gối ôm trong ngực, nâng hai tay lên, chống đỡ bờ vai hắn , cúi đầu xuống tránh đi nụ hôn của hắn.
Cô thở dốc, trên môi tê tê dại dại, trong miệng vẫn còn lưu lại nhiệt độ và hương vị của đối phương.
" Tôi!.
" Khương Bích Tuyết há hốc mồm, muốn nói lại thôi.
Cô là vợ của hắn, vợ hợp pháp, hắn hôn cô, là đạo lý hiển nhiên.
Nhưng bọn họ sớm muộn cũng sẽ ly hôn, hẳn là nên giữ một khoảng cách, đừng nên tiếp xúc thân thể a.
Cô vẫn như cũ cúi đầu: " Bệnh cảm của tôi còn chưa có tốt lên, sẽ bị lây bệnh.
"
Đây mắt hắn thoáng qua một tia thất vọng, liền trở lại bộ dáng lạnh lùng bình thường, giơ tay lên, mu bàn tay chạm vào trán của cô, vẫn có chút nóng, nhưng không đáng lo ngại, " Uống thuốc chưa?"
" A, đúng, tôi đi uống thuốc.
" Cô xuống khỏi sô pha, bỏ gối ôm trên tay xuống, vội vàng chạy vào phòng bếp lấy nước uống thuốc.
Hàn Thanh Từ ngồi trên ghế sa lông nhìn xem bộ dáng cố ý chạy trốn của cô, ánh mắt phức tạp.
Khương Bích Tuyết mang theo một ly nước ấm trở lại phòng, khoá cửa lại, tới trước bàn trang điểm ngồi xuống.
Nhịp tim còn chưa có lắng lại, mới vừa rồi, cô vậy mà lại cùng Hàn Thanh Từ hôn môi.
Trong gương trang điểm trước mặt, gương mặt cô ửng đỏ, càng đỏ chính là môi, còn có chút sưng lên.
Nghĩ tới vừa rồi Hàn Thanh Từ ngậm lấy môi cô, mút thỏa thích, mặt cô lại càng đỏ hơn.
Nhu cầu sinh lí của nam nhân so với nữ nhân mạnh hơn rất nhiều, hắn coi như không yêu cô, cũng không có khả năng chịu được thanh tâm quả dục một thời gian dài như vậy.
Khương Bích Tuyết đang nghĩ, có nên nói cho hắn kế hoạch mình muốn ly hôn không? Để cho trong lòng hắn suy nghĩ kĩ một chút, không đến mức đói bụng ăn quàng.
Vẫn là chờ cô quay xong bộ phim này đi, dù sao thời gian một tháng tiếp theo, cô đều ở Vân Nam quay ngoại cảnh, cũng không thấy mặt hắn.
Khương Bích Tuyết rõ ràng rất mệt, lúc xem ti vi còn ngủ, nhưng bây giờ nằm lên giường lại ngủ không được.
Trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng cô cùng Hàn Thanh Từ hôn môi mới vừa rồi.
Qua hai giờ , nhịp tim đã dần lắng lại.
Cô cầm điện thoại, tìm một quyển tiểu thuyết đọc, cuối cùng ngủ lúc nào cũng không biết.
Trong lúc ngủ mơ, Hàn Thanh Từ lại xuất hiện.
Trong giấc mơ, cảnh tượng xung quanh chính là Tường Vi viên, Khương Bích Tuyết mặc váy màu trắng, cùng Hàn Thanh Từ cưỡi chung trên một con ngựa màu trắng, hết thảy cung quanh đều mộng ảo như truyện cổ tích.
Phía trước hai người xuất hiện một gian phòng, Hàn Thanh Từ nắm tay cô đi vào, trên mặt đất xuất hiện những cánh hoa hồng thật dày màu hồng , trên trời những cánh hoa vẫn không ngừng rơi xuống.
Khương Bích Tuyết ngửa đầu nhìn những cánh hoa không ngừng bay xuống nói: " Thật là đẹp.
"
Hàn Thanh Từ quay đầu, giơ tay phủi nhẹ những cánh hoa rơi trên bất vai cô, còn có trên tóc, ngón tay hắn còn thuận theo bên tai cô trượt xuống, ngón tay cái cùng lòng bàn tay vỗ về gương mặt cô, hắn nói: " Thích không?"
