Năm mới bắt đầu, công ty công việc bề bộn, Hàn Thanh Từ mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, Khương Bích Tuyết cũng bước vào thời kì quay chụp cường độ cao, hai người bận rộn chuyện riêng mình.
Bận rộn mấy ngày, hôm nay mới có chút nhàn rỗi, Hàn Thanh Từ liền muốn đi studio thăm ban.
Ngồi trên xe, hắn vẫn như cũ cầm máy tính bảng xử lí công việc, Tô Dự lái xe nói: " Hàn tổng, ngân hàng đã xuất vốn cho chúng ta vay, công ty xây dựng bên kia cũng đã sẵn sàng, dự án mới kia qua Nguyên Tiêu là có thể thi công bình thường."
" Ừm, biết."
Tô Dự nhìn đường phía trước: " Hàn tổng, phía trước có một nhà hàng cổ vịt cay nổi tiếng, anh muốn mua ở đây không?"
Hàn Thanh Từ từ máy tính bảng ngẩng đầu lên, nhìn một chút đường phố bên ngoài , phía trước xác thực có một nhà hàng bán cổ vịt cay, " Được."
Tô Dự dừng xe, Hàn Thanh Từ mở cửa xuống xe, hắn đứng phía trước mặt tiền nhỏ hẹp của cửa hàng, nhìn xuyên thấu qua cửa kính, bên trong có những đĩa sắt xếp chất đống những núi nhỏ cổ vịt cay, có khoảng năm đến sáu loại, hắn nhìn không ra là khác nhau ở chỗ nào.
Phục vụ hỏi: " Tiên sinh, anh khỏe, xin hỏi là anh muốn vị nào, vị tê cay, vị ngũ vị hương,..."
Hàn Thanh Từ chưa ăn qua nên cũng không biết mấy cái loại hương vị này như thế nào, chỉ nghe được có chữ cay, liền chọn tê cay.
" Anh muốn vị cay? Muốn loại bên trong cay hay vẫn là cả trong ngoài đều cay?"
Hàn Thanh Từ do dự chốc lát, dứt khoát chọn mỗi độ cay khoảng mấy cân.
Tô Dự yếu ớt cầm theo hai túi to cổ vịt cay, nói: " Hàn tổng, tôi cảm thấy thăm ban hoàn toàn có thể mua trà bánh, mua nhiều cổ vịt cay như vậy có chút kì quái."
Hàn Thanh Từ tự nhiên cũng biết như vậy rất kì quái , " Bích Tuyết thích."
Tô Dự: "...." Tốt a!
" Lại mua thêm chút đồ uống, ăn cay phải phối hợp với đồ uống, tốt nhất là có sữa bò ở bên trong, có thể giải cay.
Hôm nay [ Mai hoa phiến] quay chụp trong một toà nhà có lịch sử hơn trăm năm, bởi vì bên sản xuất kéo đường ranh giới, không cho người bên ngoài tiến vào nơi quay chụp trọng yếu, Hàn Thanh Từ chỉ có thể đem xe dừng ở bên ngoài.
Tô Dự gọi mấy nhân viên cùng hắn ta hỗ trợ mang trà chiều bên dưới cốp xe cùng chuyển vào bên trong trường quay.
Cảnh quay hiện tại là cảnh của nữ chính cùng nam phụ, tại phòng trên lầu hai.
Hàn Thanh Từ được nhân viên đoàn phim dẫn tới nơi quay chụp, vừa vào cửa liền nhìn thấy Diệp Nhã Linh, hắn sững sờ một lát , thật bất ngờ.
Lần trước khi hắn nhìn thấy cô ta, khi đó cô ta mới mười một tuổi, cùng hiện tại có chút khác biệt, nhưng hắn vẫn nhận ra được.
Mà Diệp Nhã Linh cũng nhận ra hắn, bởi vì Hàn Thanh Từ hiện tại cùng năm hắn mười ba tuổi không có gì khác biệt, chỉ là ngũ quan càng thêm cứng rắn, góc cạnh.
