Mười giờ tối, màn mưa buông xuống.
Quan Hề kéo chiếc vali hành lí duy nhất, từ dưới hầm để xe đi lên lầu. Nơi này là căn nhà bất động sản dưới danh nghĩa của Quan Hề, được sửa chữa sạch sẻ, là kiểu có thể xách túi vào ở luôn, nhưng vì cô chưa từng tới đây lần nào, nên nơi này không chỉ tích tụ cả đống bụi bặm, mà còn không có bất kì đồ dùng hằng ngày nào.
Cô biết mình không thể ở trong căn nhà đó nữa, nên quyết định bắt đầu từ tối nay, sẽ ở chỗ này một mình.
Sau khi đến nhà, Quan Hề đặt vali hành lí xuống, gọi điện thoại cho Dương Thanh.
Dương Thanh là người hoạt động 24 giờ của cô, sau khi nhận được điện thoại, lập tức gọi người giúp việc, đồng thời mua thêm một đống đồ dùng hằng ngày cần thiết mang đến.
Người giúp việc xử lí phòng ngủ chính trước để Quan Hề vào ở, tiếp đó mới giải quyết nốt đống đồ bên ngoài.
Sau khi Dương Thanh giao việc cho người làm ở bên ngoài xong, gõ cửa đi vào phòng, “Tiểu Quan tổng, sau này chị sẽ ở chỗ này luôn sao.”
Quan Hề ngồi bên mép giường, lạnh lùng dặn dò: “Bắt đầu từ ngày mai, chị sẽ đến công ty xử lí bàn giao tất cả các hạng mục, nhưng công việc chị đang giữ đều sẽ chuyển cho người khác.”
Dương Thanh sửng sốt: “Chị…. Nói vậy là có ý gì ạ.”
Quan Hề không lên tiếng, nhưng Dương Thanh rất tinh ý, không cần hỏi nhiều đã hiểu rõ, cô nàng cực kỳ sợ hãi, lập tức nói: “Quan tổng sẽ không đồng ý đâu ạ.”
Quan Hề: “Hôm nay ông ấy không ở nhà, nếu không ông ấy chắc chắn đã không đồng ý cho chị dọn ra ngoài ở rồi. Nhưng sau này chị sẽ tự làm chủ chuyện của mình, em làm theo lời chị nói là được.”
“Nhưng bên phía Quan tổng….”
“Sau này chị sẽ giải thích với ông ấy.”
Đôi khi trong lòng cảm thấy nặng nề ngột ngạt, sẽ không nuối tiếc gì cả, cũng không muốn làm bất kì điều gì nữa.
Sau khi Quan Hề đưa ra quyết định này, cả người cô nhẹ nhõm vô cùng, đột nhiên cô cảm thấy không mệt mỏi nữa, không cần phải ôm kỳ vọng vào một số chuyện, trái lại sẽ được thoải mái hơn.
Chiều nay, cô tắt điện thoại, ngủ một giấc ngon lành.
Ngày hôm sau thức dậy, cô đến công ty xử lý và sắp xếp bàn giao công việc, dưới cô có một nhóm nhân viên, cũng có rất nhiều dự án. Nếu cô không muốn quản mấy chuyện này, đương nhiên vấn đề bây giờ là cần phải sắp xếp cho mỗi người một hạng mục.
Buổi sáng cô mở một buổi họp nội bộ giữa các thành viên trong tổ, cuộc họp vừa diễn ra được một nửa, Quan Hưng Hào nhận được tin tức từ Dương Thanh, lập tức gọi Quan Hề đang ở trong phòng họp ra ngoài.
“Hề Hề, sao con không thương lượng với ba một câu đã tự quyết định rồi!” Trong phòng làm việc, Quan Hưng Hào tức giận nói.
Quan Hề: “Ba, thật ra thì con cũng không thích làm mấy công việc kinh doanh này, trước kia khi ba cho con vị trí này, con có thể lăn lộn chịu khổ, nhưng bây giờ con không thể…”
“Sao lại không thể, nếu con thật sự không muốn làm nữa, thì con cứ giữ một vị trí tốt như trước đi, mọi chuyện để cấp dưới nghĩ cách làm cũng được.”
“Nhưng mẹ sẽ không đồng ý, không phải sao ạ.”
Quan Hưng Hào kinh ngạc: “Con….”
“Con đã nghe được cuộc nói chuyện ngày đó của ba mẹ trong phòng làm việc rồi, nên con mới muốn chuyển ra ngoài, cũng không muốn nán lại ở công ty nữa.” Quan Hề cảm thấy như thể mình vứt dao đồ tể xuống là lập tức thành Phật, nói: “Ba, trước kia con muốn tranh giành là vì không muốn ba mẹ cảm thấy con kém cỏi hơn Quan Oánh, nhưng bây giờ con không muốn làm thế.”
