NÀY, CHỚ LÀM LOẠN

Cao Ngữ Lam có một đêm mộng đẹp, sáng hôm sau thức dậy cô vẫn còn nhớ đến câu nói của Doãn Tắc: Hãy mỉm cười khi đối mặt với những chuyện không vừa ý.

Cao Ngữ Lam ngẫm nghĩ một lúc rồi viết lá thư gửi Ôn Sa.

"Bất luận lý do cô hãm hại tôi xuất phát từ nguyên nhân gì, tôi cũng muốn nói cho cô biết, tôi coi khinh hành động đó của cô. Có lẽ cô không bận tâm đến sự coi khinh của tôi nhưng tôi vẫn muốn bày tỏ rõ suy nghĩ của tôi về cô. Chuyện do mình gây ra đừng đổ cho người khác, làm vậy cô có khác gì những người hãm hại cô? Cô gặp phải phiền phức lại dùng cách làm tổn thương người khác để bảo vệ bản thân, trong khi ngay cả việc bảo vệ mình cô cũng có thể không làm được, bởi vì những kẻ hãm hại cô liệu có tha cho cô khi thấy cô hại tôi không?

Ngày hôm qua, có người nói với tôi một câu tôi cảm thấy rất chí lý. Người đó nói, hãy mỉm cười khi đối mặt với những chuyện không vừa ý, vừa cười vừa khinh bỉ nó ở trong lòng. Nghĩ lại mới thấy, sau khi xảy ra chuyện, tôi đã không dám đối mặt với cô. Tôi nợ cô một nụ cười, bây giờ trả lại cho cô.

Ở trong công ty, chắc mọi người vẫn tươi cười với cô đúng không, tôi tin là bọn họ không nhìn cô bằng ánh mắt khác thường như với tôi, bởi vì cô là nhân vật nổi tiếng trong công ty, có địa vị lại được sếp nâng đỡ. Cô thấy không, hiện thực tàn nhẫn như vậy đó, đối với công ty mà nói tôi không quan trọng bằng cô, vì vậy trong vụ này nếu phải hy sinh một người, người đó chắc chắn là tôi, dù tôi có nghiêm túc chăm chỉ nỗ lực làm việc đến mức nào.

Nhưng tôi nghĩ chắc cô còn khó chịu hơn tôi ấy chứ, bởi vì tuy mọi người tươi cười với cô nhưng cô không biết đằng sau nụ cười đó che dấu điều gì. Bọn họ quay lưng lại sẽ bàn tán về cô ra sao, chắc trong lòng cô cũng biết rõ, đó nhất định không phải là lời tán dương bởi dù sao trong vụ việc xảy ra, cô cũng là nhân vật chính.

Có thể cô chẳng thèm để tâm đến những chuyện đó, có thể cô ung dung tự tại hơn tôi, nhưng lòng người đều như nhau cả, cô hãy chú ý đến nụ cười của bọn họ. Tóm lại, mong cô hãy tự bảo trọng".

Cao Ngữ Lam viết xong, đọc lại một lần rồi gửi bức thư đi.

Sau đó, cô chợt cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm vô cùng. Cô không có việc làm nhưng tái ông mất ngựa, làm sao biết được đó không phải là phúc, quét sạch những thứ rác rưởi trong quá khứ, thời vận của cô sẽ có chuyển biến tốt cũng nên.

Có lẽ phương pháp này thật sự phát huy tác dụng, hoặc mọi việc là một sự trùng hợp, hai ngày sau Cao Ngữ Lam nhận được thông báo phỏng vấn từ một công ty lớn, chức vị dự tuyển là giám đốc kế hoạch. Cao Ngữ Lam rất vui mừng, bởi vì điều kiện của công ty này rất tốt. Hơn nữa cô đã nộp hồ sơ xin việc gần một tháng cũng không thấy động tĩnh gì, cô còn tưởng mình hết cơ hội.

Cúp điện thoại mời phỏng vấn không bao lâu, Cao Ngữ Lam lại nhận được điện thoại của Trần Nhược Vũ. Trần Nhược Vũ muốn mời Cao Ngữ Lam ăn cơm: "Tớ muốn cảm ơn cậu. Lần trước cậu giới thiệu cho tớ người tên là Ôn Sa ấy, cô ta đã mua bảo hiểm của tớ, còn giới thiệu ba đồng nghiệp trong công ty cùng mua. Cậu biết không, tớ liên lạc với cô ta rất nhiều lần, cô ta đều không nhận lời. Về sau tớ có nhắc tới cậu, cô ta nghe nói tớ là bạn học cũ của cậu nên đồng ý mua ngay. Tất cả đều nhờ uy tín của cậu, tớ đã hoàn thành chỉ tiêu tháng này, còn để lại hai hợp đồng cho tháng sau. Lam Lam à, cậu đúng là phúc tinh của tớ, tớ phải mời cậu ăn cơm mới được".

