Khương Bích Tuyết về đến nhà, trong nhà rất yên tĩnh, Khương Sở Hà cùng Địch Mỹ Tâm còn chưa có ngủ, hai người đang ngồi trên sô pha xem tivi.
Địch Mỹ Tâm nhìn thấy cô trở về, vội vàng đứng lên, " Bích Tuyết, ăn cơm chưa?"
" Ăn rồi mẹ."
" Nếu không mẹ nấu cho con bát mì, làm bữa khuya."
Khương Bích Tuyết lắc đầu, " Không cần đâu mẹ."
Địch Mỹ Tâm lôi kéo Khương Bích Tuyết nói: " Đúng rồi, Bích Tuyết chút nữa con gọi điện thoại cho Hàn Thanh Từ, hỏi xem Thần Thần thế nào, mẹ có chút không yên lòng."
" Vâng." Khương Bích Tuyết gật đầu, " Mẹ, hai người cũng đi ngủ sớm một chút."
" Được, đợi chút nữa liền đi ngủ."
Khương Bích Tuyết lên lầu, vừa mở tủ quần áo muốn đi tắm, điện thoại liền reo, là Hàn Thanh Từ gọi điện thoại tới.
Khương Bích Tuyết ấn nghe, vừa nghe liền thấy giọng nghẹn ngào của Khương Tử Thần, " Ma ma..."
Khương Tử Thần rất ít khi khóc, Khương Bích Tuyết trong lòng có chút bận tâm, " Thần Thần, sao vậy?"
" Ma ma..." giọng Khương Tử Thần nghẹn ngào, tràn đầy ủy khuất.
" Ma ma ở đây, Thần Thần không khóc!"
Tiếp đến là thanh âm của Hàn Thanh Từ, " Bích Tuyết!"
Khương Bích Tuyết hỏi: " Thần Thần làm sao vậy?"
" Đại khái là con muốn em."
Khương Bích Tuyết không ở bên người Khương Tử Thần, nghe được bé khóc khó tránh khỏi đau lòng, cô nói, " Thần Thần rất dễ dỗ, anh cho con uống sữa , uống xong bé liền ngủ."
" Vừa cho uống xong, nhưng con không uống." Thanh âm trầm thấp của Hàn Thanh Từ từ trong điện thoại truyền tới, " Bích Tuyết, em có thể qua bên này không?"
" Hiện tại?"
" Ừm."
Trong điện thoại, Khương Tử Thần lại nức nở, " Ma ma..."
Khương Bích Tuyết hít sâu một hơi, " Thần Thần không khóc, ma ma lập tức tới ngay."
Cô cúp điện thoại, đóng lại cửa tủ, quay người ra khỏi phòng, xuống lầu cầm lấy chìa khoá xe rồi đi ra ngoài, vội vàng lái xe tới trang viên Hàn gia.
Nơi này đã hai năm rưỡi cô chưa có quay lại, hôm nay nếu không phải bởi vì Thần Thần, cô cũng sẽ không tới.
Lan di còn chưa ngủ, mở cửa sau thấy Khương Bích Tuyết, bà rất kinh hỉ, " Thiếu phu nhân, cô cuối cùng cũng trở về."
Khương Bích Tuyết cũng không có so đo xưng hô này với bà, trực tiếp hỏi, " Lan di , Thần Thần đâu?"
" Ở bên trong."
Khương Bích Tuyết bước vào nhà, Khương Tử Thần đang ngồi trong ngực Hàn Thanh Từ, trên tay cầm một cái Transformers, con mắt bé đỏ lên.
Nhìn thấy Khương Bích Tuyết, bé lập tức vươn tay nhỏ, " Ma ma...."
Khương Bích Tuyết đi qua ôm lấy bé, Khương Tử Thần ôm cô thật chặt.
Hàn Thanh Từ nhìn Khương Bích Tuyết, " Thật xin lỗi, muộn như vậy còn khiến em phải đi một chuyến."
Xác thực không còn sớm, đã hơn mười giờ.
Lan di nói: " Thần Thần lúc ăn cơm vẫn còn tốt, sau khi ăn cơm ngủ một giờ, vừa tỉnh dậy liền bắt đầu khóc, thiếu gia cũng không có cách nào khác mới gọi cho cô tới ."
Khương Bích Tuyết vỗ vỗ sau lưng Khương Tử Thần, " Thần Thần bình thường rất ít khóc, cũng không biết hôm nay làm sao lại khóc."
