NGÀY ĐÓ TÔI ĐÃ CHUYỂN SINH VÀO THẾ GIỚI NINJA

19. Thanh Kiếm Sakabato

Usagi được Houka đưa đến một đỉnh núi lớn , trên đỉnh núi là một toà nhà rực lửa cháy bỏng giống như Hoả Diệm Sơn trong Tây Du Kí đời trước cô từng nghe qua .

Houka thấy Usagi ngây người nhìn , tưởng chừng nó nghĩ Usagi sợ , nên nói :" Đừng sợ , ngọn lửa này là lửa của trưởng lão , lành lắm , không bỏng đâu ."

Nói rồi , nó dùng mỏ kéo Usagi đi vào .

Chạm vào ngọn lửa phừng phường cháy quả thật không bỏng cũng không nhiệt . Một đường đi vào điện được trải thảm đỏ , cột nhà bằng vàng cao vút . Chính giữa điện trên cao là một tổ chim bằng vàng rất lớn . Nà ní , tổ chim bằng vàng rất lớn ??? Không sai , đây đúng là tổ chim bằng vàng rất lớn và bên trong đó có một con hoả phượng hoàng rực lửa đỏ cực lớn , lớn đến nỗi đuôi của nó cũng thừa ra khỏi ổ vàng .

Hoả phượng hoàng ngẩng lên cái đầu kiêu ngạo của nó mà nhìn xuống , Houka lập tức khom mình , cúi đầu ếp xuống sàn lát gạch lưu ly.

Usagi đưa đôi mắt tròn mơ hồ nhìn con chim khổng lồ kia , không chớp mắt . Con chim kia to như vậy , không biết ăn cái gì mà lớn như thế .

-" Ba nghìn lẻ tám năm , ba nghìn lẻ tám năm . Cuối cùng ta cũng tìm thấy ngài ." Hoả Phượng Hoàng bỗng vươn đầu cúi xuống nhìn Usagi , cái đầu của nó to đùng bốc lửa ngùn ngụt .

Usagi nhìn nó chớp mắt rồi lại chớp mắt . Cô chưa hiểu mô tê gì ?

-" Đại trưởng lão , đây thật sự là người đó sao ?" Houka bỗng ngẩng đầu phượng lên hỏi , trong giọng nói toát lên ý tứ kinh ngạc .

-" Đây rồi , đây rồi ." Hoả Phượng Hoàng khổng lồ gật gật đầu , nó vươn sải cánh ra từ từ bước xuống khỏi cái ổ .

Usagi lúc này mới biết nó to cao như thế nào . Tầm cỡ của nó cũng ước chừng một toà nhà hơn một trăm tầng trở lên . Một sải cánh của nó ít nhất cũng phải hơn năm trăm mét . Trưởng lão phượng hoàng bước ra khỏi cung điện của nó , ưỡn ngực ngẩng cao đầu kêu lớn một tiếng vang vọng đất trời . Sau đó , nó sải cánh cực lớn , đập mạnh bay lên khỏi đỉnh núi .

Usagi bám chặt vào Houka mới may mắn không bị quất bay . Cô cẩn thận trèo lên lưng Houka . Nó vươn cánh bay theo vị trưởng lão phượng hoàng .

Xuyên qua những đám mây trắng , Usagi được đưa đến một hòn đảo lơ lửng trên không . Đúng vậy , bạn không xem lầm đâu , đó đúng là một hòn đảo trên không . Trên đảo có rừng , có sông suối , có thác nước . Cảnh đẹp hùng vĩ .

-" Nơi này gọi là đảo Sakabato vì nó là nơi cư ngụ của thanh kiếm Sakabato ." Houka mở miệng chim mà nói

Nhưng Usagi không hề chú ý đến chi tiết này , thứ cô chú ý chính là vị trưởng lão Hoả Phượng Hoàng kia . Khi ông ta chạm chân xuống đất , cơ thể dần thu nhỏ lại , rồi từ từ hoá thành một người với làn da đỏ rực và khuôn mặt chim .