" Thanh Từ ca ca...." Diệp Nhã Linh khó nén kinh ngạc, lúng ta lúng túng gọi tên của hắn, cô ta trước kia vẫn luôn gọi hắn là Thanh Từ ca ca.
Hàn Thanh Từ xác định không có nhận lầm, ngữ khí hắn nhàn nhạt nói: " Đã lâu không gặp."
"Không nghĩ tới anh còn nhớ rõ em."
Diệp Nhã Linh có mấy phần kinh hỉ, " Em nghĩ là, lâu như vậy không gặp, anh nhất định sẽ không còn nhớ rõ em nữa chứ."
" Đương nhiên nhớ kĩ."
Diệp Nhã Linh nhìn Hàn Thanh Từ, " Đúng rồi, sao anh lại tới đây?"
Hàn Thanh Từ vừa muốn trả lời, liền nghe thấy có người gọi tên hắn, hắn theo thanh âm nhìn sang, liền thấy Khương Bích Tuyết mặc sườn xám đang từ trên lầu đi xuống, bởi vì bị sườn xám trói buộc, cho nên bước chân của cô không nhanh không chậm.
Khương Bích Tuyết đi tới bên cạnh hắn, nghe thấy Hàn Thanh Từ nói với Diệp Nhã Linh, " Tôi tới thăm ban."
Sau đó Hàn Thanh Từ nghiêng đầu nhìn bộ sườn xám cô đang mặc, nhíu lông mày, " Sao không mặc thêm áo vào?"
Khương Bích Tuyết nói: " Vừa mới diễn xong, chưa kịp mặc."
Hàn Thanh Từ lúc này liền đem áo khoác của mình cởi ra, khoác ở trên người cô: " Trước khoác tạm."
Diệp Nhã Linh ở một bên nhìn có chút Hiếu kì, cô ta kì thật cũng không biết quan hệ của Khương Bích Tuyết cùng Hàn Thanh Từ, nhìn Hàn Thanh Từ đem quần áo khoác lên cho Khương Bích Tuyết, không giống như quan hệ bình thường: " Hai người biết nhau sao?"
Chỉ có thể nói Diệp Nhã Linh làm người mới ở giới giải trí, đối với cái vòng này vẫn chú ý quá ít.
Mặc dù Khương Bích Tuyết cùng Hàn Thanh Từ kết hôn không có gióng trống khua chiêng công khai lớn, nhưng ít ra phần lớn người trong vòng đều biết đến quan hệ của hai người họ.
Hàn Thanh Từ giúp Khương Bích Tuyết khoác áo xong, đối với Diệp Nhã Linh nói: " Bích Tuyết là phu nhân của tôi."
Diệp Nhã Linh rất là kinh ngạc.
Nghe được Hàn Thanh Từ giới thiệu cô như vậy với đối phương, Khương Bích Tuyết rất hài lòng, nhìn thoáng qua Hàn Thanh Từ cố ý hỏi: " Anh cùng Nhã Linh làm thế nào mà quen biết vậy?"
Hàn Thanh Từ nói: " Lúc còn nhỏ liền biết, cô ấy là hàng xóm của mẹ anh, cũng coi như là lão bằng hữu của anh."
Đem ánh trắng sáng nói thành lão bằng hữu, có thể thấy được Hàn Thanh Từ cho Khương Bích Tuyết đủ mặt mũi.
Khương Bích Tuyết cũng không phải là người không thức thời: " Thì ra là vậy."
Diệp Nhã Linh cười nói, " Không nghĩ tới Bích Tuyết lại là phu nhân của Thanh Từ ca ca, chuyện này khiến em có chút kinh ngạc."
Hàn Thanh Từ cùng Khương Bích Tuyết nhìn nhau cười một tiếng.