Cao Ngữ Lam sững người rồi phì cười. Rất may là Trần Nhược Vũ đã sớm ký hợp đồng bảo hiểm, không biết sau khi Ôn Sa đọc email, cô ta có hối hận đã mua bảo hiểm hay không?

Một tuần sau, Trần Nhược Vũ và Cao Ngữ Lam gặp mặt. Hai người hẹn gặp nhau ở "Tùy Tâm Uyển " của Doãn Ninh. Họ dự định ở đó trò chuyện tâm sự, đến giờ cơm thì tìm một quán ăn gần đó ăn cơm.

Lần này Doãn Ninh cũng nhập hội. Ba người phụ nữ lớn và một người nhỏ vây quanh một bàn trà, uống trà ăn bánh ngọt. À, người phụ nữ nhỏ dĩ nhiên là cô bạn Nựu Nựu.

Anh chàng Man Đầu không được lên bàn, bị nhốt ở một góc quán một mình gặm cái mài răng của nó.

Mọi người nói chuyện rất vui vẻ. Trần Nhược Vũ kể nhiều chuyện và người cô gặp trong khi bán bảo hiểm. Cao Ngữ Lam vừa thông qua vòng sơ tuyển việc làm nên tâm trạng rất tốt. Cô đưa ra những vấn đề hay gặp phải khi đi phỏng vấn cùng thảo luận với mọi người.

"Vì sao cô muốn làm việc ở công ty của chúng tôi? Họ hỏi đến vấn đề này sao? Tất nhiên là vì tiền lương rồi!" Trần Nhược Vũ tỏ ra có kinh nghiệm: "Tôi nói cho hai người biết, lúc tôi đi tìm việc cũng từng bị hỏi câu đó. Còn câu "bạn có suy nghĩ như thế nào về chức vị của bạn" nữa chứ". Cậu thử nói xem chúng ta còn có thể suy nghĩ gì? Mặc kệ chức vị đó tên là gì, chẳng phải đều là cấp trên bắt chúng ta làm việc hay sao. Chức vị thế nào không quan trọng, quan trọng là tiền lương cao một chút, không có việc thì đừng bắt làm thêm giờ, tất nhiên suy nghĩ sẽ tốt hơn. Vì vậy cuối cùng tôi quyết định đi bán bảo hiểm, tuy phải nhìn sắc mặt của người khác nhưng được tự do tự tại".

Doãn Ninh đối với chủ đề công việc không có hứng thú. Cô chưa từng đi xin việc làm, tốt nghiệp đại học không bao lâu thì xảy ra chuyện tồi tệ đó. Sau đó cô lên làm bà chủ trong lúc còn mơ mơ hồ hồ, cô không cần nhìn sắc mặt người khác, cũng không cần lo lắng đến việc lỗ lãi, tất cả đều do Doãn Tắc giúp cô giải quyết. Doãn Ninh chống cằm suy nghĩ hồi lâu, cô thật sự không có một chút đóng góp cho cái nhà này.

Vì vậy cô phải giúp Doãn Tắc mới được, nhưng cô nên làm gì bây giờ?

Doãn Ninh đưa mắt nhìn Cao Ngữ Lam. Đúng rồi, Doãn Tắc hay nhắc tới cô ấy, hơn nữa dù hễ gặp mặt là trêu chọc Ngữ Lam nhưng thái độ không giống trêu đùa người khác. Thật ra Doãn Tắc luôn cười cợt không đứng đắn, nhưng anh không phải là người thích trêu chọc các cô gái như đối với Cao Ngữ Lam. Cho nên những câu nói của Doãn Tắc không phải là nói đùa? Doãn Ninh quyết định sẽ tìm hiểu kỹ hơn.

"Lam Lam, vụ công việc của em sắp thành rồi, phải nhanh chóng tính đến chuyện yêu đương thôi. Nói cho chị nghe xem nào, em thích hình mẫu như thế nào?"

Cao Ngữ Lam còn chưa mở miệng, Nựu Nựu nói chen vào: "Mẹ, con thích người như cậu".

