NGHỀ SƯ TÔN NGUY HIỂM, TA KHÔNG LÀM!

Cố Hiểu Hiểu dẫn bọn hắn đến Thiên Thiển Sơn, một đường thông suốt, đám người bám đuôi phiền phức cuối  cùng cũng biến mất.

Dừng trước một căn nhà gỗ, Cố Hiểu Hiểu nói: "Tới nơi rồi, Vu Giám hẳn là đang ở bên trong."

Bạch Nghiên kỳ quái hỏi: "Làm sao ngươi biết chúng ta tới tìm Vu Giám?"

"Đến Thiên Thiển Sơn chẳng lẽ là để du ngoạn? Không phải người ngốc cũng đều biết tới đây chỉ để tìm Vu Giám, cầu hắn chế tạo cho mình một thanh linh kiếm tốt."

"Ta đoán chừng đã lâu như vậy rồi, hắn chắc chắn không có đúc kiếm cho ai cả."

"Đúng vậy, một vài người tới cầu nhưng đều bất lực trở về." Cố Hiểu Hiểu nhìn về phía Bạch Nghiên nói, "Làm sao ngươi biết được?"

Làm thế nào biết được? Còn không phải là đọc nguyên tác sao, hắn còn biết ngay từ đầu vai chính sẽ bị từ chối, nhưng cuối cùng Vu Giám bị sự chân thành của Vân Mặc Tuyên làm cho cảm động, Vân Mặc Tuyên còn cứu nữ nhi của hắn nên mới giúp vai chính đúc Hàn Ảnh Kiếm.

Chỉ tiếc đó là lần đúc kiếm cuối cùng của hắn, sau khi Vân Mặc Tuyên rời đi Chu Chấn Lương liền biết tung tích của Vu Giám, không lâu sau đó phái người tới gϊếŧ hắn và nữ nhi của hắn.

Cũng may, hiện tại Chu Chấn Lương đã chết trước một bước, như vậy sau này Vu Giám và nữ nhi của hắn cũng sẽ an toàn.

Bạch Nghiên cười cười, không có trả lời Cố Hiểu Hiểu.

Ngay lúc này, người trong phòng nghe được động tĩnh phía bên ngoài, liền đi ra. Bạch Nghiên nhìn qua, là một nam nhân thoạt nhìn thành thật trung hậu.

Nam nhân nhìn lướt qua bọn họ mấy cái, ánh mắt sáng ngời phát hiện Vân Mặc Tuyên, đi qua vỗ vỗ vai hắn: "Huynh đệ, ngươi đã đến rồi."

"Thì ra bọn họ có quen biết." Cố Hiểu Hiểu chọc chọc Bạch Nghiên nói, "Ta nhớ rõ Vu Giám đã sớm đoạn tuyệt liên lạc với thế giới bên ngoài, bọn họ quen biết nhau khi nào?"

Bạch Nghiên nhìn trời, ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai đây. Biết Vân Mặc Tuyên đã sớm là bằng hữu của Vu Giám, hắn cảm thấy kì quái nhưng cũng không dám đi hỏi Vân Mặc Tuyên, hắn sợ biết được đáp án, sẽ đánh vỡ hiện thực cân bằng hiện tại.

"Ta không biết, có lẽ là quen biết trước đây."

Đối với đáp án có lệ này của Bạch Nghiên, ánh mắt Cố Hiểu Hiểu đầy vẻ không tin, nàng xoay người nói: "Không muốn nói thì thôi, nếu các ngươi không còn việc gì nữa, ta đi xem Duyên hoa hoa đây."

Dứt lời, liền nhanh chóng rời đi. Bạch Nghiên còn tưởng rằng nàng sẽ giống như trong tiểu thuyết, thân mật kêu Vân Mặc Tuyên là 'ca ca', không muốn rời khỏi Vân Mặc Tuyên.

Nhưng bọn họ lại không phát sinh chuyện gì, không phải là do có hào quang nhân vật chính thì người khác sẽ không suy nghĩ nhiều liền thích Vân Mặc Tuyên sao. Bạch Nghiên nghĩ, có lẽ là mình quá cứng nhắc, hắn ở thế giới này có thể cảm nhận cũng có thể chạm tới, có một số việc đã thay đổi rất nhiều, hắn không nên cưỡng ép đem mọi thứ trong tiểu thuyết áp vào thế giới này.