Diệp Nhã Linh đại khái cảm thấy xấu hổ, liền tìm một cái cớ rồi rời đi, cô ta chỉ chỉ trên lầu nói: " Bích Tuyết, Thanh Từ ca ca, tiếp theo em còn có cảnh diễn, nên em đi chuẩn bị trước."
" Được." Hàn Thanh Từ gật đầu lên tiếng.
Chờ Diệp Nhã Linh đi rồi, Khương Bích Tuyết nhìn Hàn Thanh Từ, " Thật sự mang cổ vịt cay cho em?"
" Ừm." Hàn Thanh Từ nói: " Tô Dự đang gọi người chuyển vào, đợi chút nữa sẽ có."
Hàn Thanh Từ dùng chữ chuyển này, Khương Bích Tuyết Hiếu kì: " Anh mua bao nhiêu?"
" Toàn bộ đoàn làm phim đều đủ ăn."
" Đoán chừng cửa tiệm kia đều bị anh mua hết."
Khương Bích Tuyết được ăn cổ vịt cay Hàn Thanh Từ mua tới, một vết mặt hạnh phúc.
Hàn Thanh Từ hỏi: " Ăn ngon không?"
Khương Bích Tuyết một bên ăn một bên trả lời: " Không tệ."
Hàn Thanh Từ từ bên cạnh bàn nhỏ lấy ra một chén sữa bò nóng, cắm ống hút vào đưa cho cô, " Lại uống thêm một ngụm sữa bò."
Khương Bích Tuyết tiếp nhận, hít một hơi, " Anh mau đi đi, không cần ơi lại đợi em đâu."
" Anh ngồi thêm chút nữa liền đi."
Hàn Thanh Từ chú ý tới chân mang giày cao gót của cô, không có đi tất, mũ bàn chân trần trụi, lạnh đến phát tín, hắn thở dài, " Lúc không quay phim, giày cũng phải đổi sang một đôi khác ấm hơn."
Khương Bích Tuyết nhìn chân mình một chút, " Kỳ thật cũng không phải đặc biệt lạnh, tốt xấu cũng được mười độ."
" Có lạnh hay không đều phải chú ý tới thân thể, phải biết giữ ấm, không được để bị cảm."
Khương Bích Tuyết lại hít một hơi sữa bò, " Em tự nhiên lại cảm nhận được tình thương của cha, là cái chuyện gì xảy ra."
Hàn Thanh Từ trên trán chảy dài ba vạch đen, nhíu mày: " Tình thương của cha?"
Khương Bích Tuyết nhìn nét mặt của hắn, nhịn cười, vừa mới nói chẳng qua là đùa hắn mà thôi, " Là quan tâm của chồng đối với vợ, được không?"
" Vậy còn tạm được."
Nhân viên đoàn phim tới nói, cảnh tiếp theo sắp bắt đầu muốn cô đi chuẩn bị, Khương Bích Tuyết gật đầu nói tốt, " Em phải đi quay phim, anh cũng không cần ở nơi này hào tổn thời gian , nhanh đi làm việc của mình đi, anh gần đây lúc nào cũng làm việc tới khuya."
" Ừm, đợi chút nữa anh liền đi."
Khương Bích Tuyết đi tới, Vương Hàng đạo diễn cùng cô nói một chút vấn đề về cảnh quay tiếp theo, cô nghe rất chân thành, liên tục gật đầu.
Một tiếng action, Khương Bích Tuyết liền bắt đầu tiến vào trạng thái nhân vật.
Bọn họ quay phim ở trên hành lang tầng hai, Hàn Thanh Từ chỉ có thể ở lầu một ngửa đầu lên nhìn xem, nhìn được một lát, điện thoại của hắn liền rung, hắn lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua màn hình sau đó quay người ta ngoài mới ấn nút nghe, sau khi nghe đối phương nói xong, hắn chỉ nói một câu đã biết.
Nhận điện thoại xong, hắn trở lại thấp giọng nói với Mạnh Hiểu Đông: " Tôi đi trước, chút nữa nhờ cậu nói với Bích Tuyết một tiếng hộ tôi."