Lan di nói: " Tôi nhìn bé ngủ mơ mơ màng màng, sau khi tỉnh dậy không thấy cô, cho nên mới khóc."
Khương Tử Thần từ khi sinh ra cũng chỉ thân cận nhất với ba người, ông ngoại, bà ngoại còn có ma ma.
Hàn Thanh Từ là về sau bé mới nhận biết, mặc dù hai người rất nhanh đã thân quen, nhưng dù sao thời gian ở cùng cũng không dài.
Thời điểm tiểu hài tử tỉnh lại là lúc thiếu cảm giác an toàn nhất, cho nên hôm nay tỉnh dậy ở một nơi hoàn toàn lạ lẫm, nên bé mới khóc.
Hàn Thanh Từ nói: " Bích Tuyết, em đêm nay liền ở lại đây ngủ chung với Thần Thần đi."
Khương Bích Tuyết muốn nói không được, dù sao ở nhà chồng trước qua đêm cũng quá xấu hổ.
Nhưng nghĩ lại, bây giờ muộn như vậy rồi, cô cũng không có khả năng mang theo Khương Tử Thần lái xe quay về Khương gia, thế là đành phải ngầm thừa nhận ở lại đây một đêm.
Lan di nói: " Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật của thiếu gia, bánh gato vẫn còn ở trong tủ chưa có cắt, nếu không thừa dịp thời gian chưa qua, đem bánh gato cắt đi."
Khương Bích Tuyết lúc này mới nhớ tới hôm nay là sinh nhật của Hàn Thanh Từ, khó trách hôm nay hắn lại muốn mang Khương Tử Thần trở về.
Lan di bưng bánh ga tô nhỏ từ trong tủ lạnh ra, bà làm kích thước tuy nhỏ nhưng rất tinh xảo.
Khương Bích Tuyết ôm Khương Tử Thần đến bên ghế sa lông ngồi xuống.
Sau khi Lan di đem bánh sinh nhật đưa lên, lại từ trong tủ lấy ra nên cắm lên bánh sinh nhật , hướng Hàn Thanh Từ nói: " Thiếu gia, cậu mau ước."
Hàn Thanh Từ nhắm mắt lại, ước nguyện sau đó đem ngọn nến thổi tắt.
Khương Tử Thần ngồi trong lòng Khương Bích Tuyết nhìn thấy Hàn Thanh Từ ước nguyện rồi lại thổi tắt nến, khuôn mặt tràn đầy ủy khuất lộ ra nụ cười, bé đưa tay ra, muốn bắt lấy bánh ga tô.
Khương Bích Tuyết ngăn cản, " Không được đụng vào, chút nữa cho con ăn."
Hàn Thanh Từ dùng cái nĩa quệt một chút bơ đưa tới miệng bé, " Ăn ngon không?"
Khương Tử Thần nhếch miệng cười cười, ê ê a a nói một câu, nhưng không ai hiểu bé nói gì cả.
Khương Bích Tuyết chỉ vào bánh ga tô trên bàn, dạy bé nói: " Cái này gọi là bánh ga tô."
Khương Tử Thần mơ hồ không rõ, nói theo, " Bánh ga tô."
Hàn Thanh Từ xúc một muỗng nhỏ cho bé ăn.
Khương Tử Thần há mồm thỏa mãn ăn bánh ga tô, còn vừa nói: "Bánh ga tô."
Hàn Thanh Từ lại cắt một miếng bỏ vào đĩa đưa cho Khương Bích Tuyết, " Bích Tuyết, em ăn bánh đi, để anh tới đút cho con."
Khương Bích Tuyết nói: " Tôi không ăn."
Lan di ở bên cạnh nói, " Thiếu phu nhân ăn một miếng đi, thiếu gia cố ý để tôi làm bánh sữa muối mà cô thích ăn nhất."
Hàn Thanh Từ không thích ăn bánh ga tô, cái này cô biết, vậy vì sao hắn còn cho Lan đi làm vị mà cô thích ăn nhất? Lại nói đã hơn mười giờ, bánh ga tô vì sao không sớm bưng ra, lại muốn đợi cô tới mới châm nến cầu nguyện?
Nghĩ tới đây Khương Bích Tuyết đột nhiên minh bạch, Hàn Thanh Từ đã sớm dự liệu được là cô sẽ tới, cho nên cố ý để Lan di làm bánh ga tô vị mà cô thích ăn nhất, hoặc là nói căn bản là Hàn Thanh Từ đã sớm lên kế hoạch từ trước.
