NGƯỢC DÒNG VUNG ĐAO



Tại một khu chung cư rất bình thường nào đó ở Lâm Loan, cánh cổng sắt khép hờ, tuy không hẹp nhưng cũng không đủ rộng, nửa đầu xe không chui lọt.

Ông cụ bảo vệ vẫn không nhúc nhích ngồi trong bốt trực, đầu gật một cái, rồi gật cái nữa, ngoan cường đấu tranh với cơn buồn ngủ, cuối cùng thảm bại rơi vào mộng đẹp, mặc kệ cho người chuẩn bị lái xe vào bơ vơ trước cổng.
Người trong xe tháo kính râm, tròng mắt trắng nhợt càng tôn lên tơ máu vằn vện vì mệt mỏi, thực ra trông còn mệt mỏi hơn cả ông bảo vệ, quần quật suốt hai mươi mấy tiếng chưa biết ngả lưng là gì.
Sau khi từ Loan thành trở về, Tiết Khiêm ra khỏi sân bay là tới thẳng Cục cảnh sát thành phổ, báo cáo công việc với cấp trên và bố trí nhiệm vụ cho cấp dưới, tất bật xong xuôi mới về nhà.

Gã chống cằm nhìn ông bảo vệ ngủ gật qua cửa sổ một lát, thử hú còi, ông ta vẫn không chịu tỉnh! Đội trưởng Tiết không nỡ hú còi lần thứ hai, bèn tự xuống xe mở cổng sắt, sau đó lê bước ngồi lại vào xe, chậm rãi lái vào chung cư.
Lúc này chợt có vị thiếu gia gọi điện hỏi thăm, nhìn giờ giấc này chắc là đặt đồng hồ để gọi.

Lương Hữu Huy hỏi, “Anh Tiết về nhà chưa?”
Tiết Khiêm ngồi phịch xuống ghế lái, “… Ừm.”
Lương Hữu Huy, “Mệt không? Mai anh có rảnh không, hẹn anh đi cưỡi ngựa nhé, ngay trường đua cạnh Quảng Trường Đỏ Lâm Loan thôi!”
Giọng Tiết Khiêm nghe như thầm thì, “Ừm… Không rảnh…”
Lương đại thiếu gia chưa từng được nghe giọng điệu này của đồng chí Tiết, mệt mỏi cực độ, hơn nữa còn nghèn nghẹt giọng mũi như bị cảm, nghe vào tai sao mà sexy vô cùng, hệt như giọng đàn ông quyến luyến không rời giường sau một đêm nồng thắm.
Lương Hữu Huy chủ động lên lịch, “Anh à, cuối tuần em tới đơn vị đón anh nhé!”
Tiết Khiêm nhíu mày, “Cưỡi ngựa gì? … Bây giờ tôi không cưỡi nổi ai đâu… Chết mệt rồi… Tôi cũng không có đồ cưỡi ngựa…”
Lương Hữu Huy xoắn xuýt nịnh nọt, “Quần áo mũ găng tay nẹp đùi nịt gối em mua cho anh hết rồi, sắp chuyến tới nhà anh đó, hôm nay là tới thôi, anh thấy bưu kiện chưa?”
Tiết Khiêm mở bừng đôi mắt lim dim, “Hả?”
Tiết Khiêm lên nhà, tiếp tục nói chuyện với cửa nhà mình, “Làm gì có bưu kiện nào, có đâu.”
Lương Hữu Huy kinh ngạc nói, “Rõ ràng phải tới rồi chứ!”
Tiết Khiêm, “Đm, thằng nhóc mày mua bao tiền?”
Lương Hữu Huy, “Hơn ba vạn ạ.” (~10tr)
Tiết Khiêm xù lông, “Hơn ba vạn mà đm mày nghênh ngang gửi chuyển phát nhanh thế à mày tưởng mày mua bề bề que cay hả mày bị ngu à? Từ nay tao bỏ nghề cảnh sát, chuyên phục vụ chuyển hàng cho nhà mày!”
Bưu kiện tình yêu của thiếu gia chẳng thấy bóng dáng.
Tiết Khiêm xót của mắng Lương Hữu Huy lãng phí tiền bạc, tiện tay móc chìa khóa mở cửa vào nhà.