Mạnh Hiểu Đông đang uống sữa bò nóng nhẹ gật đầu: " Vâng."
Hàn Thanh Từ mặc áo khoác sau đó ra khỏi đoàn làm phim, bên kia Khương Bích Tuyết cũng vừa vặn diễn xong một cảnh, Mạnh Hiểu Đông tay chân lanh lẹ liền đem áo khoác khoác lên người cho cô.
Khương Bích Tuyết mặc xong quần áo, Mạnh Hiểu Đông nói: " Tuyết tỷ, Hàn tổng đi trước, anh ấy nhờ em chuyển lời cho chị."
" Ừm."
Khương Bích Tuyết sau khi mặc áo khoác vào, một bên cài nút thắt một bên hướng phía cửa sổ đi tới, cô tựa bên cửa sổ nhìn xuống dưới, vừa có thể nhìn thấy cửa dưới tầng một, vừa hay nhìn thấy Hàn Thanh Từ vẫn chưa có rời đi.
Hắn đứng mặt Diệp Nhã Linh, hai người tựa hồ muốn nói cái gì đó.
Sẽ nói cái gì?
Khương Bích Tuyết nhìn trong chốc lát, quay người rời khỏi bệ cửa sổ, muốn xuống tầng một uống sữa bò nóng cùng với ăn cổ vịt cay , lúc cô xuống lầu, Diệp Nhã Linh mới vừa từ bên ngoài trở về.
Nhân viên đoàn kịch hướng cô ta gọi: " Nhã Linh, bên này có cổ vịt cay, là Hàn tổng mang tới, cô có muốn ăn không?"
" Muốn muốn." Diệp Nhã Linh trên mặt lộ ra thần sắc hưng phấn của tiểu hài tử, chạy tới: " Tôi thích nhất ăn vịt cổ cay a."
Khương Bích Tuyết đang xuống lầu liền dừng một chút, nguyên lai cổ vịt cay lại là đồ Diệp Nhã Linh thích nhất."
Nhưng cô lại cảm thấy mình nghĩ quá nhiều, Hàn Thanh Từ hôm nay trước mặt Diệp Nhã Linh biểu hiện không có một tia mập mờ, cô không nên tiếp tục não bổ, bằng không sẽ thêm rất nhiều phiền não.
Tóm lại cô chỉ cần nhớ kĩ, Hàn Thanh Từ yêu cô, người khác đoạt không được.
Ngược lại nếu Hàn Thanh Từ không yêu cô, coi như cô dùng hết phương pháp giữ lại, hắn cũng sẽ không ở lại.
Bên cạnh Mạnh Hiểu Đông nhìn cô nói: " Tuyết tỷ, sao vậy?"
" Không có gì." Khương Bích Tuyết lấy lại tinh thần, tiếp tục xuống lầu, trở lại trên ghế tiếp tục uống ly sữa bò nóng, ăn cổ vịt cay của cô.
Bên kia Diệp Nhã Linh cùng nhân viên đoàn kịch cũng cười cười nói nói, " Cổ vịt cay ăn thật sự quá ngon, trời lạnh thế này ăn cay như vậy mới có thể ấm người."
" Nhìn không ra cô cũng thích ăn cay như vậy."
" Còn tốt, quá cay tôi sẽ không ăn được."
Khương Bích Tuyết đem sữa bò nóng uống xong, lấy kịch bản ra xem lời kịch.
Tiếp đó cô còn có hai cảnh nữa, nếu thuận lợi, trước sáu giờ cô có thể hoàn thành.
Chẳng qua gần đây Hàn Thanh Từ bận rộn nhiều việc, trở lại Tường Vi viên , đoán chừng cũng chỉ có cô ăn cơm một mình.
Hàn Thanh Từ sau khó đi một giờ, Tô Dự mang theo một túi đồ đến đoàn làm phim, lúc Khương Bích Tuyết nhìn thấy hắn, còn cảm thấy hắn ta rất kì quái.