Nhưng vừa rồi Thần Thần khóc cũng không giống như là giả, có lẽ, nếu như Khương Tử Thần không khóc, hắn sẽ dùng cớ khác đem cô kêu tới.
Sau khi Khương Tử Thần ăn bánh ga tô liền muốn ngủ.
Khương Bích Tuyết ôm Khương Tử Thần, để Lan di thu thập chỗ ngủ cho mẹ con bọn họ, nhưng Hàn Thanh Từ nói hắn ngủ phòng khách, để hai mẹ con ngủ phòng ngủ chính.
Kì thật lầu hai tường vi viên có hai gian phòng, hai phòng đối diện nhau, phòng ngủ chính cùng phòng cho khách cũng không khác biệt nhiều lắm.
Cô bước vào phòng ngủ chính, phát hiện nơi này hết thảy đều không thay đổi, tựa như thời gian hai năm rưỡi cô rời đi không có xảy ra vậy.
Trước khi cô rời đi như thế nào, bây giờ vẫn y hệt như vậy, trong phòng ngủ chính vẫn còn treo ảnh cưới của bọn họ.
Khương Bích Tuyết thu xếp cho Khương Tử Thần xong, giúp bé đắp kín chăn mền, liền bắt đầu đi dạo trong phòng, tất cả mọi thứ, đều không thay đổi, cho dù là ga giường cùng gối đầu, đều là giống như trước khi cô rời đi.
Cô đi tới trước tủ quần áo , quỷ thần xui khiến cô mở tủ quần áo, nhìn quần áo bên trong có chút sửng sốt.
Bên trong quần áo nam nữ mỗi bên chiếm một nửa, này rất chỉnh tề, cùng hai năm trước giống nhau như đúc.
Khương Bích Tuyết đưa tay lấy ra một bộ quần áo, là quần áo của cô, lúc trước khi rời đi không có trở về thu thập, hai năm, Hàn Thanh Từ vậy mà không có ném quần áo của cô đi.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, có người từ phía sau tới gần, " Thần Thần ngủ rồi sao?"
" Ừm." Khương Bích Tuyết có chút nghiêng đầu, dùng ánh mắt còn lại liếc nhìn hắn, " Những quần áo này sao anh không vứt đi, đặt ở chỗ này chiếm chỗ?"
Hàn Thanh Từ nói: " Bởi vì anh tin tưởng em sẽ trở lại."
Khương Bích Tuyết sắc mặt trầm xuống, mím môi không nói, không hiểu sao, cái mũi chua chua.
Hắn là kẻ ngu sao? Cô đã rời đi, dựa vào cái gì còn muốn trở về?
Hàn Thanh Từ đi đến phía sau cô, đưa tay ôm eo cô, cằm dán lên gò má cô, thấp giọng nói, " Bích Tuyết, trở về bên cạnh anh có được hay không?"
" Hàn Thanh Từ, anh vẫn luôn giả ngu, chúng ta rõ ràng đã ly hôn."
" Anh biết, nhưng khi đó ly hôn chỉ là tạm thời, lúc ấy anh nghĩ, nếu như em cảm thấy rời khỏi anh một thời gian em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, vậy anh liền để em rời đi một đoạn thời gian, nhưng sau một khoảng thời gian, chờ em hết giận, anh sẽ tìm em trở về."
" Vô luận lúc trước em vì lí do gì rời khỏi anh, nhưng đó đều là chuyện đã qua, từ giờ trở đi, anh có thể vì em mà thay đổi thành dáng vẻ mà em thích, sẽ không chọc em tức giận, sẽ không để em khổ sở, có được hay không?"
Khương Bích Tuyết tâm run nhè nhẹ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lí trí, vô luận hắn nói cái gì, với cô đều là nửa tin nửa ngờ.
Lúc trước chính là cô lựa chọn tin tưởng hắn cho nên mới bị tổn thương sâu như vậy.
Khương Bích Tuyết đưa tay giải khí cánh tay đang ôm trên hông cô, " Muộn rồi, tôi muốn nghỉ ngơi."
Hàn Thanh Từ hơi thối lui một bước nhỏ, cũng không có ý định ép buộc cô nhanh chóng tiếp nhận mình, " Những bộ quần áo này đều rất sạch sẽ, cách một khoảng thời gian Lan di đều đem giặt một lần, em yên tâm mặc."
"Ừm."
Hàn Thanh Từ quay người đi ra ngoài, Khương Bích Tuyết cầm lấy một bộ quần áo ngủ, bước vào phòng tắm tắm rửa.