Quan Hưng Hào nghe Quan Hề nói cô đã biết những lời trong phòng làm việc ngày đó, lòng lạnh đi: “Hề Hề, mẹ con chỉ là….”
Muốn giải bày gì đó, nhưng dường như lại không có gì có thể giải bày được.
Quan Hưng Hào há miệng, giọng nói trở nên khàn khàn: “Con phải biết, ba rất yêu con —–“
“Trời ạ, con biết mà.” Quan Hề cười nhạt, “Nên không phải bây giờ con đang cố gắng ít để ba buồn đó sao, hơn nữa sau này con có thể làm những việc mình thích, tốt vô cùng ạ, ba có thể đừng ngăn cản con không.”
“Vậy con chuyển ra ngoài sao cũng không nói cho ba một tiếng —-“
“Chuyện này thì ba đừng cản con, con đã quyết định rồi.” Quan Hề nói, “Con cảm thấy con chuyển ra ngoài sẽ tốt hơn, giữa con và Quan Oánh có thể không sống hòa thuận được như ba đã nghĩ. Nếu chị ta là con ruột chiếm được ưu thế, vậy được thôi, con dọn ra ngoài.”
Quan Hưng Hào ngây người, trái tim ông đột ngột đau như bị dao cắt, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết chuyện đến bây giờ, ông nên nói thế nào để Quan Hề không phải chịu tổn thương, hoặc là…. Hận ông.
Quan Hề không muốn nói gì nhiều với Quan Hưng Hào, chuyện này càng kéo dài thì sẽ ngày càng tệ hại hơn mà thôi.
Sau khi ngang tàng vượt qua cửa ải của Quan Hưng Hào, Quan Hề lập tức triệu tập mọi người, tiếp tục buổi họp.
Vô cùng tỉnh táo, nhất thời trông có vẻ không quá giống cô.
Nhưng công ty có rất nhiều dự án liên quan, cũng có kha khá các hợp đồng với bên khách hàng nối tiếp nhau, không thể xử lí xong trong một hai ngày, nên mấy ngày liên tục, Quan Hề phần lớn đều ở trong công ty.
Trưa hôm nay, cô mới vừa tiễn một khách hàng về xong, thì nhận được cuộc gọi từ Giang Tùy Châu.
Trước mắt những thứ cô cần bàn giao chỉ còn lại chuyện của công ty mình và những công ty khác, không có dự án hợp tác nào với Giang thị, hơn nữa lần này cô vô cùng khiêm tốn, nên Giang Tùy Châu và bao gồm các nhân viên không liên quan đều không biết ý định của cô.
Về phần tại sao sắp xếp chuyện bên Giang thị ra sau, hình như làm vậy là theo bản năng của cô, muốn trì hoãn điều gì đó.
Thấy Giang Tùy Châu gọi điện thoại đến, Quan Hề do dự một lúc, nghe máy: “Alo.”
Giang Tùy Châu: “Không bận gì chứ?”
Quan Hề: “…. Buổi trưa phải nghỉ ngơi, ăn cơm.”
Giang Tùy Châu: “Không nghĩ đến sẽ có một ngày em bận rộn đến mức không thấy người đâu.”
Quan Hề khẽ hừ một tiếng: “Anh xem thường ai vậy.”
Giang Tùy Châu: “Buổi chiều còn bận không? Không bận gì thì đến đây đi.”
Quan Hề hơi ngạc nhiên, lập tức nói: “Bận chứ, rất bận là đằng khác, không qua đâu.”
Giang Tùy Châu không nghĩ cô sẽ từ chối nhanh như vậy, khoảng thời gian này hai người không gặp nhau, thậm chí ngay cả gọi điện thoại cũng rất ít, mà đùi anh vẫn đang bó thạch cao, hoạt động rất bất tiện, dường như không ra khỏi cửa.
“Buổi tối thì sao —–“
“Buổi tối em cũng có việc!” Sau khi nói xong, Quan Hề cảm thấy phản ứng của mình có hơi quá kích, bình tĩnh lại, cô nói với giọng như bình thường: “Hừ…. Giang tổng, chân anh đã bị như vậy rồi, có thể ở nhà dưỡng thương thật tốt không, sao lại nhiều chuyện thế.”
Giang Tùy Châu nghe vậy thì cười rất nhạt: “Là em nhiều chuyện đấy.”
