MÙA ĐÔNG GREENLAND

Đoàn thám hiểm khoa học này có quy mô không lớn, tính thêm Peter thì cũng chỉ có tổng cộng sáu người. Mike là trưởng đoàn, đồng thời là giáo sư địa chất tại một trường đại học nổi tiếng nào đó ở phía Tây nước A. Hai thành viên trong đoàn, Annie và John, đều là nghiên cứu sinh kiêm trợ giảng của ông. Hai người còn lại là nghiên cứu viên thuộc Hiệp hội Địa lý Quốc gia của nước A. Trước khi lên đường, họ cũng không quen biết, một người tên Lucia, một người tên Gail.

Annie là một cô gái tóc vàng thấp bé, Lucia cao hơn cô mấy inch*, mái tóc nâu dài luôn được tết đuôi sam. John là một anh chàng da đen hơi nhút nhát; Gail thì giống như cái tên*, cao hơn giáo sư Mike, gã ít nói, nhưng đa phần các công việc tay chân đều do gã làm.

(*) 1 inch = 2,54 cem

Tên tiếng Trung của Gail là 盖尔, trong đó 盖 là át, trội hẳn, hơn hết, vượt cao hơn. Ở đây muốn nói là Gail cao lớn hơn hẳn mọi người giống như cái tên của mình.

Datta, con gái của Peter, là một cô bé rất hoạt bát. Mái tóc đen bám đầy bụi bẩn thắt bím hai bên, má đỏ hây hây vì nắng, đôi mắt đen lúng liếng như trái nho, em tò mò với mọi thứ trong doanh trại. Em thân thiết với Annie hơn những người khác, có lẽ vì Annie luôn kiên nhẫn trả lời tất cả các câu hỏi của em.

Đêm trước, họ vô tình đụng độ với một con bò xạ hương đang thoi thóp trong khu rừng gần đó, có lẽ nó vừa có một cuộc chiến khốc liệt với bầy sói, nhưng kỳ lạ là không hề có dấu vết của sói ở gần đó. Nhận ra không thể cứu chữa được, Peter đồng ý giết con bò xạ hương. Để tránh những phiền phức không đáng có, họ chỉ lọc thịt, xử lý đơn giản để mang đi đường. Dan và August tình cờ đến đúng bữa ăn thịnh soạn của họ.

Sau khi giới thiệu sơ qua, một nhóm người quây quần bên đống lửa giữa doanh trại. Vì sợ thu hút thú dữ, thịt bò xạ hương chỉ được nướng trên đống lửa một cách đơn giản. Thấy Dan lấy một túi muối nhỏ từ trong ba lô như làm ảo thuật, mấy người trẻ trong đoàn thám hiểm tròn mắt nhìn.

John nuốt nước miếng: “Mỗi lần ra ngoài, các cậu đều chuẩn bị đầy đủ như vậy à?”

Dan cười lắc đầu: “Gần như thế, bởi vì năm nào cũng đi, chúng tôi cũng có chút kinh nghiệm. Đôi khi sẽ thu hoạch được những điều bất ngờ trên đường. Những lúc như vậy, túi muối nhỏ này cực kỳ quý giá.”

Gail nhún vai: “Chúng tôi đã ăn lương khô bốn, năm ngày liên tiếp. Dù có chuẩn bị tâm lý nhưng chúng tôi phải thừa nhận thu hoạch bất ngờ lần này thực sự đáng mừng.”

Dan thành thạo rắc một nhúm muối lên miếng thịt nướng gần xong, cậu dùng dao cắt ba miếng cho Datta, Annie và Lucia: “Ưu tiên các quý cô.”

Datta nói gì đó bằng tiếng Inuktitut, vừa nhận lấy đã cắn một miếng thật to. Lucia lịch sự cảm ơn, trong khi Annie hơi dè dặt, đỏ mặt thì thầm “Cảm ơn”. Dan mỉm cười, bắt đầu chia thịt cho những người khác.

Cậu không hề chú ý tới, ánh mắt Annie giấu dưới tóc mái, lặng lẽ nhìn cậu vài lần.

Ở một bên, August quan sát tất cả, ánh mắt anh có phần u ám. Hắng giọng một cái, anh quay sang giáo sư Mike: “Giáo sư, các ông định đi đâu?”

Giáo sư Mike ngập ngừng nhìn Lucia và Gail: “Dự án trong trường đại học của chúng tôi chỉ cần lấy một vài mẫu băng của nơi này để phân tích, nhưng Lucia và Gail muốn tiến sâu hơn vào sông băng. Những năm gần đây, do biến đổi khí hậu, sông băng Jensen đã bắt đầu tan chảy ở một số khu vực nhỏ. Sau khi thảo luận, chúng tôi quyết định đi thêm hai mươi dặm về phía Đông, tới giao điểm sâu nhất của sông băng để lấy mẫu. Sau đó chúng tôi sẽ bay thẳng tới thành phố Nuuk từ phía Bắc. Các cậu thì sao?”

