NGẢI HÀI NHI

Trời tờ mờ sáng, Vân cũng không lấy gì là bất ngờ sau khi nghe tin báo của công an. Nhưng vì hiện tại Vân là người thân, gần gũi nhất với lão cho nên việc đến xác nhận thi thể là điều cần thiết. Vân mặc nguyên cả bộ quần áo đen đến đồn công an.

Vân bước vào trong, lúc này có ba anh công an đang trực. Nhìn Vân đi vào với vẻ mặt thản nhiên, lạnh lùng mấy anh công an hơi ngờ ngợ không dám nhận, họ ấp úng hỏi:

- Em..à...chị...là....??

Vân trả lời không một chút do dự:

- Dạ, em là Vân con của dượng Toàn. Nãy có người gọi điện thông báo đã tìm vớt được xác của dượng...Yêu cầu em đến nhận dạng thi thể.

Anh công an đang ngồi ở bàn đứng dậy nói:

- Đúng rồi, ban nãy là tôi gọi điện cho chị..Giờ mời chị đi cùng chúng tôi đến địa điểm người dân phát hiện ra cái xác. Sáng nay có một vụ tự tử trên cầu, cái xác được phát hiện cũng ngay gần đó. Theo điều tra từ giấy tờ, bằng lái trong xe thì chúng tôi biết hiện tại chủ nhân chiếc xe đang ở tại nhà chị...Chính vì thế chúng tôi cần chị xác nhận xem đó có phải ông Nguyễn Văn Toàn, chủ nhân chiếc BMW X6 màu mận đỏ hay không. Chị có nhớ lúc ra khỏi nhà ông ấy mặc quần áo như nào không ạ...??

Vân gật đầu, cô không biết rằng những cảm xúc của cô lúc này đang bị ba anh công an chú ý một cách đầy nghi hoặc. Cũng phải thôi, khi họ thông báo là người thân của Vân được tìm thấy xác nhưng Vân không hề hỏi lại một câu nào, cứ như Vân đã biết trước cái chết của lão Toàn. Tiếp đó nếu là một người bình thường khi đến đồn công an dù chưa biết thực hư có phải người nhà mình hay không cũng đều có tâm lý hốt hoảng, gấp gáp, lo lắng...Đằng này thái độ lạnh lùng đến vô cảm của Vân khiến những người xung quanh cảm thấy có gì đó không ổn.

Lên xe oto, khoảng 15" sau Vân cùng mấy anh công an có mặt ở hiện trường phát hiện ra xác lão Toàn. Lúc này đã là 5h20" sáng. Dân chài đánh lưới quanh khu vực ven sông cũng đã dậy từ lâu, họ tạo thành đám đông vây quanh cái xác. Phải khá vất vả và nhờ đi cùng công an nên Vân mới len được vào trong khu vực cái xác đang nằm. Đến nơi anh công an dẫn Vân đến gặp một người có lẽ là Sếp của anh ta:

- Báo cáo thủ trưởng, tôi đã đưa người nhà nạn nhân đến xác nhận..

Ông sếp nhìn trung tuổi đi đến chỗ Vân rồi nói:

- Cô hãy thật bình tĩnh vì cái xác hiện tại không còn được nguyên vẹn mặc dù chỉ mới một ngày..Nếu cô không muốn nhìn thì chúng tôi sẽ dùng biện pháp khác. Thật sự nếu nhìn nó tôi e cô sẽ bị ám ảnh.

Nói đến chết trôi bản thân tôi cũng đã từng được nhìn thấy một lần. Đó là năm tôi học lớp 9, đi chơi với lũ bạn ở gần sông. Hôm ấy đứa con gái nhỏ của một gia đình ven sông không biết đi đứng thế nào mà rơi xuống nước. Phải mất đến 5 tiếng đồng hồ mò mẫm mới lôi được bé ấy lên. Mọi người bàn tán nó bị ma bắt, vì khi mò được xác đầu của bé gái cắm sâu xuống bùn, chân duỗi thẳng lên trên. Ngày đó còn nhỏ nên tò mò, họ đưa cô bé lên bờ sông rồi rửa lại cơ thể. Lúc ấy tôi cũng đứng rất gần, nhìn khuôn mặt trắng bạch cũng không phải nhưng nó có đôi chỗ bầm tím. Nhất là khi người ta móc từ trong mồm cô bé ra những thứ bùn đất mới thật sự đáng sợ. Chân tay cô bé cứng đơ, mồm há hốc, mắt bị bùn đen trát kín. Sau lần đó tôi không bao giờ muốn nhìn người chết trôi thêm một lần nào nữa.