“Đúng vậy, gần đây công ty bận rộn lắm…. À, em còn phải đi ăn cơm, không nói trước được.” Quan Hề nói, “Chờ em rảnh rỗi sẽ đến lâm hạnh anh nha.”
Giang Tùy Châu: “Ồ, hoan nghênh đến thăm.”
Quan Hề cười hì hì, cúp điện thoại, nhưng sau khi cúp máy, cô thôi cười.
Mặc dù ngoài mặt cô không thừa nhận, nhưng thật ra sâu trong nội tâm, cô biết mình đang giả vờ điều gì.
Cô biết rõ quan hệ của hai người đang ở mức nào, cũng biết sớm muộn anh cũng hiểu ra thôi. Nhưng cô vẫn cố kéo dài, vẫn trốn tránh việc để anh biết chuyện này.
Trong lúc hoảng hốt, cô kinh hồn bạt vía nghĩ: Hóa ra, cô thật sự không nỡ rời xa anh.
**
Thật ra buổi chiều không có chuyện khẩn cấp gì cả, Quan Hề nói có việc, cũng chỉ là mượn cớ để tạm thời không phải gặp Giang Tùy Châu mà thôi.
Lúc đang ngẩn người trong phòng làm việc, đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Tạ Duyên.
“Alo.”
“Quan Hề, bản thiết kế đã làm xong rồi.” Tạ Duyên nói, “Khi nào cô có thời gian rảnh, tôi đưa đến cho cô, chúng ta gặp mặt nói rõ ràng hơn.”
Chuyện thiết kế khu du lịch Nam Sơn được giao cho Tạ Duyên, xem như cô đã nợ anh ta một ân huệ, vốn nghĩ sau khi làm xong sẽ mời anh ăn một bữa cơm, bàn chuyện hợp tác một dự án với bên Tạ thị để trả ân tình. Nhưng bây giờ…. Cô căn bản còn chẳng muốn làm ở Quan thị nữa, nói gì đến hợp tác dự án.
Quan Hề có hơi ngại, vì vậy nói: “Bây giờ tôi rảnh, như vậy đi, tôi mời anh ăn một bữa cơm, thuận tiện chúng ta xem bản thiết kế luôn nhé.”
Tạ Duyên có hơi bất ngờ: “Bây giờ sao?”
“Ừm, anh có rảnh không.”
Tạ Duyên nói: “Được chứ.”
“Vậy để tôi chọn nhà hàng, lát nữa sẽ gửi địa chỉ cho anh.”
“Được.”
Quan Hề đã tán gẫu rất nhiều với Tạ Duyên về chuyện liên quan đến bản thiết kế ở Wechat, nên bây giờ lúc nhìn thấy phương án thiết kế hoàn chỉnh, cô vô cùng hài lòng.
Sau khi xem được đại khái, Quan Hề nói: “Ừm, tôi cảm thấy rất tốt, cảm ơn anh nhiều nhé.”
Tạ Duyên ngồi đối diện cô, thấy cô hài lòng cũng yên tâm hơn: “Vẫn còn vài chi tiết có vấn đề, sau này có thể phải cần cô xác nhận lại.”
Quan Hề lắc đầu: “Thật ra thì hôm nay tôi còn có chuyện muốn nói với anh, Ừm…. Là sau này có lẽ tôi sẽ không quản lí dự án này nữa, tôi vẫn chưa xác định ai là người tiếp theo được sắp xếp phụ trách dự án, nhưng khi nào xác định rồi, cần phải làm phiền anh trao đổi với người đó.”
Tạ Duyên thấy hơi kì lạ, vì anh nhìn ra được Quan Hề đặt rất nhiều tâm tư vào khu du lịch này. Bây giờ đột nhiên không làm nữa, cảm giác như kiếm củi ba năm đốt một giờ vậy.
“Có thể hỏi nguyên nhân không?”
Quan Hề nhìn ly nước ấm trước mắt, trầm mặc trong chốc lát, bất chợt hỏi: “Tạ Duyên, anh có cảm thấy mất tự nhiên khi ở Tạ gia không, có lúc nào cảm thấy tủi thân, cảm thấy mình cực kì thừa thãi không?”
“….”
Quan Hề hơi sửng sốt, lấy lại tinh thần: “A, xin lỗi, anh có thể không cần trả lời cũng được, tôi, tôi chỉ là —–“
“Không sao.” Dương Tạ Duyên nhìn thấu lí do tại sao cô lại hỏi vấn đề này, nói: “Tôi nghĩ, tôi có thể hiểu được ý của cô.”
Ánh mắt Quan Hề hơi sáng lên, hệt như lúc đầu mới gặp Tạ Duyên vậy, vì cảm thấy người trước mắt là cùng một thế giới với mình, sở dĩ đây là mong muốn buông bỏ sự phòng bị, muốn đi tìm một sự cảm thông.