August trầm ngâm gật đầu: “Thực ra chúng tôi không có lộ trình cố định. Đi đâu cũng được. Nếu ngài và mọi người không ngại thì chúng tôi sẽ đi cùng. Tất nhiên chúng tôi có trang bị và lều vải riêng, sẽ không gây phiền hà cho mọi người.”

Giáo sư Mike cười sang sảng: “Không thể tuyệt hơn. Có lẽ trên đường các cậu có thể kể cho chúng tôi nghe về truyền thuyết bí ẩn của vùng này. Cá nhân tôi rất hứng thú với thần thoại Bắc Âu.”

“Cứ quyết định như vậy nhé.”

Trong lúc hai người nói chuyện, Dan quan sát mọi người một vòng, chỉ có Lucia nhìn sang bên này với vẻ suy nghĩ.

Do phải mang theo thiết bị nghiên cứu khoa học, tốc độ của họ còn chậm hơn so với August dự đoán trước đó.

Sau quãng nghỉ ngắn vào buổi trưa, khoảng 2 giờ thì họ nhổ trại lên đường. May mắn thay, khi họ đi về phía Đông khoảng hai dặm, thì gặp một gia đình sói Bắc Cực: Một con sói đực và một con sói cái dẫn theo năm con sói nhỏ.

Trên lưng con sói đực có một đốm màu nâu khá lớn, giúp nó giấu mình trong đài nguyên, lại có vẻ oai phong trên cánh đồng băng trắng như tuyết. Con sói cái thì trắng tuyền. Có lẽ do vừa đi săn được ăn uống no nê, một nhà bảy miệng ăn này không hề tỏ ra hiếu chiến. Thậm chí có mấy con sói nhỏ hồn nhiên tò mò sấn tới phía sau họ, chúng ngửi dấu chân trên tuyết. Sói mẹ luôn ở cách chúng nửa người, thỉnh thoảng lại liếm láp lưng con sói nhỏ nào đó, nó ngước lên nhìn về phía đám người. Thỉnh thoảng, một cậu nhóc chân ngắn bị mắc kẹt trong ổ tuyết mềm, sau một hồi vật lộn vẫn không bò dậy được, sói mẹ sẽ lại gần, nhẹ nhàng ngậm gáy nó để tha ra ngoài. Sói đực đi theo sau sói cái, cảnh giác nhìn đám người.

Lucia nhìn thấy sói con thì không cất bước nổi. Đầu tiên, cô nói với Gail vài câu, sau đó thì đi tới trước mặt trưởng đoàn là giáo sư Mike, tựa như đang trưng cầu ý kiến của ông. Một lúc sau, giáo sư Mike bước tới chỗ August và Dan, vẻ mặt hơi áy náy: “Các thành viên trong đoàn muốn chụp ảnh gia đình sói này. Dẫu sao cũng là một cơ hội hiếm có, nhưng thời gian sẽ bị trì hoãn đôi chút.”

Dan cười thoải mái: “Không sao, chúng tôi cũng hiếm khi có cơ hội đến gần sói Bắc Cực như thế, mọi người cứ tự nhiên.”

Có lẽ là do nhóm người trước mặt không có ác ý, sói mẹ thậm chí còn để sói con lại gần cách họ chưa đến mười mét. Lucia cầm máy ảnh rất vững tay, cô đối mặt với bầy sói, đi lùi lại từng bước, như thể dẫn con sói nhỏ lại gần. Bên cạnh cô, Gail cầm một chiếc máy ảnh, cũng đang giơ ống kính. Giáo sư Mike cũng đang chụp. John thì giúp Peter kéo xe trượt tuyết sang một bên, chờ họ chụp xong thì xuất phát. Ngược lại, Annie khá lo lắng, cô vừa nắm tay Datta, vừa chầm chậm lùi sang bên cạnh. Sau mấy bước lùi lại, cũng không biết vô tình hay cố ý, cô đi tới bên cạnh Dan.

August đã kéo xe trượt tuyết của họ đến bên cạnh Peter, anh đang trò chuyện với hướng dẫn viên. Dan đứng cách họ hai mươi mét, cậu khoanh tay, hơi nheo mắt quan sát bầy sói. Tư thế của cậu có vẻ tùy ý, nhưng cơ bắp dưới vai đã căng cứng, sẵn sàng đối phó nếu xảy ra tình huống bất ngờ.

“Đây là lần thứ mấy các anh… đến đảo Greenland?” Giọng nói rụt rè của Annie vang lên bên cạnh.

Dan quay đầu lại, trên gương mặt xuất hiện một nụ cười vô hại theo thói quen: “Lần thứ ba. Tôi và August vốn không quen, chúng tôi gặp nhau ở Vịnh Băng Ilulissat* mấy năm trước. Lúc đó là tháng Tám, ban ngày vùng cực sắp kết thúc, xe trượt tuyết của tôi gặp trục trặc, đúng lúc thời tiết thay đổi đột ngột, có tuyết rơi. August đi ngang qua, tiện đường cứu tôi. Kể từ đó, năm nào chúng tôi cũng tới đây một lần.”