Nghe Vân kể đến đây tôi bỗng nhớ lại chuyện cũ, những tưởng sau khi ông Sếp nói như vậy Vân sẽ không đến nhìn nhưng Vân nói một cách thản nhiên:

- Không sao đâu ạ, cháu cũng muốn Xác Nhận đây có phải là dượng Toàn hay không....??

Công an lẫn người dân đứng đó khá bất ngờ khi một cô gái nhìn có vẻ yếu ớt, nhút nhát nhưng lại tỏ thái độ lạnh lùng đến như vậy. Vân tiến lại gần xác chết....Ngay khi chạm mắt nhìn cái xác Vân đã phải che miệng vì suýt nôn. Hay tay bịt miệng, Vân nhìn kỹ cái xác. Quả thật nó không còn là một cái xác nguyên vẹn. Hai mắt của cái xác trống không chẳng còn con ngươi lẫn tròng mắt, chỉ còn lại hai cái hốc mắt đen xì. Một nửa bên mặt lão Toàn bị rỉa mất lộ cả xương gò má, phần miệng thì nát bét, bên trong miệng vẫn còn nước. Nếu nhìn mặt thì không bao giờ Vân có thể nhận ra đây là lão Toàn. Quá kinh dị cho một khuôn mặt bị chết đuối.

Nhưng đúng chính xác 100% đây là lão Toàn..Bộ quần áo lão đang mặc dù có rách rưới nhưng không sai vào đâu được, trên túi áo sơ mi còn có chiếc kẹp cà vạt mà mẹ Vân mua cho lão. Cũng chẳng phải nghĩ đâu xa, hình ảnh Vân được nhìn trong gương trước khi lão nhảy xuống sông chính là bộ quần áo này. Vân vẫn lấy tay che miệng, nhưng bây giờ không phải để tránh bị nôn nữa. Đằng sau hai bàn tay ấy Vân đang Cười, Vân cười vì lão đã chết không toàn thây. Lão chết mà đôi mắt còn bị rỉa mất, một cái chết đầy đau đớn và kinh tởm.

- Cô không sao chứ....??

Giọng ông Sếp vang lên, Vân hơi giật mình. Cô nói:

- Dạ đúng rồi ạ, đây đúng là bộ quần áo mà dượng đã mặc khi ra khỏi nhà sáng nay. Sáng sớm cháu phải dậy mở cổng cho dượng đánh xe ra mà....

Thấy Vân run lẩy bẩy, mọi người tưởng Vân bị sốc. Họ vội đỡ Vân:

- Trước mắt như vậy đã, cảm ơn cô....Giờ chúng tôi sẽ đưa cái xác về để tiến hành điều tra.

Vân hốt hoảng:

- Sao còn phải điều tra gì ạ..??

Ông sếp nói:

- Tuy đã biết nạn nhân là ai nhưng chúng tôi vẫn phải điều tra xem có đúng là tự tử hay không. Vì mọi người trên cầu khi ấy có nói. Ông ta đang đi đột nhiên dừng lại giữa đường. Trèo lên thành cầu nhưng không nhảy ngay. Mọi người khi đó gọi ông ấy không trả lời. Có người nói ông ấy như người mất hồn. Đúng lúc chuẩn bị có người chạy lại thì ông ấy gieo mình rơi xuống. Cô yên tâm, cũng chỉ là giám định một vài thủ tục pháp y thôi. Xong xuôi chúng tôi sẽ trả xác về cho gia đình mai táng.

Nói xong ông sếp ra hiệu cho cấp dưới đưa Vân về. Vân vừa quay chân bước đi thì như có gì đó níu Vân lại. Giật mình Vân nhào về phía trước. Quay đầu lại thì ra Vân vừa vấp phải một cành cây. Bỗng nhiên cái xác động đậy, phần bụng cái xác rung lên.