" Thích.
"
Hàn Thanh Từ thâm tình nhìn cô, Khương Bích Tuyết bị hắn nhìn thâm tình như vậy, xấu hổ muốn chết, cúi đầu xuống, nhưng cái cằm lại bị hắn giữ ở trong tay.
Cô giương mắt, rơi vào trong mắt cô là gương mặt hắn ngày càng gần lại, chóp mũi hai người chạm vào nhau, cảm giác ướt át, mềm mại lần tràn lử trên môi.
Khương Bích Tuyết đón nhận nụ hôn của hắn , hai tay tự nhiên vòng lên cổ hắn.
Thân thể khẽ ngửa ra sau, nằm lên những cánh hoa.
Hàn Thanh Từ thuận từ cằm hôn xuống, mãi cho đến cổ.
Thân thể hai người dây dưa, khó bỏ khó phân.
Khương Bích Tuyết mở choàng mắt, nhìn màu đen hư không trước mắt, chung quanh cái gì cũng không có, không có cánh hoa, cũng không có biển hoa.
Rất yên tĩnh, cô thậm chí có thể nghe thấy hô hấp trầm trọng của mình.
Vừa rồi, là mơ.
Khương Bích Tuyết hai tay che mặt, có chút sụp đổ, cô điên rồi sao?
Vậy mà lại mơ như thế.
————
Khương Bích Tuyết bay lúc chín giờ sáng, hơn sáu giờ cô đã dậy, rửa mặt, trang điểm xong vẫn chưa tới bảy giờ.
Cô xuống lầu ăn điểm tâm, mới xuống được một nửa, liền thấy Hàn Thanh Từ đã ngồi bên trên bàn ăn đọc báo tài chính là kinh tế.
Cô có chút kinh ngạc, sao hắn lại dậy sớm như vậy, bình thường không phải là bảy rưỡi mới xuống ăn điểm tâm hay sao?
Hàn Thanh Từ nhìn thấy cô, từ trên báo ngẩng mặt lên chào: " Chào buổi sáng.
"
Khương Bích Tuyết nhớ tới cái hôn ngày hôm qua, còn có giấc mộng kiều diễm kia, mặt nóng lên: " Chào buổi sáng.
"
Lan di ở trong phòng bếp vội vàng: " Hôm nay hai người đều dậy sớm như vậy, sớm một chút thật không tốt, phải chờ một lúc nữa mới có bữa sáng.
"
Nếu ở trong nhà ăn chờ bữa sáng liền phải cùng Hàn Thanh Từ mắt to trừng mắt nhỏ, cô dứt khoát lách vào phòng bếp, đứng bên cạnh Lan di nói: " Để tôi giúp dì.
"
" Thiếu phu nhân, tôi không cần hỗ trợ, cô ngồi đi, rất nhanh liền xong.
"
" Vậy được.
" Khương Bích Tuyết trở lại phòng ăn, ngồi đối diện Hàn Thanh Từ, lấy điện thoại ra nghịch.
" Khi quay phim, chiếu cố thật tốt chính mình.
" Hàn Thanh Từ đột nhiên nói.
Khương Bích Tuyết từ trên màn hình di động ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái, hắn còn đang nhìn báo tài chính và kinh tế, đây là hình thức hoá qua tâm, hay là thực sự xuất phát từ chân tâm?
Cô không có cách nào nghiệm chứng, nhưng dường như cũng không cần nghiệm chứng, cô cười cười, " Tôi nhìn qua đâu có giống người sẽ không chiếu cố tốt chính mình đâu?"
" Không phải là nhìn qua, mà bốn chính là vậy.
"
Khương Bích Tuyết: " !.
"
" Đó là hiểu lầm.
" Khương Bích Tuyết giải thích nói: " Năng lực tự lập của tôi rất mạnh.
"
Hàn Thanh Từ gấp tờ báo lại, để kết một bên, " Có thể chiếu cố chính mình hay không, cùng năng lực tự lập không có quan hệ.
"
Khương Bích Tuyết không phục, " Vậy anh nói, tôi nơi nào không chiếu cố tốt chính mình rồi?"