-" Sakabato là thanh kiếm lưu truyền chỉ dành cho người thừa kế nó . Và ngươi , Uchiha Usagi , ngươi là người thừa kế Sakabato của Phượng Tộc ." Hoả Phượng Hoàng trưởng lão nói với Usagi , ngón tay ông chỉ lên đỉnh thác nước . Nơi đó , Usagi có thể thấy được một thanh kiếm dài bốn năm thước đang cắm thẳng dưới lòng đất , thanh quang lấp lánh , chuôi kiếm đen tuyền , vừa nhìn đã biết đây đích thị là kiếm sắc .

-" Ta là người thừa kế ." Usagi lẩm nhẩm trong miệng

-" Ba ngàn năm trước , người đầu tiên lập ra phượng tộc đã sử dụng thanh kiếm này . Bà ấy là chủ nhân đầu tiên của ta cũng là chủ nhân cuối cùng - Okida Misagi . Trước khi ra đi , đại nhân Misagi đã để lại lời sấm truyền , rằng truyền nhân chính thống của bà sẽ tới đây vào một ngày nào đó . Người truyền nhân đó là người có vòng tam cương lục hoả ấn định trên trán ."

-" Tam cương lục hoả ?"

-" Đó là chiếc vòng ấn chú lưu truyền của phượng tộc , chỉ có các tộc trưởng , trưởng lão có niên kỷ ( tuổi ) trên hai nghìn mới có thể thấy . Ta cũng không biết nó như thế nào ." Houka nhỏ giọng giải thích bên tai Usagi

Usagi gật gật đầu , lại sờ sờ trán mình . Sờ trúng băng đeo trán , cô thầm khó hiểu . Chả nhẽ chim khổng lồ có Byakugan nhìn xuyên thấu !!!!

Trưởng lão hoả phượng hoàng đem Usagi đi lên trên thác nước , nơi thanh kiếm Sakabato đang ở . Lúc này , Usagi mới biết đây là một thanh kiếm ngược . Tuy thế , nó vẫn rất sắc bén . Chuôi kiếm đen tuyền còn có một sợi xích nhỏ cùng màu đen .

Usagi đưa tay rút nó lên , " keng" một tiếng, thanh kiếm tuột tay rơi xuống . Nguyên lúc nhìn thấy thì thanh kiếm này vô cùng không có gì đặc biệt , trông cũng không có gì lạ, song cực nặng , ít nhất cũng phải một trăm cân ,lúc cầm lên cô không ngờ nó nặng đến thế, nên đánh rơi nó xuống.  . Usagi gần như sững sờ , nếu không phải cô mang bên mình cũng tả hữu một trăm cân tạ thì có lẽ không đủ sức để nâng thanh kiếm này lên .

Usagi đưa tay lần hai nhấc thanh kiếm lên , lần này chuẩn bị sẵn nên nhấc lên dễ dàng . Nhưng mà , thanh kiếm nặng như vậy rất khó để di chuyển , cô vung hai cái cuối cùng vẫn không nhịn được cắm nó xuống đất .

-" Trong thanh kiếm này có thần niệm của Misagi đại nhân , không phải người thừa kế căn bản không nhấc lên được . Xem ra , lần này ta đã tìm đúng rồi . " nói rồi , Hoả Phượng trưởng lão đưa hai tay chắp sau lưng , dõng dạc tuyên bố :" Từ ngày mai bắt đầu luyện tập ."

-" Ý của ông là muốn ta luyện tập với thanh kiếm này ?" Usagi phức tạp nhìn thanh kiếm mà nói

-" Phải . Đã là truyền nhân của đại nhân Misagi . Ngươi không thể không biết dùng kiếm . Mà ta , ta mang bổn phận phải dạy dỗ ngươi ." Trưởng lão ngẩng cao đầu chim , âm dương quái khí nói tiếp :" Nếu luyện không xong thì không được trở về thế giới kia ."

Usagi lập tức đen xì mặt mày . Không thể trở về tức là cả đời không được ăn dango . Moá , ức hiếp người nha .

Usagi lập tức kéo lên thanh kiếm bị cắm trên mặt đất .Thanh kiếm nặng đâm nhanh tới cổ Hoả Phượng Hoàng . Hoả Phượng Hoàng nhấc lên cánh tay trái chặn lại, cánh tay bên phải thì đánh tới . Cái mỏ nó nhếch lên , giống như đang cười .

