NGỐC THÊ LƯU LẠC GIANG HỒ

"Diệp Linh Cẩm. . . . . . Ngươi có biết đây là đâu không. . . . . ." Nam tử mặc y phục đen rộng thùng thình nhìn nàng hỏi.

Diệp Linh Cẩm dĩ nhiên không biết đây là nơi nào, đoán chừng hắn là bọn người trong giang hồ muốn có được Trường Sinh dẫn. Hôm nay nghĩ kế, không thể làm gì khác hơn là lừa gạt bọn họ, làm bọn họ bị mê hoặc, kéo dài thời gian chờ người khác tới cứu nàng.

"Không được gọi ta Diệp Linh Cẩm, phải gọi ta Nữ vương đại nhân!" trong giọng nói của Diệp Linh Cẩm có ý trách cứ.

Nàng nghe, trong đám người có kẻ hít vào một hơi lạnh.

Nam tử mặc y phục đen rộng thùng thình mấp máy môi, bộ dạng có chút khát máu. "Vậy ta liền trực tiếp hỏi. . . . . . Ngươi biết đây là đâu không?"

"Không biết. . . . . ." Diệp Linh Cẩm ngoan ngoãn trả lời. Bởi vì vừa mới nghe trong đám người hít một hơi lạnh, nói cho nàng biết nơi này dường như rất nguy hiểm.

Nam tử cong cong môi đỏ mọng, phun ra ba chữ, thiếu chút nữa khiến Diệp Linh Cẩm mềm chân trực tiếp ngã sấp xuống, ba chữ. . . . . .

Lòng bàn tay Diệp Linh Cẩm đã bắt đầu đổ mồ hôi, lại cố gắng trấn tĩnh, ngây ngốc cười cười, nói: "Kinh Phong Lâu là cái gì ….. có thể ăn được sao . . . . . ."

"Kinh Phong Lâu có thể ăn tánh mạng ngươi. . . . . ."nụ cười trên gương mặt Nam tử xinh đẹp thật đáng sợ như ở Địa ngục.

Diệp Linh Cẩm cảm giác cơ mặt mình cứng ngắc, cười không nổi, chỉ có thể cố gắng giữ vững nét mặt, không lộ ra thần sắc kinh hoảng.

"Ta. . . . . ." Diệp Linh Cẩm chỉ chỉ vào mình, "Ăn không ngon. . . . . ."

"Ca ca. . . . . . Ta đói. . . . . .". Diệp Linh Cẩm biết nam tử xinh đẹp như vậy sẽ không thích hai chuyện. Một là bị người ta xem là nữ nhân, hai là bị người ta nói hắn xinh đẹp.

Diệp Linh Cẩm kêu một tiếng ca ca đã loại ra hai dạng người này, còn mượn cớ muốn cùng người ta làm thân thiết. Lúc này Diệp Linh Cẩm thật sự là đang ép mình hoàn toàn đem nam tử đối diện làm ca ca, không lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

"Đói? Chính xác là đói bụng …… Đã ngủ hai ngày rồi …..". Nam tử mặc y phục đen chậm rãi đứng dậy, màu tóc đen từ trên vai rủ xuống tán loạn, có chút yêu dị.

Hai ngày rồi hả ? Tại sao Nhan Nhiễm Y không tìm mình … Diệp Linh Cẩm rất sợ.

“Ta thật thích nha đầu này …. Trước hết giữ lại …. Mang nàng đi xuống ăn một chút gì thôi. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm ngẩng đầu, chỉ thấy bóng lưng màu đen chậm rãi rời đi … Nhất thời, nàng lệ rơi đầy mặt …. Chờ người cứu không bằng tự cứu a …

Sau đó, nàng được đưa đến một phòng nhỏ, ăn uống đầy đủ, không thiếu thứ gì. Diệp Linh Cẩm bắt đầu tìm kiếm cách để trốn đi.

………………………………………………………………….

Bùi gia. . . . . . Bùi Lâu Tuấn, Diệp Linh Đoạn, còn có Nhan Nhiễm Y ba người bọn họ ngồi trong đại sảnh.

Quan Hoán Chi vẫn cất giọng trầm ổn như cũ. "Nhan huynh. . . . . . Bách Hiểu cô nương như thế nào?"

Bình luận

Truyện đang đọc