Hàn Thanh Từ hững hờ nói: " Là ai chân bị trật chịu đựng không nói, cuối cùng sưng thành móng heo? Là ai sinh bệnh còn chạy tới studio, sau khi trở về sốt tới thần trí không còn rõ ràng?"
" Tôi!.
" Khương Bích Tuyết mấp máy môi, " Tôi chỉ vì không muốn vì một chút bệnh nhỏ, mà chậm trễ sự tình của người khác, việc của anh cũng tốt, của đoàn phim cũng tốt, tôi đều hy vọng không phải vì mình mà làm liên lụy tới người khác.
"
Hàn Thanh Từ Trần mặc nói: " Lượng sức mà làm.
"
Khương Bích Tuyết chống chống quai hàm: " Tôi đương nhiên biết, tôi lại không phải người ngu.
"
Hàn Thanh Từ đè ép cười: " Không phải người ngu, cách đồ đần cũng không xa.
"
" Anh! "
Lan di bưng điểm tâm tới, đặt trước mặt Khương Bích Tuyết, " Thiếu phu nhân, thiếu gia cũng là quan tâm cô.
"
" Lan di, dì nói xem có người quan tâm người khác, sau đó nói người đó là kẻ ngu sao?"
Lan di cười nhẹ nhàng: " Thiếu gia không có ý kia.
"
Được rồi, Lan di cùng Hàn Thanh Từ nhận biết cũng đã mười mấy năm, mà cô với Lan di nhận biết bất quá mới được mấy tháng, giao tình so ra vẫn là kém.
Nhưng là, kỳ quái là vừa rồi cô cùng Hàn Thanh Từ đấu võ mồm, cô vậy mà không cảm thấy xấu hổ nữa.
Còn tưởng rằng hai người bọn họ sẽ rất xấu hổ.
Khương Bích Tuyết ăn bữa sáng, Vương Yến Bình gọi điện tới, nói hắn ta đã chờ ở bên ngoài.
Khương Bích Tuyết đành phải mang theo hành lí ra ngoài tụ họp.
Cô mang theo một cái cặp ra ngoài phòng.
Không biết Hàn Thanh Từ đã đứng ngoài cửa phòng cô từ lúc nào, hắn nhận lấy cặp từ trên tay cô, " Tôi cầm giúp em.
"
Cặp có chút nặng, Khương Bích Tuyết liền để hắn cách, đi theo hắn xuống lầu.
Dưới lầu còn có một cái túi hành lí, là Lan di thu thập hộ cô, bên trong đựng rất nhiều vật dụng hàng ngày và đồ rửa mặt.
Khương Bích Tuyết nhấc lên túi đồ rửa mặt, đi tới bên Hàn Thanh Từ, nói: " Cảm ơn.
"
Hàn Thanh Từ cũng không có đem cặp giao lại cho cô hỏi: " Hắn ta đang ở đâu?"
" Cửa chính.
"
" Tôi xách giúp em tới đó.
"
Khương Bích Tuyết chỉ chỉ dưới đây cặp nói: " Không cần phải nhấc tới, phía dưới có bánh xe.
"
Hàn Thanh Từ: "! " hắn đương nhiên biết có bánh xe.
Khương Bích Tuyết cảm thấy mình có khả năng nói nhầm, cô cầm cái túi trên tay đưa cho hắn, " Cái túi này tương đối nặng, anh xách cái này đi.
"
Nói xong đem cái túi trên tay cho hắn, còn lôi cái túi trên tay hắn xuống, kéo cái cán cầm tay, kéo đi.
Từ Tường Vi viên ra đến cửa chính trang viên phải đi một đoạn đường đại khái mấy trăm mét, cả đoạn đường này, Khương Bích Tuyết cùng Hàn Thanh Từ đều không mở miệng nói chuyện.
Ngoài cổng, một chiếc xe SUV màu trắng đang đỗ, là xe cá nhân của Vương Yến Bình.
Vương Yến Bình đang ngồi trên ghế điều khiển, khuỷu tay chống lên cửa sổ xe, Mạnh Hiểu Đông đang đứng ơi bên ngoài, mặt hướng về bên trong trang viên nhìn vào, nhìn xem Khương Bích Tuyết đã ra tới chưa.