" Sao anh lại trở lại?"
Tô Dự chỉ cái túi lớn trên tay nói: " Hàn tổng để tôi mang cho phu nhân một vật."
Khương Bích Tuyết nhìn cái túi màu trắng kia, sau khi nhận lấy, mở ra nhìn một chút, có chút buồn cười: " Anh ấy ở đâu?"
" Hàn tổng có một buổi họp sắp mở."
" Ừm, khiến anh phải đi một chuyến, vất vả rồi."
" Không có gì!" Tô Dự chỉ chỉ bên ngoài, " Vậy tôi đi trước."
" Được."
Khương Bích Tuyết đem đồ vật bên trong cái túi lấy ra, là một cái hộp lớn, bên trên có ghi Thần khí làm ấm chân.
Cái thần khí làm ấm chân này bề ngoài là lông mềm hình đoraemon, so với dép phổ thông thì lớn hơn một chút, có một cái bệ có thể phát nhiệt, nhưng phải cắm điện sử dụng, chỉ cần bỏ hai chân vào, lập tức liền ấm áp.
Khương Bích Tuyết nhìn cái thần khí ấm chân manh như vậy, có chút muốn cười, cái này cùng phong cách bình thường của Hàn Thanh Từ hoàn toàn không giống nhau, không biết hắn nghĩ thế nào mà mua cái này nữa?
Diệp Nhã Linh ngồi ở sát vách với cô nói: " Loại giầy này đặc biệt ấm, tôi cũng có một đôi như này, của tôi là sử nỗ so , chẳng qua là tôi để ở trong nhà."
Khương Bích Tuyết dừng một chút, nghĩ thầm Diệp Nhã Linh này cũng thật không biết nói chuyện, mặc dù lời nói là vô tâm, nhưng nếu bị người hữu tâm nghe được, chắc chắn sẽ có chút khó chịu, cô thuận miệng nói một câu trả lời: " Thật sự là rất ấm."
Một nữ nhân viên đoàn phim lại gần, ao ước nói: " Bích Tuyết tỷ, Hàn tổng cũng quá sủng chị đi, đã mang vịt cổ cay cho chị, sau đó lại là thần khí ấm chân, em là người ngoài mà còn muốn cảm động."
Khương Bích Tuyết nói: " Cô về sau cũng sẽ kết hôn, tiên sinh nhà cô cũng sẽ đối tốt với cô."
Nữ nhân viên đoàn phim nhếch miệng : " Hiện tại năm nhân phần lớn đều là đại móng heo, dáng dấp đã không đẹp trai lại còn không biết quan tâm người khác.
Người như Hàn tổng, vừa giàu có, vừa biết quan tâm tới người khác, đoán chừng đều tuyệt chủng hết rồi."
Khương Bích Tuyết cười một tiếng, bên kia mấy nhân viên công tác lại nói.
" Mỹ Hồng, nơi này nhiều năm nhân như vậy, một câu cô vừa nói chính là đắc tội với rất nhiều người a."
" Ai nói năm nhân tốt đều tuyệt chủng? Cô nhìn vua màn ảnh Tống Vân Trạch của chúng ta xem, không phải cũng là cao phú soái , cũng biết quan tâm người khác sao."
Mọi người liền rôm rả trò chuyện về cái đề tài này.
———
Từ khi [ Mai hoa phiến] khởi động máy đến nay, hôm nay là ngày Khương Bích Tuyết rời khỏi studio sớm nhất.
Về đến nhà, Hàn Thanh Từ còn chưa có trở về.
Lan di nói hắn đêm nay có tiệc tối, sẽ không về nhà ăn cơm.
Khương Bích Tuyết có chút thất vọng, cô đã vài ngày không có cùng Hàn Thanh Từ ăn cơm, mấy ngày trước cô cơ hồ đều là hơn mười một giờ mới về, tắm rửa xong liền ngủ đến mức trời đất tối tăm, sáng sớm hôm sau, sáu giờ đã phải rời giường đến studio, ngay cả thời gian nói mấy câu với hắn đều không có.