Trên bàn phòng khách vẫn còn hộp cơm ăn thừa của gã từ trước hôm đi công tác, chắc cũng mọc mốc sinh giòi rồi?
Tiết Khiêm lấy báo bọc hộp cơm và đống lộn xộn trên bàn, nhét vào thùng rác, đàn ông độc thân sống thế là ổn rồi.
Đây là căn hộ một phòng khách một phòng ngủ mà gã thuê, trước kia cũng sống cùng người yêu, sau khi chia tay thì người nọ dọn hết đồ đạc chỉ trong một đêm, căn hộ chỉ còn mình gã lập tức trở nên trống trải, xung quanh chỉ có bốn bức tường, chẳng còn chút sức sống.

Lần trước gã còn dè bỉu Hãn Hải Lâu của ngài Lăng trông giống nhà xác, thực ra căn biệt thự từ thời dân quốc của Lăng Hà rất đắt đỏ, rất có phong cách, nơi giống nhà xác phải là căn hộ rẻ bèo này, ngày ngày đón tiếp cái xác không hồn là gã.
Bình thường gã cũng chẳng muốn về nhà, về nhà chỉ để ngủ là hết.

Đường tình không suôn sẻ, thôi thì dùng cách lao đầu vào công việc để làm tê liệt cảm xúc, cố gắng bới ra vài thú vui và thứ gì đó để theo đuổi cho qua những tháng ngày nhạt nhẽo vô vị này, tranh thủ lúc còn trẻ còn giỏi, kiếm thêm chút phụ cấp tăng ca, lĩnh thêm vài lá cờ chiến sĩ gương mẫu.


Trừ phá án, cuộc đời chẳng còn gì để truy cầu.
Đang thất thần, Lương Hữu Huy lại bắt đầu tán nhảm.

Tiết Khiêm không khỏi dịu dàng đáp lại, “Hữu Huy này, lần sau đừng tặng gì nữa, cái này gọi là nhận hối lộ của nghi phạm đấy, không được tặng đâu.”
Câu trả lời của Lương Hữu Huy dường như có thể biến thành linh vật moe moe phấp phới khắp màn hình, “Nếu tặng quà cho bạn trai thì không gọi là nhận hối lộ đâu mà, phải gọi là cống hiến cho tình yêu!”
Tiết Khiêm im lặng nở nụ cười, trong lòng cũng hơi cảm động và thoáng chút hiền hòa.
Tiết Khiêm vào phòng ngủ, quần cũng lười cởi, cứ thế ngã xuống giường.

Bên tai còn nghe tiếng Lương thiếu gia nói chuyện, nhưng tại khoảnh khắc ngã xuống, khóe mắt gã phát hiện điểm kỳ lạ trên chiếc tủ đầu giường.
Làm cảnh sát phải có đôi mắt rất tinh tường, liên tục đào manh mối tìm chứng cứ xung quanh, thói quen này đã ăn vào máu, gã biết rõ từng mảnh giấy cục vôi trong nhà mình, ánh mắt không chứa chấp vật thể lạ.
Đội trưởng Tiết dùng hai ngón tay nhẹ nhàng gắp tờ giấy trên tủ đầu giường lên, khuôn mặt lộ rõ vẻ sửng sốt.
Liếc xem nội dung, gã thẳng tắp bật dậy khỏi giường, dây thần kinh và mạch máu khắp người cùng nổ vang, lập tức rút súng lục sau lưng!
“Hữu Huy, tôi ngủ trước đây, nói chuyện sau nhé.” Tiết Khiêm thẳng thừng tống cổ Lương thiếu gia trước.
Gã vô thức nín thở, tai nghe động tĩnh tám phương, mở chốt súng, nhìn quanh căn phòng ngủ.
Giữa ánh sáng mờ mờ, chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề và bước chân cố tình nhấc khẽ của gã, Tiết Khiêm nghiêm mặt, hai mắt đỏ ngầu vì phẫn nộ, cầm súng rà soát phòng ngủ một lần, lại cẩn thận rà soát phòng bếp và toilet.
Góc phòng ngủ có một chiếc hòm nhỏ bằng da, bên trong đầy ắp tiền giấy mới tinh được xếp gọn gàng ngăn nắp.

Món quà này giá trị hơn lễ vật tình yêu của Lương thiếu gia rất nhiều lần, ước chừng khoảng ba mươi vạn.

(~100tr)
Ngoại trừ vật này thì không còn dấu vết khác, cũng không tìm được camera hoặc máy nghe trộm.
“Đ*t mẹ mày.” Tiết Khiêm bật ra câu chửi từ kẽ răng, cơn giận lôi đình thẩm thấu vào từng đường vân trên trán và khóe miệng gã, mất vài giây lưỡng lự, nhưng tất cả những cảm xúc yếu đuối khiếp đảm bồi hồi đắn đo chỉ ngẫu nhiên hé lộ một thoáng, rồi nhanh chóng bị nghiền nát thành hư không bởi một sức mạnh vô cùng to lớn, làn nước mênh mông bao trùm tâm trạng gã.
Kẻ viết thư cố tình dùng kiểu chữ phỏng Tống tiêu chuẩn để không phân biệt được bút tích:
Đội trưởng Tiết, mấy ngày nay anh phá án kiên cường, lao khổ công cao, tới lúc nên nghỉ thì cứ nghỉ ngơi đi.
Dù sao có chết cũng chẳng liên quan tới người ngoài, mạng là của anh thôi.
Dừng lại đúng lúc, rút tay về đi, khoan dung được thì khoan dung.

Khoan dung cho người khác cũng là khoan dung cho anh đấy!
Chúng tôi nghe nói, đội trưởng Lục tiền nhiệm của anh sống không thức thời, bất hạnh chết oan chết uổng, đáng tiếc làm sao.
Đội trưởng Tiết, anh đừng giẫm lên vết xe đổ của đội trưởng Lục, chúng tôi hi vọng anh có thể phú quý thọ mạng, từng bước thăng quan, già trẻ lớn bé trong nhà an khang êm ấm, chúng ta còn nhiều thời gian mà!

Đây là uy hiếp gã bằng giấy trắng mực đen, muốn gã rút tay về, đừng tiếp tục điều tra.
Chấm dứt điều tra sẽ nhận được ba mươi vạn đút lót, tiếp tục điều tra sẽ lấy mạng mày.
Tiết Khiêm đứng bên giường, lặng lẽ mở rèm cửa sổ, phạm vi phía dưới là bãi cỏ vườn hoa, phân nửa diện tích đã lộ ra màu đất.

Khu chung cư cũ kỹ này rất tầm thường, chủ công trình cực kỳ qua loa với sự nghiệp xanh hoá, tùy tiện trồng mấy cây sồi xanh để đối phó với với lãnh đạo rồi thây kệ.


Công ty bất động sản đang tu sửa bãi cỏ, gió thổi một cái là bụi đất tung bay, chẳng khác gì công trường xây dựng.
Bảo vệ ngoài cổng chỉ thùng rỗng kêu to, trực 24 tiếng thì 20 tiếng ngủ gà ngủ gật, không cần phải hỏi khẩu cung làm gì.

Camera trên hành lang chỉ trang bị cho có, chưa bao giờ ghi hình.
Gã đảo mắt nhìn quanh một lượt, không phát hiện điểm nào lạ thường, nhưng đối phương dọa dẫm thật sự.

Kẻ địch phách lối này đặt tờ giấy vào phòng ngủ của gã trong lúc gã không mảy may đề phòng và phát giác, chính là nói cho gã biết, chúng tao lui tới phòng ngủ của mày rất tự nhiên, chúng tao có thể dễ dàng giẫm bẹp mày!
Tiết Khiêm nhanh chóng sắp xếp lại các đối tượng mà gã quan sát gần đây.
Thứ nhất, Thích Bảo Sơn chủ tịch tập đoàn Bảo Đỉnh, con nuôi Nghiêm Tiêu có liên quan cũng buộc phải tính vào.
Thứ hai, Lăng Hoàng có tiền án ấu dâm, hơn nữa còn chưa rõ sống chết.
Thứ ba, Trương Đình Cường, “Đình trọc” cầm đầu đám xã hội đen ở tam giang, hiện chưa rõ tung tích.
Tờ giấy này do ai viết?
Hay là… ba người này đều có liên quan, mạt cưa mướp đắng thâm tàng bất lộ?

Cách khu chung cư của Tiết Khiêm một con đường, có chiếc xe trang bị kính chống đạn màu trà nấp dưới bóng cây.

Từ chỗ đậu xe có thể quan sát Tiết Khiêm phóng về nhà, nhưng Tiết Khiêm đứng trên lầu lại không nhìn thấy chiếc xe này.
Ngồi ở ghế trước là hai vệ sĩ áo đen lạnh lùng trầm tĩnh, vừa thấy đã biết là dân chuyên nghiệp.

Hai vệ sĩ này hình như xuất thân từ quân đội hoặc vận động viên võ thuật, đấu vật.
Người đàn ông ngồi phía sau dùng gel vuốt tóc ngay ngắn, không một sợi xô lệch, áo cao cổ kiểu Tôn Trung Sơn màu đen che khuất nửa dưới khuôn mặt, khiến cho khuôn mặt quắc thước gầy gò càng thêm kín đáo, khí chất lão luyện, cả thân thể được bao bọc bởi tầng mây đen đầy bí hiểm.
Người này chính là chủ tịch tập đoàn “Lương thị” tại Yên đô, Lương Thông tiên sinh.

Tuy nhiên vị chủ tịch cấp cao xuất hiện ở địa phương này, đích thân làm chuyện vặt vãnh này, quả thật có phần gióng trống khươ chiêng, dùng dao mổ trâu giết gà, phái tay chân đi không phải hơn sao?
Lương Thông bấm một dãy số, khàn khàn nói, “Đã làm theo kế sách của anh, hẳn Tiết Khiêm đã nhìn thấy tờ giấy và hòm tiền, nhưng rất khó kết luận người này sẽ nghe lời hay không.

Tôi thấy hơi quá tay, Tiết Khiêm này rất khó trị.”
Người bên kia đầu dây dùng tiếng cười dõng dạc xé toạc không khí nặng nề trong xe, “Làm người thì phải tiếc mạng, ai cũng yêu tiền cả thôi.

Trên đời này làm gì có ai không cần tiền, không cần mạng? Ngu hết thuốc chữa.”
Lương Thông sầm mặt, “Người này còn phiền toái hơn đội trưởng Lục ngày xưa, diệt được phán quan, dạ xoa lại xuất hiện.”
Người bên kia không thèm để ý, “Phiền toái hơn đội trưởng Lục? Vậy ông đưa gã đi gặp đội trưởng Lục thôi.”
Lương Thông, “…”

Lương Thông nặng nề dập máy, lại nhanh chóng gọi tiếp một cuộc, “Hữu Huy?”
“Dạ… Ba ạ…” Chuột con nghe giọng mèo già, vội vàng cung kính hành lễ, “Con có ra ngoài chơi đâu ạ, con đang ngủ trong khách sạn mà!”
“Được rồi, thôi đừng ngủ nữa.” Lương Thông độc đoán ra lệnh, “Thu dọn hành lý ra sân bay, về nhà với ba.”
“Con còn công chuyện, làm xong con sẽ về.” Chuột con họ Lương sao nỡ bỏ về nhà? Cậu đã quyết tâm thường trú tại khách sạn Lâm Loan để ngày đêm tương tư anh Tiết của cậu.

Thường thường còn lấy cớ đến Cục cảnh sát Lâm Loan dạo một vòng, tặng hoa tặng quà cho đồng chí Tiết, cộng thêm tán tỉnh trêu ghẹo, có vẻ sắp tiến triển rồi.

Phen này nghị lực nước chảy đá mòn có công mài sắt có ngày nên kim của cậu chắc chắn sẽ xuyên thủng chiếc mặt nạ giả nhân giả nghĩa đạo mạo trang nghiêm của anh Tiết, lột trần bản chất dâm tà bên trong, dụ dỗ được người ta lên giường.
“Ba sẽ sắp xếp việc của chi nhánh cho người khác, mày không cần ở lại đây nữa.

Ba có dự định khác cho mày rồi, hôm nay mày cút về nhà cho ba!” Lương Thông lạnh lùng đập vỡ kế hoạch của thằng con trai.
Còn công chuyện? Mày chỉ nhăm nhe làm “công chuyện” với thằng cớm họ Tiết kia thôi chứ gì.
Ba mày bái phật cầu thần ngậm đắng nuốt cay bịp bợm kiếm tiền, mày thì ra ngoài ăn chơi đàng điếm oanh oanh yến yến, mày theo đuổi ai không theo đuổi, lại cả gan theo đuổi Tiết Khiêm?! Chẳng biết tương lai mày chết như thế nào, hay mày còn muốn hại chết cả cha mày nữa.
Ghế sau của chủ tịch Lương đặt một thùng bưu kiện chuyển phát nhanh cực kỳ lớn, bên trong nặng trĩu toàn đồ hiệu.

Vận đơn chuyển phát nhanh ghi rất rõ người nhận là “đồng chí Tiết”, người gửi là “Hữu Huy”.

Cùng lúc đó, đoàn người Nghiêm tổng đã xuống máy bay, cấp tốc chạy tới Hồi Mã Trấn tại huyện Nam Giao quê nhà của hắn.
Thói đời thật sự khó lường, biến cố bất ngờ giáng xuống thị trấn hoang vu yên bình này.
Xe container và xe chở đất gào rú qua lại trong thôn, con đường chật hẹp càng thêm tắc nghẽn, bụi đất tung bay.

Khu chợ phồn vinh và đám người nhộn nhạo bị ép dạt ra ngoài rìa, không gian sinh hoạt chẳng còn là bao.

Cuộc sống yên bình bị phá vỡ, tiếng chuông thánh đường trăm năm tuổi cũng trở nên trầm đục, tựa hồ bất lực với những thay đổi đột ngột bên ngoài.
Đoàn xe phóng như bay trên con đường quốc lộ nhấp nhô.
Mao tiên cô lái xe việt dã quyết liệt như phá núi, bốn bánh xe gần như bay lên khỏi mặt đường, dùng khí thế thần chắn sát thần lấp phẳng hết ổ gà nhấp nhô trùng điệp.
Nghiêm Tiểu Đao nắm chặt tay vịn trên đỉnh xe, dạ dày tá tràng đảo điên trong bụng, phỉ nhổ nói, “Cô nương lái xe được lắm, đắc đạo thành tiên rồi.

Mấy xe phía trước toàn phun khí thải, riêng xe cô phun ra tiên khí!”
Sếp Lăng ngồi bên cạnh Nghiêm tổng, thân thể mảnh mai lắc lư dữ dội theo tần suất rú ga điên cuồng của Mao tiên cô, loảng xà loảng xoảng.

Lăng Hà vốn đã hơi gầy, lắc một hồi thế này, Nghiêm Tiểu Đao chỉ sợ xương cốt y rụng hết! Thế nhưng vòng eo Lăng Hà lại cực kỳ dẻo dai, mỗi lần lực ly tâm sắp quẳng y bay mất, y lại thoải mái dùng sức eo lết về.
Ngoài cửa xe là đất vàng mù mịt, không phân biệt được xa gần, những sạp hàng gà vịt dê chó đã biết mất chẳng còn vết tích, xưa kia khu chợ ngươi xe như mắc cửi, lúc này chỉ còn lác đác vài quầy hàng linh tinh trên con đường điểm xuyết phân dê.
Chỗ ngồi bên cạnh Lăng Hà để trống đã nhiều năm, cuối cùng người mà y mong muốn đã ngồi lên, nhưng vẫn cảm giác thiếu thiếu thứ gì đó.
“Sạp kẹo hồ lô còn không?” Lăng Hà chợt quay sang hỏi Tiểu Đao.
“Còn thì cũng không ăn được.” Nghiêm Tiểu Đao cười nói, “Cậu xem bụi đất kín trời thế kia, hồ lô không bọc đường mà bọc đất đấy.”
Trong những ký ức dịu êm vốn đã chẳng nhiều nhặn gì của Lăng Hà, bột phấn bọc ngoài kẹo hồ lô luôn rất ngọt ngào.

Ánh mắt Lăng Hà lộ vẻ thất vọng, Nghiêm Tiểu Đao vỗ vỗ tay y, “Được rồi, lần sau tôi làm kẹo hồ lô tại nhà để cậu ăn cho sạch nhé.”
Lăng Hà không nể mặt chút nào, “Nghiêm tổng biết vào bếp từ bao giờ thế? Anh chỉ biết ăn thôi cơ mà?”
Nghiêm Tiểu Đao cười sang sảng, da mặt rất dày, “Ăn của cậu vài bữa thôi mà? Người khác làm tôi còn chẳng ăn đâu.”
Hai người rảnh rỗi đấu võ mồm suốt dọc đường đi, chẳng qua chỉ để che giấu tâm trạng nôn nóng, toàn bộ chú ý vẫn đặt ở con đường mù mịt chướng khí phía trước.

Mao Trí Tú lái xe quá bạt mạng, tại một khúc ngoặt, đang phóng trên đường thẳng mà dám thình lình quẹo phải, chặn đầu một chiếc xe khác.

Chiếc xe nọ không kịp thắng, húc cong kính chiếu hậu bên phải của Mao cô nương.

Người trong xe gào lên chửi đổng, “Thằng ranh con lái xe kiểu gì đấy?!”
Hai chiếc xe nghiến lốp trên đường, tia lửa văng ra, để lại vài vết bánh xe chồng chéo dài ngoằng.
Người trong chiếc xe nọ thò cái đầu trơn láng ra ngoài, thử ngó một cái, “Ô, con gái à? Thôi bỏ đi, bọn không có bi lái xe toàn kiểu đó đấy, không dây vào được!”
Câu này rất vô phúc chọn trúng vảy ngược của Mao tiên cô, “Con gái thì sao? Mày là thằng nào? Lũ có bi lái xe toàn rón rén như mày đấy, muốn vượt chả dám vượt, muốn nhường chả dám nhường!”
Hai người đàn ông có bi ngồi ở ghế sau đều nghe không nổi nữa, Nghiêm Tiểu Đao bất đắc dĩ vươn hai ngón tay nhẹ nhàng lắc lắc cổ áo Mao tiên cô, “Cô nương à, bọn tôi…”
Một gã đàn ông ngồi trong chiếc xe nọ tình cờ phát hiện hai người ngồi ở ghế sau, kinh ngạc tri hô, “… Lão Đại!!”
Cũng rất trùng hợp, trên đường chạy tới Hồi Mã Trấn ở huyện Nam Giao, bọn họ hiệp lộ tương phùng với huynh đệ nhà họ Nghiêm cũng đang ra roi thúc ngựa tiến về nơi đó.

Cậu chàng lái xe lanh mồm lanh miệng kia chẳng phải Dương Hỉ Phong đó sao.
“Cả thằng yêu tinh họ Lăng nữa kìa!” Dương Hỉ Phong trợn mắt nhìn mĩ nam rắn rết đội lốt người ngồi ngay ngắn trong xe.
Đám nam giới nhà họ Nghiêm lao xuống xe, vây kín xe của ngài Lăng giữa thế công gió thổi không lọt, ai nấy đều mừng rỡ như khùng vì cuối cùng cũng cứu được đại ca, tiện thể bắt luôn tên đầu sỏ kẻ địch.

Nếu Mao Trí Tú không nhanh tay lẹ mắt khóa chặt cửa kính từ bên trong, các huynh đệ đã chen chúc xông vào lôi thằng yêu tinh ra ngoài, cầm gạch đập cho một trận, chặt đuôi rắn tế cờ cũng khó nguôi ngoai mối hận trong lòng.
Nghiêm tổng đánh mắt ra hiệu cách mấy cũng không cản được sự phẫn nộ ghét ác như thù quyết chiến đến cùng của đám Phong Phong Khoan Tử.