Nhìn thấy Khương Bích Tuyết cùng Hàn Thanh Từ đang ra phía bên ngoài này, hắn vẫy tay gọi: " Tuyết tỷ!"
Khương Bích Tuyết đi qua cổng, hướng về phía bọn họ nói: " Khiến mọi người đợi lâu.
"
" Không sao, chúng tôi vừa mới tới.
" Vương Yến Bình xuống xe, nhìn thấy Hàn Thanh Từ, hắn cười cười chào hỏi: " Hàn tổng.
"
Hàn Thanh Từ đưa tay cùng hắn bắt tay, lễ phép nói: " Anh là người đại diện của Bích Tuyết, Vương Yến Bình?"
" Vâng , chính là tôi.
"
Hàn Thanh Từ buông lỏng tay ra, hướng Vương Yến Bình nói: " Bích Tuyết về sau còn phiền anh hao tâm nhiều hơn!"
" Đó là đương nhiên, Bích Tuyết là nghệ sĩ nhà tôi, tôi hao nhiều tâm trí cho cô ấy là lẽ đương nhiên.
"
Nghe hai người nói, Khương Bích Tuyết cảm thấy là lạ, làm sao mà cô lại có cảm giác giống như phụ thân đang phó thác con gái cho con rể vậy?
Bên kia Mạnh Hiểu Đông chân tay lạnh lẹ , nhanh chóng mở cốp xe phía sau xe SUV bỏ hành lí vào trong.
Khương Bích Tuyết đem túi hành lí trên tay Hàn Thanh Từ cầm lại, nói: " Anh trở về đi.
"
Hàn Thanh Từ nhìn cô, lại một lần nữa nói: " Chiếu cố thật tốt chính mình.
"
Khương Bích Tuyết cười cười: " Đã biết.
"
Mạnh Hiểu Đông đem túi hành lí trên tay Khương Bích Tuyết nhét vào cốp xe, hắn ngồi vào ghế lái phụ, Khương Bích Tuyết ngồi hàng ghế phía sau.
Hàn Thanh Từ không có lập tức trở về, mà đứng lử cổng nhìn xe bọn họ rời đi.
Xe quay đầu, quay lưng về phía cổng, Khương Bích Tuyết thông qua gương chiếu hậu ở ngoài xe, nhìn thân ảnh của Hàn Thanh Từ càng ngày càng xa.
Lần này cô rời khỏi một tháng, nhưng cái cảm giác không bỏ xuống được này , là chuyện gì đang xảy ra?
——-
Cao ốc tập đoàn Hàn thị.
Hàn Thanh Từ mặc Tây trắng màu xanh đen, từ văn phòng đi ra, theo sau là Tô Dự.
Vào tháng máy, Tô Dự ấn xuống tầng ngầm dưới mặt đất.
Hàn Thanh Từ tay phải cắm túi quần, thuận miệng hỏi: " Chuyện Minh Huy chuyển chức xử lí thế nào rồi?"
Tô Dự nâng mắt kính: " Sáng nay cậu ấy đã sang bộ tài vụ làm.
"
" Chức vị gì?"
" Hàn tổng để anh ta làm học đồ, tạm thời chưa có ăn bài chức vị cụ thể, bàn giao cho mấy lão nhân viên thay nhau dẫn anh ta.
"
" Ừm.
"
Tô Dự nói : " Ngài lần trước để tôi liên hệ đỉnh cấp thôi miên sư Alger, vừa vặn gần đây ông ta đang ở Trung Quốc, ngài muốn gặp hắn không?"
Hàn Thanh Từ nói: " Hẹn thời gian gặp mặt.
"
" Ông ta ngày kia liền phải về nước pháp, nếu như có thể, tôi sẽ hẹn ngày mai.
"
" Có thể, cậu đi câu thông, phối hợp với thời gian của ông ta.
"
" Vâng.
"
Xuống tầng ngầm, Hàn Thanh Từ hướng rolls - royce đi tới, Tô Dự ngồi vào ghế lái, từ trong túi công văn lấy ra máy tính bảng, đem túi công văn đặt lại trên ghế lái phụ.