Mấy người lớn cười rộ lên, Trần Nhược Vũ giơ tay hỏi: "Chị Doãn Ninh, quán của chị còn kiêm thêm dịch vụ mai mối sao? Em xin đăng ký ạ, em cũng đang cần tìm đối tượng"

Doãn Ninh nghĩ thầm, cô chỉ có một người em trai mà thôi, nhưng ngoài miệng vẫn hỏi: "Em muốn tìm người như thế nào?"

"Chỉ cần công việc ổn định, thân thể khoẻ mạnh, nhìn vừa mắt, đối xử tốt với em". Doãn Ninh vừa định nói yêu cầu đó không phải cao lắm, Trần Nhược Vũ nói tiếp: "Có nhà thì tốt hơn, còn nếu có xe thì càng hoàn hảo. Tất nhiên mẹ chồng tốt nhất thân thiện dễ gần, đừng quấy rầy công việc của em, em muốn tạo ra sự nghiệp của riêng mình".

Cao Ngữ Lam và Doãn Ninh đều quay sang nhìn cô, Nựu Nựu cũng nháy mắt với Trần Nhược Vũ. Trần Nhược Vũ cười hắc hắc: "Em nói là nếu có thì tốt hơn chứ thật ra yêu cầu của em không cao như vậy đâu. Về cơ bản tốt là được rồi."

Nựu Nựu tỏ ra rất nghiêm túc: "Cậu của em rất đẹp trai, đối xử tốt với mọi người, lại có nhà có xe. Tuy nhiên cậu là của em, không thể nhường cho chị".

Ba người lớn đều cười, Doãn Ninh cốc đầu Nựu Nựu: "Tiểu quỷ, nếu cậu con không lấy được vợ, sẽ tìm con tính sổ đấy."

"Cậu có con rồi, không cần lấy vợ khác" Giọng nói thánh thót rất đáng yêu của Nựu Nựu khiến mấy người lớn cười ha ha.

Doãn Ninh còn muốn tiếp tục thăm dò Cao Ngữ Lam, điện thoại Cao Ngữ Lam bỗng đổ chuông. Cô cầm điện thoại lên nhìn, là Quách Thu Thần gọi tới.

"Anh tiểu Quách, chào anh. Ôi thật sự là ngại quá, bố tôi lại như vậy rồi, tôi nhất định sẽ nói với bố. Không có không có, làm phiền anh quá, tôi hiện giờ đang ở Tùy Tâm Uyển, chỗ lần trước chúng ta ăn cơm ấy. Được rồi, thật ngại quá...Vâng, tôi sẽ chờ anh ở đây".

Cao Ngữ Lam tắt điện thoại, Trần Nhược Vũ vội vàng hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Cao Ngữ Lam bĩu môi oán thán: "Là bố tớ, cứ muốn giúp tớ tìm đối tượng. Có một người con trai của đồng nghiệp cùng cơ quan, chính là anh Tiểu Quách mới được điều đến thành phố A làm việc. Bố tớ toàn mượn cớ để anh ấy mang đồ đến cho tớ, thật sự rất phiền phức".

"Ôi, bố của cậu đúng là người cha tốt. Bố tớ ấy à, suốt ngày chỉ biết nói, con hãy tự mình cố gắng, mau đưa bạn trai về đây". Trần Nhược Vũ nhại giọng ông Trần.

Cao Ngữ Lam nghĩ tới ông bố thú vị của Trần Nhược Vũ, không nhịn được cười. Doãn Ninh nhìn cô, trong lòng hơi sốt ruột. Bố người ta đã chọn được rể hiền, vậy Doãn Tắc nhà cô phải làm thế nào?

Không bao lâu sau, Quách Thu Thần đến quán. Lần này ông Cao lại nhờ anh ta mang đến một cái balo nhỏ. Quách Thu Thần đã quen đường, cầm túi đi thẳng vàoTùy Tâm Uyển.

Mọi người gặp mặt, theo thường lệ vẫn hay khách sáo một hồi. Trần Nhược Vũ tò mò nhìn chằm chằm Quách Thu Thần, khiến cho anh ta hơi ngượng ngùng. Cao Ngữ Lam để bọn họ tự giới thiệu về nhau. Cả hai đều là người thành phố C, đồng hương đồng khói nên dễ nói chuyện. Thành phố C không lớn, hàn huyên vài câu phát hiện hai bên vòng vèo thế nào lại có người bạn chung, vì vậy câu chuyện càng rôm rả hơn.