Vân Mặc Tuyên đem vòng tay bạc giao cho Vu Giám, cầm lấy vòng tay đôi mắt Vu Giám đỏ lên, đây là vật đính ước của hắn và thê tử đã mất, hắn không thể gặp lại nàng kể từ ngày nàng bị người Chu gia mang về rồi gϊếŧ chết.

"Cảm ơn ngươi." Vu Giám cẩn thận cất chiếc vòng đi, "Ta không nghĩ là trước kia chỉ thuận miệng nhắc tới, thế nhưng ngươi lại ghi nhớ trong lòng."

"Huynh không cần nói như vậy, ta nên cảm tạ ngươi vì đã giúp ta đúc Hàn Ảnh Kiếm."

"Chuyện của huynh đệ cũng là chuyện của ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi đúc Hàn Ảnh Kiếm."

Đúc kiếm cũng có thể đặt trước sao? Bạch Nghiên nhìn về phía Vân Mặc Tuyên, Vu Giám thế nhưng không do dự mà đáp ứng.

"Từ từ, Mặc Tuyên, ngươi muốn đúc Hàn Ảnh Kiếm?" Bạch Nghiên không nhịn được hỏi.

Vân Mặc Tuyên gật đầu: "Không sai, làm sao vậy?"

"Nhưng, ngươi có đủ nguyên liệu đúc thành thanh kiếm này không?"

Bạch Nghiên thấy Vân Mặc Tuyên đã chuẩn bị bắt đầu, lúc này mới đột nhiên nhớ tới nguyên liệu đúc thành kiếm bọn họ còn chưa gom đủ.

Tuy rằng ở cảnh ngộ hoàng hôn tím đã lấy được Vô Tẫn Chi, lửa thì đã có u lam Minh Hỏa của Vân Mặc Tuyên, nhưng quan trọng nhất là Băng Phách huyền thiết chỉ có ở Địa chi cảnh, nhưng bọn họ một lần cũng chưa tới Địa chi cảnh thì làm sao lấy được.

Nhưng Bạch Nghiên không nghĩ tới là Vân Mặc Tuyên lại nói: "Sư tôn yên tâm, tất cả nguyên liệu ta đã chuẩn bị đủ."

"Là khi nào?" Bạch Nghiên không yên tâm nói, "Ngươi không phải là nhớ sai rồi đi?"

"Vô Tẫn Chi, u lam Minh Hỏa, còn có Băng Phách huyền thiết, tuyệt đối không sai."

Bạch Nghiên ngây ngẩn cả người, hắn lại bỏ lỡ cốt truyện gì sao? Băng Phách huyền thiết đến tột cùng là lấy được khi nào.

"Sư tôn muốn biết Băng Phách huyền thiết là từ đâu mà có sao?"

"Không cần."

Bạch Nghiên cự tuyệt, thấy Vân Mặc Tuyên cười, cảm giác như mình lại bị hố, coi như hắn đã biết Vân Mặc Tuyên đang ép mình nói ra cái 'bí mật' kia.

Vân Mặc Tuyên thấy Bạch Nguyên không nói, hắn cũng không nói gì, xoay người cùng Vu Giám thảo luận việc đúc Hàn Ảnh Kiếm.

Hắn không vội, tương lai còn dài.

Bạch Nghiên nhìn chằm chằm bóng dáng của Vân Mặc Tuyên, hắn thật sự nhìn không thấu vai chính. Vân Mặc Tuyên bây giờ và Vân Mặc Tuyên hắn đọc trong tiểu thuyết hoàn toàn không giống nhau, nếu thật là vì một lý do nào đó mà Vân Mặc Tuyên cũng giống như mình không?

Chính là nó rồi, mâu quang Bạch Nghiên chợt lóe, suy tư mà nghĩ: "Tại sao mình chỉ nghĩ theo một hướng mà không nhìn từ một góc độ khác, lỡ như vai chính cũng là người xuyên qua giống mình thì sao?"

Nếu thật là như vậy, Bạch Nghiên phỏng chừng giận tới đau ngực, khi không lại để người xuyên không tới khi dễ người xuyên không, lại còn là 'vai chính' tới khi dễ một vai phản diện 'yếu đuối', Vân Mặc Tuyên lương tâm ngươi không đau sao!

Vì để xác minh phỏng đoán của mình, Bạch Nghiên chạy tới bên cạnh Vân Mặc Tuyên bắt đầu nói những câu không đâu vào đâu.

"Thiên vương cái địa hổ?" [1]

"Nước mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa, tiếp theo là gì? [2]

"Công thức lượng giác, ký hiệu là gì?"