Hôm nay hắn tới thăm ban cũng có chút vội vàng.
Khương Bích Tuyết một mình ăn cơm, tắm rửa xong liền ngồi ở trên giường xem phim.
Nghe thấy dưới lầu có tiếng động cơ, cô giật mình, bỏ máy tính bảng xuống, mang dép ra khỏi phòng.
Lúc xuống đến phòng khách, cửa cũng vừa vặn mở ra, Hàn Thanh Từ mặc một áo khoác mỏng từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy Khương Bích Tuyết, mặt mày hắn liền mỉm cười: " Đang chờ anh?"
" Đúng thế." Khương Bích Tuyết cất bước đi qua, " Thanh Từ, đỡ em."
Khương Bích Tuyết đi đến trước mặt hắn, hướng về thân thể hắn nhảy một cái, Hàn Thanh Từ phản ứng kịp thời, đỡ được cô.
Khương Bích Tuyết hai chân vòng qua eo của hắn, cằm tựa trên vai hắn, giống như bạch tuộc dính trên người hắn vậy.
Hàn Thanh Từ nâng cô, ở bên tai cô hôn một cái: " Em về rất sớm sao?"
" Không tính là sớm, tám giờ."
Hàn Thanh Từ ôm cô hướng cầu thang đi tới, Khương Bích Tuyết nói: " Anh có thể thả em xuống."
" Để cho anh ôm nhiều một lúc."
" Đều đến cầu thang, chính em tự đi." Khương Bích Tuyết buông eo của Hàn Thanh Từ ra, từ trên người hắn đi xuống, hai tay còn vòng quanh cổ hắn, ghé vào lỗ tai của hắn nói: " Nhanh đi tắm rửa, đợi chút nữa sẽ cho anh ôm đủ."
Hàn Thanh Từ như cười cười, có chút cúi người, đem cô chặn ngang ôm lên.
Khương Bích Tuyết đột nhiên mất đi trọng tâm, hoảng sợ nói: " Anh...."
Hàn Thanh Từ cúi đầu nhìn cô, mỉm cười, sau đó cứ như vậy ôm cô lên lầu, vào phòng, đem người đặt lên giường.
Hắn cúi người hôn lên mi tâm của cô nói: " Ngoan ngoãn nằm chờ, anh đi tắm rửa, rất nhanh."
Khương Bích Tuyết mặc dù vừa mới mời gọi hắn, nhưng bị hắn phản lại như vậy, trên mặt rất nhanh liền đỏ ửng, " Vâng."
Hàn Thanh Từ xác thật rất nhanh, vừa đi vào liền ra tới, chẳng qua có mười phút đồng hồ.
Hắn không mặc quần áo chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo liền đi ra.
Khương Bích Tuyết ngồi ở trên giường nhìn đường cong cơ bắp của hắn, mặt đỏ tới tận mang tai.
Đều đã nhìn qua nhiều lần như vậy, nhưng vẫn thấy xấu hổ.
Hàn Thanh Từ ngồi ở mép giường, một tay chống xuống giường, một tay giữ chặt cái ót của cô, khẽ hôn hôn cô.
Khương Bích Tuyết giơ tay lên, bàn tay dán vào cơ ngực rắn chắc của hắn, vuốt ve, xúc cảm thật không sai.
Bả vai cô bị Hàn Thanh Từ đẩy ngã xuống giường, hai tay cô ôm lưng hắn, hai người hô hấp rất gần, chóp mũi đều là hô hấp của đối phương.
" Thanh Từ."
" Ừm."
" Anh có thể hay không nói lại lần nữa câu mà lần trước anh say rượu anh đã nói."
Hàn Thanh Từ nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười: " Anh yêu em."
Khương Bích Tuyết nhìn ánh mắt của hắn, rất chân thành tha thiết, không có một tia né tránh, " Em cũng yêu anh."