Cô cảm thấy đa số mọi người đều không thể hiểu được cảm giác của cô, nhưng người trải qua điều như vậy thì có thể.
“Thật ra thì rất ít người có thể phớt lờ quan hệ huyết thống này, không được tự nhiên, tủi thân, cảm thấy mình dư thừa,….. Có những suy nghĩ này cũng rất bình thường.”
“Vậy khi anh có suy nghĩ như vậy, anh không muốn rời xa căn nhà đó sao?”
“Có lẽ vậy, nhưng đa số người ta đều sẽ cân nhắc cái nào nặng cái nào nhẹ trong lòng.” Tạ Duyên nhìn cô, dường như có thể nhìn thấu cô vậy, “Quan Hề, thật ra thì tôi và cô không giống nhau, từ nhỏ tôi đã biết mình được nhận nuôi, nên trước nay vẫn luốn biết mình phải làm thế nào, cũng có thể tiếp nhận tất cả mọi thứ. Mà cô thì hiểu ra rất muộn, cô trưởng thành trong sự cưng chiều rất nhiều năm ở quá khứ, nên sau khi biết được chân tướng, cái chênh lệch lớn đó sẽ khiến cô cảm thấy không thể chịu nổi những tủi thân kia.”
Quan Hề siết chặt ly thủy tinh: “Ừ….”
“Tôi nói nhé, phải xem trong lòng cô cảm thấy cái gì quan trọng nhất. Nếu đối với cô, những lợi ích kia không quá quan trọng, cô không thể chịu đựng nổi những nỗi oan ức kia, thế thì cô không cần phải cố gắng giữ vị trí đó nữa. Làm bản thân mình vui vẻ sẽ tốt hơn.” Tạ Duyên nhìn cô, hỏi một câu bằng giọng rất nhạt, “Nên, cô nói cô muốn rút khỏi dự án Nam Sơn này là vì cô muốn rút khỏi nơi khiến bản thân không thoải mái, có phải không.”
“Anh đừng nói cho người khác biết nhé!” Quan Hề thấy anh đoán được, nhất thời khẩn trương, “Đừng nói cho Tống Lê!”
Tạ Duyên: “Cô đang muốn nói là đừng nói cho Giang Tùy Châu à?”
Quan Hề: “….”
Má, sao người này kinh khủng dữ vậy nè, cái gì cũng biết.
Tạ Duyên cười một tiếng: “Yên tâm, tôi sẽ không nhiều chuyện đâu.”
Quan Hề thở phào nhẹ nhĩm: “Cảm ơn….”
Sau đó hai người không nói về chuyện này nữa, chỉ ăn cơm, nói chuyện câu được câu mất về việc thiết kế.
Thỉnh thoảng Tạ Duyên sẽ tỉnh bơ quan sát Quan Hề, thật ra Quan Hề lúc này cũng giống lúc anh mới gặp cô vậy, xinh đẹp động lòng người, nét đẹp mang tính công kích. Rất nhiều người nói về tính tình và câu chuyện của cô cho anh biết, trong mắt họ, cô là một người ngông cuồng, cao cao tại thượng, là một nhân vật hung ác không để người khác bào mắt.
Nhưng con người có nhiều mặt tính cách, so với bây giờ, Tạ Duyên cảm thấy, cùng lắm Quan Hề chỉ là một cô gái nhỏ quật cường nhưng trong lòng lại có đôi chút hoảng sợ mà thôi.
**
Tám giờ tối, người nhà Giang Tùy Châu đến.
Đây là lần đầu tiên mẹ Lý Nguyên Anh xuất hiện hỏi thăm sức khỏe kể từ sau khi anh bị thương.
Giang Tùy Châu ngồi trên ghế sofa, bảo người rót một tách trà cho Lý Nguyên Anh. Hai người không nói gì nhiều, Giang Tùy Châu chẳng cảm giác được chút gì gọi là được mẹ quan tâm hỏi thăm sức khỏe, chỉ qua loa đi hết một trình tự mà thôi.
“Chuyện của Quan Hề lần này, con rất không lý trí.” Sau một hồi trò chuyện, Lý Nguyên Anh nói.
Giang Tùy Châu không đáp lời.
Lý Nguyên Anh: “Con có từng nghĩ đến hay không, nếu thật xử xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao, con đánh cược mạng sống đi vào đó có xứng đáng không?”
Giang Tùy Châu: “Đương nhiên con sẽ không để mình mất mạng ở nơi đó.”