(*) Vịnh băng Ilulissat là một vịnh hẹp đầy băng ở gần thành phố Ilulissat, đảo Greenland. Vịnh băng Ilulissat đã được UNESCO đưa vào danh sách Di sản thế giới từ năm 2004.

Trong mắt Annie có phần ước ao, ngẫm nghĩ một lúc, cô ngập ngừng hỏi: “Anh và anh ấy… hai người là người yêu?” Hỏi xong, mặt cô đỏ bừng, có lẽ cô cũng cảm thấy hơi đường đột.

Dan thấy kinh ngạc, ánh mắt lóe lên, cậu phủ nhận: “Không, chúng tôi chỉ là bạn tốt, sao em lại nghĩ vậy?”

Annie lúng túng khoát tay: “Không, anh đừng để bụng, tôi chỉ hỏi linh tinh, là do tôi đường đột.”

Nụ cười trong mắt Dan sâu hơn: “Tôi rất sẵn lòng trả lời câu hỏi của người khác, đặc biệt là quý cô đáng yêu như em.”

Gương mặt Annie càng đỏ hơn, dắt Datta đi gần như chạy trốn, không rõ Datta có hiểu cuộc trò chuyện của họ hay không, em tò mò nhìn Dan mấy lần.

“Các cậu đang nói gì vậy?” Có lẽ August đã nói chuyện xong với Peter, anh đi về phía Dan.

Dan suy nghĩ một giây, quyết định coi nửa sau của cuộc trò chuyện như một bí mật nho nhỏ: “Cô ấy hỏi tôi có phải năm nào tôi cũng đến đây với anh không. Tôi nói chúng ta gặp nhau ở Vịnh băng Ilulissat mấy năm trước, anh từng cứu mạng tôi, sau đó chúng ta trở thành bạn tâm giao.”

August: “… Cô ấy tin?”

Dan nhướng mày: “Vì sao không tin?”

August im lặng vài giây, quyết định bỏ qua chủ đề này: “Cậu thấy sao?”

Dan đưa mắt về phía những người còn lại trong đoàn: “Ý anh là đoàn thám hiểm khoa học này?”

August gật đầu.

Giọng Dan hơi suy tư: “Nhìn qua thì không ai có vấn đề gì, nhưng thực tế ai cũng có vấn đề. Thứ nhất, giáo sư Mike, trưởng đoàn thám hiểm, chỉ dẫn theo hai trợ giảng? Thứ hai, trợ giảng John, trông có vẻ không có hứng thú với bất kỳ điều gì ở đây. Nếu không có hứng thú, tại sao lại gia nhập đoàn? Về phần quý cô Annie, tôi cảm thấy cô ấy giống giáo viên hơn; cuối cùng là hai người thuộc Hiệp hội Địa lý, Lucia và Gail, trông có vẻ chuyên nghiệp, nhưng tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn.” Cậu suy tư một lúc rồi lắc đầu: “Có lẽ là trực giác. Anh thấy sao?”

August trầm mặc một lúc, anh nheo mắt quan sát lần lượt từng người, khẽ nói: “Cậu để sót một người, Peter.”

“Sao lại nói vậy?”

“Hắn có súng.” Giọng August rất bình tĩnh: “Không phải là súng săn bình thường mà cư dân nơi này thường dùng, nó đã được cải tạo.”

“Hắn nói với anh?”

“Tôi vừa nhìn thấy. Có vẻ hắn không muốn người khác biết mình mang theo súng. Tuy tôi không chắc những người còn lại trong đoàn có biết chuyện này hay không, nhưng ít nhất hắn đã giấu súng.”

Dan khẽ cau mày, cậu ngẩng đầu nhìn sông băng ở góc nghiêng so với họ. August nhìn theo ánh mắt cậu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Mọi người đều biết cân nhắc, nhưng không thể loại trừ tình huống xấu nhất. Không được lơ là cảnh giác.”

Dan gật đầu: “Thật ra tôi lại cảm thấy có thể nghe được một vài tin tức thú vị từ cô bé Datta. Tối nay tôi sẽ thử.”

August vỗ vai cậu: “Mọi việc phải cẩn thận.”

Tác giả:

Chương này có hơi nhiều nhân vật lên sàn, để các bé cưng không nhầm lẫn, mình sẽ nhắc lại lần nữa: Đoàn thám hiểm khoa học và hướng dẫn viên có tổng cộng bảy người.

Trưởng đoàn giáo sư Mike;

Trợ giảng của ông: John và Annie;

Hai nhân viên của Hiệp hội Địa lý Quốc gia: Lucia, Gail;

Hướng dẫn viên Peter và con gái Datta.

Lucia và Annie là nữ.

Bình luận

Truyện đang đọc