" Xoạt..Xoạt..."

Có thứ gì đó đang cố xé nát lớp da ở bụng lão Toàn chui ra. "Phụp.." có con gì vừa trườn ra từ bụng lão Toàn. Nó đen xì, bóng loáng......Những người xung quanh chạy toán loạn, mấy anh công an cũng lùi lại....Họ lấy đèn pin soi vào xác lão Toàn.

Vân run rẩy, Vân muốn chạy nhưng chân không còn sức lực. Chẳng lẽ lão Toàn chưa chết, hay lão biến thành Ma để giết Vân trả thù.

Cái thứ đen xì kia đang quẫy trong vũng nước cạnh xác lão Toàn. Ánh đèn chiếu vào thì ra đó là một con cá Trê to như bắp đùi. Làm cách nào mà một con cá Trê to như thế lại có thể chui vào bụng lão Toàn. Cảnh tượng hãi hùng khiến ai ở đó cũng không dám nhìn. Con cá Trê vừa phá ổ bụng nạn nhân chui ra ngoài, bên trong nội tạng đã bị ăn sạch sẽ. Nhìn con cá to đùng đang quẫy đuôi Vân thoáng thấy hình ảnh của Thai Nhi bị mẹ bỏ rơi trong rừng, cô chỉ kịp hét lên:

- Á.......á....á..

Vân ngất xỉu vì hoảng sợ, khi tỉnh dậy Vân thấy mình đang nằm trong bệnh viện. Bên cạnh là bà dì bên đằng mẹ, cùng một số họ hàng nhà lão Toàn...Từ ngày mẹ mất họ hàng cả nội lẫn ngoại đều muốn đón Vân về ở. Nhưng làm sao mà Vân đi được, Vân không thể đồng ý, thêm một phần lão Toàn trong mắt mọi người luôn biết cách đối nhân xử thế. Ai cũng nghĩ Vân ở với lão cũng sẽ ổn. Họ đâu biết Vân đang sống trong căn nhà mang tên Địa Ngục. Bà dì nắm lấy tay Vân khóc:

- Sao số cháu tôi khổ thế này...Con phải cố gắng nhé....hu..hu...hu.

Vân nhìn dì lại nhớ đến mẹ, Vân cũng khóc. Tuy nhiên họ hàng nhà lão Toàn lại xì xèo bàn tán:

- Nhin nó như bị quỷ ám ấy...Nãy đến đây tôi còn nghe công an họ nói, nó nhìn thấy bố dượng chết mà không rơi một giọt nước mắt.

Người thì nói:

- Cả nhà nó chết hết chỉ còn lại mình nó....Nó đến nhà ai ở chắc nhà đó lại mang hoạ..

Khác máu tanh lòng, Vân còn nhớ những người đang miệt thị Vân ngày trước họ quý Vân lắm, cũng phải thôi ngày đó nhà Vân giàu nhất họ. Giúp đỡ hết người này người kia lúc họ khó khăn. Không lễ tết nào nhà Vân không có quà, tiền bạc cho họ. Bây giờ Vân còn gì đâu, bố mẹ đều đã mất. Vân im lặng không nói gì, bà dì quay lại nói với lũ người kia:

- Mấy người bớt nói nhảm đi được không...Cháu nó thì đang chịu cú sốc lớn về tinh thần...Không nói không ai bảo câm đâu.

Lũ người vô ơn, bội bạc kia lần lượt đi ra khỏi phòng bệnh. Chỉ còn lại hai dì cháu, bà dì nói tiếp:

- Sau này con chuyển về nhà dì ở nhé...Nhà dì cũng rộng mà chỉ có hai vợ chồng với thằng cu Tít. Nó cũng quý con lắm đấy, lâu không thấy con đến chơi nó cứ hỏi chị Vân mãi..

Vân ngẩng khuôn mặt vô cảm, đôi mắt lạnh lẽo nhìn dì nói:

- Những người kia nói đúng đó dì....Con mà về nhà dì lại xảy ra chuyện. Dì cứ kệ con đi. Con tự lo được.....