Hoả Phượng Hoàng sức lực quá lớn , một tay nó hất thanh kiếm ra khiến Usagi bảo đảo vì kiếm quá nặng . Cũng bởi vì thuận chiều quen tay chém , nên Usagi chém xuống tay Hoả Phượng Hoàng là đoạn sống kiếm chứ không phải lưỡi kiếm sáng quắc , chếm sắt như chém bùn . Đấu đôi ba hồi , Usagi cũng đã thấm mệt , mồ hôi lã chã chảy dài trên mặt non nớt trắng nõn . Cô mệt quá , buông kiếm xuống mà ngồi thở phò phì .

Hoả Phượng Hoàng gật đầu tán dương :" Kiếm không tồi . Bất quá cần rèn luyện thêm . Mỗi ngày đều phải luyện , không đánh thắng ta không cho về nhà ." Nói rồi , nó lại biến thành con phượng hoàng lớn bay trở về cung điện .

Houka thấy nó đi , vẫn luôn im lặng ở một bên giờ mới tiến tới nói :" Kì thật trưởng lão cũng chỉ muốn tốt cho ngươi . Từ giờ ngươi liền ở trên đảo này sống , bao giờ luyện xong kiếm ta lại đến đón ngươi . Đây là đảo cấm nên khá yên tĩnh , phù hợp luyện tập ."

Nói rồi Houka cũng cất cánh bay đi . Usagi trơ mắt nhìn nó khuất dạng sau mây trắng . Lại nhìn khung cảnh hoang vắng nơi đây . Trong lòng bỗng thấy khó chịu . Nhưng mà khó chịu thì khó chịu , cô vẫn quyết tâm đánh bại lão Hoả Phượng Hoàng kia . Hai tay nắm thành quyền , Usagi lại bật dậy cầm lên thanh kiếm , bắt đầu tự thân luyện tập . Vì về nhà , vì dango , cố gắng .

Sáng hôm sau tỉnh dậy , Usagi thấy Hoả Phượng Hoàng đã đứng choè bên cạnh tự lúc nào . Ra suối rửa qua mặt , Usagi cầm lên thanh kiếm Sakabato , cảm thấy hình như nó nhẹ đi một chút thì phải . Cô không nói không rằng lao tới tấn công Hoả Phượng trưởng lão , lần này , lão cũng không đáp trả mà chỉ né đòn . Usagi liên tục tấn công , mệt thì cô lại nghỉ . Cứ mỗi lúc như thế , Hoả Phượng lại cho cô một con nhộng vàng béo mũm mĩm bảo cô ăn .

Riết thành quen , mỗi ngày không đánh cùng Hoả Phượng trưởng lão một trận là cô không nhịn được . Thanh kiếm trong tay Usagi cũng bắt đầu nhẹ dần . Đến khi Usagi thuận tay cầm kiếm không thấy nặng nữa rồi thì đã là ba tháng sau .

Đầu tháng tư , Hoả Phượng Hoàng trưởng lão bắt đầu thay đổi bài tập . Ông bắt Usagi ở dưới thác nước luyện kiếm . Thác nước dữ dội chảy mà Usagi ở bên trong , toàn thân ướt đẫm , lực nước quá mạnh làm cho cô đứng cũng chẳng vững , chakra tụ tập ở chân cũng ngày càng được luyện tập nhiều hơn .

Mới chừng được nửa tiếng , Usagi đã mệt dã rời mà bò lên bờ ngồi nghỉ .

-" Làm sao lại đã lên bờ , chưa được !"

Chưa được mười phút lại đã bị trưởng lão đá vào thác nước . Luyện đến đêm khuya , Usagi mới được dừng lại . Tiếp tục như vậy trong năm tháng , Usagi quả thật đã phát hiện thần lực của cách luyện này . Tốc độ rút kiếm , chém , thu kiếm của cô nhanh dần lên . Những kiểu đâm thuận, thúc ngược, phạt ngang, chém chéo, bây giờ đều rất thuận tay chỉ cần cầm kiếm là tay không cần ý thức điều khiển liền cũng có thể động thủ chiến đấu được rồi .

Bình luận

Truyện đang đọc