Sự tình Hàn Thanh Từ phải xử lí rất nhiều, bình thường thời gian ngồi trên xe hắn cũng không lãng phí, nhìn tin tức tài chính và kinh tế, hoặc là làm việc, cho nên máy tính bảng nhất định phải là tuỳ thời mang theo.
Tô Dự nhấn nút mở máy, sau đó đưa máy tính bảng xuống ghế sau.
Hàn Thanh Từ tiếp nhận máy tính bảng, bên trong có rất nhiều app tin tức cùng phần mềm làm việc, ấn mở weibo.
Tài khoản weibo này là Tô Dự mấy ngày trước đăng kí giúp hắn, hắn mỗi ngày đều sẽ nhìn một chút.
Tô Dự giúp hắn ấn theo dõi mấy người, trong đó chú ý nhất là Khương Bích Tuyết.
Trang chủ của weibo Hàn Thanh Từ đã thay đổi, là trạng thái mới nhất của Khương Bích Tuyết mới phát hôm qua trên weibo.
Thấy cô phát mấy tấm hình nồi lẩu, trên nồi lẩu đỏ rực một màu, toàn là ớt nổi bên trên.
Cô đăng cap là: Rốt cuộc cũng có thể ăn được đồ ăn mình tâm tâm niệm niệm lâu nay, hạnh phúc[ ????]
Hàn Thanh Từ mở tấm hình nhìn một chút, tiện tay ấn thích.
Khương Bích Tuyết cứ hai ngày lại phát weibo một lần, có khi là tuyên truyền cho bộ phim, có khi lại là việc sinh hoạt trong cá nhân của cô.
Từ khi cô đi Vân Nam quay ngoại cảnh, cô không hề liên lạc cho hắn, mà hắn cũng chỉ cùng ngày cô xuất phát nhắn tin hỏi cô đã tới chưa, cô trả lời lại là đã tới rồi.
Thói quen của một người rất đáng sợ, Hàn Thanh Từ đã từng một mình ở trong Tường Vi viên, lúc đó cũng không cảm thấy có gì, về sau Khương Bích Tuyết vào ở, hắn cũng không cảm thấy náo nhiệt.
Nhưng sau khi cô rời đi, cái nhà kia liền trở lên lạnh lùng, tựa như một toà hoang đảo bên trên đại dương vậy.
Loại cảm giác cô độc như này, hắn chưa bao giờ trải qua.
Nhìn thấy tầng ớt nổi lên trên nồi lẩu, Hàn Thanh Từ đột nhiên hỏi: " Lẩu ăn ngon không?"
Tô Dự đang lái xe, thông qua kính chiếu hậu nhìn xuống ghế sau, hỏi: " Hàn tổng, anh chưa ăn bao giờ sao?"
" Không có.
"
Tô Dự: "!.
"
" Lẩu phải ăn cay mới ngon, ngài không ăn cay, đoán chừng! "
Hàn Thanh Từ nhớ tới lần trước nếm qua mạo thái ( cái lần đi chơi cùng chị nhà và Điền Điền ấy ah), nhìn qua rất giống nồi nước lẩu, phía trên đều là một tầng ớt, đoán chừng hương vị cũng không kém bao nhiêu.
Tô Dự nói: " Tôi biết một nhà hàng lẩu Tứ Xuyên không tồi, nếu ngài muốn thử, tôi có thể đặt chỗ trước, không ăn cay, có thể thêm nước dùng.
"
" Không cần.
"
Lần trước ăn Mạo Thái đã để hắn phải khó xử mười phần, hắn không nghĩ lại chịu tội.
Hắn thoát khỏi weibo, tiếp tục xem tin tức tài chính và kinh tế.
" Tôi hỏi thăm một chút biết được, Phu nhân ngày kia phải qua Vân Nam quay chụp, lưu lại ơi đó khoảng nửa tháng, đại khái nửa tháng sau sẽ trở lại.
" Tô Dự nói.
Hàn Thanh Từ tiếp tục đọc tin tức, không trả lời.
Hắn có đôi khi đặc biệt chán ghét Tô Dự khéo hiểu lòng người, bởi vì hắn ta luôn có thể hiểu được suy nghĩ trong nội tâm của hắn.