Lúc này đã đến giờ cơm trưa, Doãn Tắc không có ở nhà nên không ai lo chuyện bếp núc. Vì vậy mấy người thương lượng với nhau đến một nhà hàng ở gần đó ăn cơm.

"Mc Donald!". Cô bạn nhỏ Nựu Nựu là người đầu tiên đưa ra ý kiến.

"Không được." Doãn Ninh kiên quyết từ chối.

Nựu Nựu bĩu môi: "Mẹ không tôn trọng trẻ nhỏ, làm vậy không có lợi cho sự phát triển tâm hồn trẻ em".

Quách Thu Thần không nhịn được cười, anh ta chưa gặp một tiểu quỷ nào thú vị như vậy. Anh ta hỏi một cách hiếu kỳ: "Những lời này cháu học ở đâu ra thế?"

Nựu Nựu ngẩng đầu nhìn anh: "Cháu xem ti vi ạ."

Mọi người vừa trò chuyện vừa đi ra cửa, Doãn Ninh đeo túi rồi khóa cửa tiệm. Mới đi vài bước, Trần Nhược Vũ nói với Cao Ngữ Lam: "Cậu nhìn kìa, người đàn ông kia đẹp trai quá!"

Doãn Ninh vừa ngẩng đầu, sắc mặt cứng đờ. Cao Ngữ Lam cũng đưa mắt về phía đó. Một người đàn ông cao lớn anh tuấn đứng trước một chiếc xe con màu đen, chính là người đàn ông cãi nhau với Doãn Ninh lần trước.

Doãn Ninh nhíu mày, kéo Nựu Nựu mau rời khỏi nơi đó.Người đàn ông xông về phía bọn họ, đứng chắn trước mặt Doãn Ninh rồi cúi đầu nhìn Nựu Nựu.

Nựu Nựu sợ hãi trốn sau lưng Doãn Ninh. Doãn Ninh cắn răng, cố nén tức giận. Trước mặt con, cô không muốn gây lớn chuyện, đành phải nói nhẹ nhàng: "Tránh ra"

Người đàn ông đó rời mắt khỏi Nựu Nựu từ từ chuyển sang Doãn Ninh: "Đồ tôi gửi em trả về hết, gọi điện thoại em không bắt máy, rốt cuộc em muốn gì?"

"Tôi muốn anh tránh xa hai mẹ con tôi ra". Doãn Ninh nghiến răng.

Sắc mặt người đàn ông đó khá tệ: "Tôi sẽ không buông tay, con gái em cũng là con của tôi. Nếu ra tòa, chưa chắc em có thể giữ nổi con."

"Anh muốn làm thế nào thì tùy, tôi cũng chẳng sợ anh. Doãn Tắc đánh anh vẫn chưa đủ phải không?" Doãn Ninh đưa tay vào túi xách, trong đó có bình xịt cay Doãn Tắc mua cho cô. Từ lúc cô bị người đàn ông này làm phiền, Doãn Tắc đã giúp cô chuẩn bị.

Hai người đối mặt nhau trong không khí căng thẳng. Một người phụ nữ yếu đuối và một bé gái đứng trước người đàn ông cao lớn càng lộ vẻ đặc biệt đáng thương. Quách Thu Thần là người đàn ông duy nhất đi cùng, anh ta không nhịn được xông ra phía trước bảo vệ Doãn Ninh: "Vị này, có chuyện gì từ từ nói."

Doãn Ninh kéo vạt áo Quách Thu Thần: "Đừng để ý đến hắn, chúng ta đi thôi."

Lời nói và động tác của cô khiến người đàn ông anh tuấn nổi trận lôi đình. Người ta muốn đi nhanh không muốn đối mặt với hắn. Quách Thu Thần lại cúi người bế Nựu Nựu đang sợ hãi, đi theo Doãn Ninh về phía trước. Cao Ngữ Lam và Trần Nhược Vũ đi sau bọn họ.

Người đàn ông kia bị mọi người phớt lờ, lại thấy Quách Thu Thần và Doãn Ninh bộ dạng thân mật, cuối cùng hắn không thể khống chế cơn điên. Hắn đột nhiên lao đến, tung nắm đấm vào mặt Quách Thu Thần, đồng thời lên tiếng chửi mắng: "Muốn cướp vợ và con tao? Mày cũng nên soi gương đi"

Sự việc xảy ra đột ngột, mấy người phụ nữ chỉ kịp hét lên một tiếng chói tai. Cao Ngữ Lam thầm nghĩ: anh Tiểu Quách à, sao lần nào anh cũng xui xẻo như vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc