NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 4383

Lâm Chính đang bàn bạc hành động lần này với Chiêm Nhất Đao sửng sốt, mở cửa ra thì thấy là cô gái vừa rồi tông vào đuôi xe mình.

“Sao cô lại đến đây?”, Lâm Chính bất ngờ.

“Anh à, tôi đến để cảm ơn anh, vô cùng cảm ơn anh, nếu không có anh, em gái tôi có lẽ đã chết rồi”, nói rồi cô gái cúi người thật thấp với Lâm Chính.

“Cô khách sáo quá rồi, tôi đã nói tôi là bác sĩ, cứu người trị thương là nhiệm vụ của tôi, nếu bây giờ em gái cô đã không sao rồi thì vui rồi. Cô mau về nghỉ ngơi đi, chăm sóc em gái cô thật tốt”.

“Tôi vẫn chưa đền bù tổn thất của anh”.

“Chút tổn thất ấy không là gì đâu, không cần bồi thường”.

“Không đâu, anh đã cứu mạng em gái tôi, tôi còn tông vào xe của anh, nếu anh không nhận bồi thường thì chẳng phải tôi lấy oán trả ơn sao? Dù thế nào, tôi cũng phải bồi thường cho anh”, cô gái kiên quyết nói.

Lâm Chính hơi đau đầu, sau đó mới thở ra nói: “Thế này nhé, tôi sẽ bảo trợ lý của tôi bàn với cô về chuyện bồi thường. Bây giờ tôi có chút việc, không tiện nói chuyện với cô được”.

“Vậy à… được rồi, nếu đã thế thì tôi có thể mời anh ăn một bữa cơm không? Tối nay nhé?”, cô gái đầy mong đợi nói.

Thấy thế, Lâm Chính thầm thở dài.

Anh biết nếu mình không đồng ý thì cô gái này không cam lòng.

“Được rồi, ăn một bữa với nhau là được, sáu đến bảy giờ tối, thế nào? Tôi không có nhiều thời gian”.

“Anh yên tâm, tôi sẽ không chiếm nhiều thời gian của anh đâu, tôi chỉ muốn tỏ lòng cảm ơn với anh thôi”.

Cô gái mừng rỡ, lập tức giơ tay ra: “Tôi là Kỳ Xảo Đồng, nên gọi anh là gì?”

“Tôi là… Lâm Sinh Dịch”.

“Lâm Sinh Dịch? Anh Lâm, rất vui được gặp anh. Thế nhé, sáu giờ tối tôi đến dưới lầu đón anh, được chứ?”

“Ừ”.

Tiễn Kỳ Xảo Đồng đi, Lâm Chính hít một hơi rồi đóng cửa lại.

“Cậu Lâm, bây giờ không phải lúc gây thêm chuyện, mấy chuyện này vẫn nên tạm gác lại”, Chiêm Nhất Đao đứng dậy, cẩn thận khuyên bảo Lâm Chính.

“Không sao”.

Lâm Chính khẽ cười: “Hơn nữa thật ra có vài việc không đơn giản như ông nghĩ”.

Chiêm Nhất Đao sửng sốt, hiểu được ý trong lời nói của Lâm Chính, sau một hồi suy đoán, ông ta biến sắc: “Cậu Lâm, ý cậu là…”

“Những chuyện còn lại giao cho các ông, tôi đi chuẩn bị đồ để tối ra ngoài với cô ấy”.

“Vâng, thưa cậu Lâm”.

Người của Lâm Chính đã trở về từ nhà họ Lâm.

Người đó chỉ nói một câu về thái độ của nhà họ Lâm.

“Đối phương đóng cửa không gặp”.

“Tôi biết rồi!”

Lâm Chính gật đầu.

Điều anh muốn chính là nhà họ Lâm đóng cửa không gặp.

Bình luận

Truyện đang đọc