Trong ấn tượng khó phai nhòa của họ, cảnh tượng lão đại bị đánh lén máu me đầm đìa nằm trên vách núi đều là do thằng yêu tinh lấy sắc dụ người này làm hại.
Lăng Hà vắt chân ngồi, ung dung bình thản, trường hợp này không cần giải thích, cứ đá bóng cho Nghiêm tổng khôn ngoan khéo léo là được.
Lần đầu trong đời Nghiêm Tiểu Đao nếm trải mùi vị được làm miếng thịt heo kẹp giữa chiếc sandwich, lúc này bị cái mũ hôn quân chụp lên đầu, da mặt già nua có dày cách mấy cũng khó tránh khỏi thẹn thùng ngượng nghịu.

Hắn lặng lẽ đè cổ tay Lăng Hà xuống, an ủi, “Tôi sẽ tìm cơ hội giải thích rõ với đám Phong Phong, cậu đừng khó chịu, cấm được nuôi thù!”
Lăng Hà từ lâu đã không còn tẩu hỏa nhập ma cay nghiệt độc địa bất chấp lý lẽ, chỉ không muốn giáp mặt cúi đầu xin lỗi mà thôi.

Miễn là Nghiêm Tiểu Đao khoan dung tha thứ cho y, y chẳng quan tâm người khác mắng chửi nguyền rủa mình cỡ nào.
Có được cả thể xác và tâm hồn của Tiểu Đao, đối với y chính là có được thiên hạ, cuối cùng ước nguyện đã hoàn thành, nhấm nháp được ân ái, cần gì để ý tới việc khác? Đối với rất nhiều chuyện, bây giờ Lăng Hà cũng dần dần thoải mái hơn.

Khi trước nếu không chém Nghiêm Tiểu Đao thì sẽ mãi lấn cấn trong lòng; chém rồi mới tiêu tan oán giận, lui một bước mới thấy trời cao biển rộng.
Dương Hỉ Phong tủi thân khịt mũi, kiên quyết yêu cầu lão đại đổi xe, tại sao lại ngồi cùng xe với hồ ly tinh nham hiểm độc ác? Lão đại đứng về phía nó sao?
Nghiêm Tiểu Đao ghé đầu nói với Lăng Hà, “Tôi qua xe kia ngồi, cậu về trước đi, tối xong việc gặp sau nhé?”
Mi mắt Lăng Hà rũ xuống đầy vẻ thất lạc và không cam lòng, buột miệng uy hiếp một câu tồi tệ, “Được thôi, nếu anh dám xuống xe, tối nay phải cho tôi làm ba lần để bù lại.”
“Phụt —” Mao tiên cô đang súc miệng nhuận họng bằng trà lá sen bạc hà đường phèn tự chế, ngụm trà phun thẳng vào kính chắn gió, Mao tiên cô xưa nay ôm ấp tâm tình xót xa “thằng nhỏ lớn rồi, cuối cùng chị cũng phải gả mày đi”, bây giờ công thành danh toại, cô nàng sung sướng ngất ngây lau nước miếng trên kính chắn gió, giấu đầu hở đuôi chống chế, “Cổ họng ngứa quá, trà nóng quá.”
“Đừng quấy mà.” Nghiêm Tiểu Đao lười dè bỉu Lăng Hà, đêm qua ba lượt cũng có ngừng đâu, chẳng qua chỉ tạm nhường cậu làm hảo hán trong nhà thôi, đừng vội càn rỡ.
Hắn dỗ dành ngài Lăng khó hầu hạ xong xuôi thì cất bước đầy khí thế hào hùng, lên xe của huynh đệ nhà mình.

Trận chiến tưởng chừng tên đã trên dây long trời lở đất lại kết thúc trong đầu voi đuôi chuột, hành quân lặng lẽ, đôi bên đều là người nhà, cố gắng không tổn thương lẫn nhau, không cần phải giương cung bạt kiếm.
Lăng Hà nói với Mao Trí Tú, “Cho xe của họ đi trước, chúng ta đuổi theo sau.”



Bình luận

Truyện đang đọc