Bà dì không đồng ý:

- Không thể được, dì với mẹ con là hai chị em ruột. Giờ mẹ con mất rồi, con không ở với dì thì ở với ai. Xảy mẹ thì bú dì. Hai vợ chồng dì cũng quyết định rồi.....Con ở một mình dì không yên tâm.

Vân quay mặt đi không nói gì, cái xác của lão Toàn ở bờ sông ban sáng làm Vân thấy ám ảnh thật sự. Vân nhớ lại yêu cầu mà cô nói với Quỷ Hài Nhi:

" Hãy..làm...cho...lão...chết...thật...đau..đớn.."

Nếu rơi xuống sông mà chưa chết, bên cạnh đó bị rỉa từng mẩu thịt đến nát cơ thể thì còn gì đau đớn hơn. Một cái chết không toàn thây. Càng nghĩ Vân càng sợ, bỗng nhiên Vân giật mình. Có tiếng trẻ con đâu đây:

" Mẹ....ơi....cho...con..ăn.."

Vân choàng dậy nhìn đồng hồ đã là 11h trưa. Vội vàng Vân đi ra khỏi phòng, bà dì thấy thế chạy theo hỏi:

- Con đi đâu bây giờ, ở lại xem sức khoẻ thế nào đã.

Vân chỉ kịp trả lời:

- Con có việc phải về nhà gấp....Dì thanh toán viện phí giùm con ạ...Chào dì..

Bà dì nói với theo:

- Mấy hôm nữa dì sẽ đến đón con.....

Vân vội vã bước ra khỏi bệnh viện, gọi taxi đi về nhà. Vậy là Nó đã giúp Vân thực hiện mong muốn theo như Vân yêu cầu. Không Vân cảm thấy cái chết của lão Toàn còn đáng sợ hơn nhiều. Ngồi trong xe Vân cười như người điên, điệu cười của cô khiến anh tài xế phải lạnh gáy:

- He...he...he...hi...hi...hi.....Mình có thể đi được rồi......

Anh tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, một cô gái xinh xắn, nhưng hình như có vấn đề về tâm lý. Với mái tóc đen dài buông thõng che kín mặt, bộ quần áo màu đen....Nhìn Vân lúc này ai cũng phải giật mình. Nhất là điệu cười ma quái kia nữa...Vân bắt anh tài xế dừng lại ở một cửa hàng đồ chơi và bánh kẹo. Vân mua nào là xe hơi đồ chơi, búp bê, siêu nhân rồi nào là bánh kẹo đủ loại. Anh tài xế lấy làm lạ liền hỏi:

- Cô mua nhiều thứ thế cho em trai à...??

Anh hỏi vậy vì thấy Vân còn rất trẻ, Vân vẫn cúi gằm mặt, đôi mắt bị che bởi mái tóc đen nhánh. Vân trả lời:

- Em mua cho con em anh ạ....he....he...he..

Sau câu nói đó anh tài xế thấy lạnh sống lưng. Đoạn đường còn lại anh không dám hỏi thêm một lời nào nữa. Xe dừng trước cửa nhà Vân, Vân đưa cho anh tài xế 200k không lấy lại tiền thừa. Vân mở cửa xuống xe, từ trên xe anh tài xế bất giác nhìn thấy cả căn nhà có một điều gì đó không ổn. Rõ ràng trời không có gió nhưng cây cối trong vườn căn nhà đó lay động bất thường, tất nhiên những nhà bên cạnh thì không. Anh cố nán lại nhìn Vân bước vào trong, càng nhìn càng thấy căn nhà âm u, lạnh lẽo.....nó giống cái cảm giác khi con người ta bước vào nghĩa địa lúc trời nhá nhem tối.

" Đi...Đi....he....he..he.."

Bản năng sinh tồn trong con người mách bảo anh rằng....Nếu anh không đi khỏi đây anh sẽ gặp nguy hiểm. Xe chạy mất, Vân vào nhà dần dần khép cửa lại....Từ khe cửa hẹp có thể nhìn rõ khuôn mặt Vân đang từ từ biến mất....Nhưng Cô đang nhoẻn miệng Cười..

"he...he...he..."

Cánh cửa đóng kín, ngôi nhà trở nên tĩnh mịch, u ám dù bây giờ mới chỉ là 12h trưa..

Bình luận

Truyện đang đọc