"Giá của một cái áo sơ mi là 9 tệ hay 15 xu , A B C D chọn cái nào?"

.................

Đối mặt với một đống câu hỏi, Vân Mặc Tuyên chỉ duỗi tay sờ sờ cái trán của Bạch Nghiên.

"Không có sốt, sư tôn làm sao vậy?"

.................

Vân Mặc Tuyên cho là đầu hắn bị sốt hỏng rồi sao! Hừ! Bạch Nghiên ôm tiểu mao cầu giận dữ bỏ đi.

Vân Mặc Tuyên cười cười không đuổi theo, sư tôn, người lại thử cái gì?

"A Tuyên, đó là sư tôn ngươi sao, thấy thế nào cũng là........" Thấy thế nào cũng không bình thường, Vu Giám biểu tình một lời khó nói hết, nhưng nghĩ tới dù sao cũng là sư phụ của Vân Mặc Tuyên, câu kế tiếp vẫn là không thể nói ra.

"Ân, thật đáng yêu."

"?" Đáng yêu?

Vu Giám yên lặng quay đầu nghiên cứu nguyên liệu đúc kiếm, hắn sai rồi, đôi sư đồ này không ai bình thường hết.

"Xem ra hắn không phải là xuyên tới." Bạch Nghiên ngồi xổm trong góc phòng mà sờ đầu tiểu mao cầu, "Chẳng lẽ là nguyên nhân còn lại kia? Nếu thật, ta đây nên trốn càng nhanh càng tốt."

"Nghiên Nghiên đừng sợ, ta thấy Vân Mặc Tuyên hiện tại đối với ngươi không có ác ý." Tiểu mao cầu ngáp liên tục, "Ngươi lo lắng những chuyện này còn không bằng hảo hảo mà ngủ một giấc."

Thấy tiểu mao cầu bộ dáng gật gù uể oải của tiểu mao cầu, Bạch Nghiên không khỏi kì quái hỏi, "Tiểu mao cầu, gần đây ngươi thế nào cứ luôn mệt rã rời a?"

"Không biết, có thể là do không ngủ đủ đi." Tiểu mao cầu nhảy lên lòng ngực Bạch Nghiên cuộn tròn thành một đoàn.

Mấy ngày nay một đường bị đám sát thủ quấy rầy, Bạch Nghiên ngủ cũng không ngon, có chút đau lòng tiểu mao cầu, nói: "Vậy ngươi ngủ một chút trước đi."

"Đại ca ca, nó là cái gì?"

Bạch Nghiên ngẩng đầu, trước mặt là một tiểu cô nương tám chín tuổi, chỉ vào mao cầu hỏi, âm thanh thanh thúy ngọt ngào. Bạch Nghiên nghĩ đây hẳn là nữ nhi của Vu Giám, Ngọc nhi.

"Suỵt, nó là tiểu mao cầu, nhưng mà tiểu mao cầu hiện tại đang mệt, nó đang nghỉ ngơi."

"Được." Nghe Bạch Nghiên nói xong, Ngọc nhi trịnh trọng gật đầu, âm thanh tức khắc nhẹ đi, nàng cẩn thận mà hỏi, "Vậy chờ tiểu mao cầu tỉnh lại, ta có thể chơi cùng nó không?"

"Tiểu mao cầu đồng ý là được." Bạch Nghiên rất có hảo cảm đối với hài tử ngoan ngoãn này, hắn lại nói: "Nhưng mà, ngươi đáng yêu như vậy, tiểu mao cầu nhất định sẽ đồng ý."

"Ân" Ngọc nhi thật vui vẻ gật đầu.

----------✿byhanako❀-----------

[1] Thiên vương cái địa hổ - bảo tháp trấn hà yêu: Là ám hiệu giữa hai đầu lĩnh thổ phỉ trong phim Lâm Hải Tuyết Nguyên, xuất bản ở VN dưới tên Rừng Thẳm Tuyết Dày, khi Tọa Sôn Điêu nói "thiên vương cái địa hổ", Dương Tữ Vinh sẽ đáp "bảo tháp trấn hà yêu". Là ám hiệu giữa bạn bè có cùng chí hướng với nhau, được sử dụng thông dụng trên Internet.

[2] Câu này nằm trong báo cáo của Đại hội toàn quốc 19 của Đảng Cộng sản Trung Quốc, Tổng thư ký Tập Cận Bình đưa ra: "Để xây dựng nước ta thành một nước xã hội chủ nghĩa hiện đại thịnh vượng, mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa và xinh đẹp."

Bình luận

Truyện đang đọc