Lý Nguyên Anh cười nói: “Tùy Châu, đây là chuyện xác suất, mẹ nhớ trước nay con chưa từng làm những việc nguy hiểm đến bản thân như vậy.”
Giang Tùy Châu uống một hớp trà: “Mẹ muốn nói cái gì.”
Lý Nguyên Anh: “Mẹ muốn nói lần trước bảo con chia tay, con không làm thì đã xem như nguy hiểm rồi, lần này thì rất hoang đường.”
“Quyết định của con không cần mẹ quản nhiều, con có chừng mực.”
Quả thật Lý Nguyên Anh không quản Giang Tùy Châu quá nhiều, vì bà có thể thấy được năng lực của anh, trước đây bà chỉ cần tỉnh táo đưa ra đề nghị và phân tích mà thôi, “Tốt nhất con nên biết mình đang làm gì là được rồi.”
“Vâng.”
Lý Nguyên Anh uống một hớp trà, lại nói: “Gần đây Quan Hề và cậu trai nhà họ Tạ rất thân thiết nhỉ?”
Giang Tùy Châu hơi khựng lại, nhìn về phía bà: “Tạ Duyên sao?”
Khoảng thời gian gần đây, nhà họ Tạ phát triển vững mạnh trong thủ đô, mọi người đều rất quen thuộc với người tên Tạ Duyên này. Nhắc đến Tạ gia, đa số mọi người sẽ không nghĩ đến người con ruột kia, ngược lại sẽ nhớ đến đứa con nuôi Tạ Duyên cho nhà họ Tạ nhận nuôi.
“Trước khi đến đây, mẹ có dùng bữa trong một nhà hàng trên đường Hằng Viễn, Tạ Duyên và Quan Hề cũng ăn cơm ở đó.” Lý Nguyên Anh hời hợt nói, “Nếu Quan Hề có thể học hỏi kinh nghiệm từ Tạ Duyên, có lẽ cũng có chút bổ ích với con bé.”
Thế nhưng Giang Tùy Châu lại rất ngạc nhiên, mở miệng hỏi: “Chỉ hai người họ ạ.”
Hai người không ở cùng một tần số.
Lý Nguyên Anh nhìn anh, gật đầu: “Ừ.”
Chân mày Giang Tùy Châu nhíu lại rất nhẹ, anh vẫn chưa quên, khi nãy lúc anh bảo cô đến, cô nói mình bận bịu đến mức sắp lên trời, căn bản không thể bớt thời gian để làm mấy chuyện đó được.
__
Quan Hề cảm thấy Tạ Duyên là một người rất thông hiểu, anh biết rõ mình muốn cái gì, có thể tiếp nhận cái gì. Mà anh nói cũng không sao, thật ra hai người họ không giống nhau, cô không thể nhẫn nhịn chịu sự bất công vì hào quang sau cùng giống như anh được.
Cô đã tùy ý thành quen, muốn cô nhường nhịn Quan Oánh, nghe mấy lời quái gở cô ta nói, cô sẽ không thể kiên nhẫn nổi một giây. Về phần Ngụy Thiệu Mẫn, bà khiến cô chịu rất nhiều rất nhiều tủi thân oan ức…. Nên cô hoàn toàn không muốn tiếp tục như vậy nữa.
Dự án khu du lịch núi Nam Sơn có liên quan đến phía Giang Tùy Châu, hơn nữa Quan Hề cũng dành rất nhiều tâm tư cho hạng mục này, cần phải suy tính thận trọng việc chuyển giao cho ai. Nên tạm thời cô quản lí bản vẽ thiết kế của Tạ Duyên, hai ngày nay, cô và Tạ Duyên cùng đến công trường, tiến hành xác nhận từ các chi tiết nhỏ nhất.
Một bên khác, chân của Giang Tùy Châu đã khôi phục dần dần, anh đến bệnh viện tháo thạch cao.
Trên đường trở về, Giang Tùy Châu lên tiếng: “Hôm nay Quan Hề vẫn ở cùng Tạ Duyên à?”
Chu Hạo ngồi ở ghế phó lái quay đầu lại: “Nhân viên bên Nam Sơn nói sáng sớm hôm nay, cô Quan và anh Tạ đã đến đó, hơn bốn giờ chiều thì đi.”
Hôm qua Chu Hạo cũng được hỏi về vấn đề này, câu trả lời cũng khá giống nhau.
Anh nhớ hôm qua lúc trả lời xong thì ông chủ nhà mình không có cảm xúc gì cả, nhưng anh đã đi theo Giang Tùy Châu lâu như vậy, nên có thể đoán được dưới vẻ bình tĩnh bên ngoài này, Giang Tùy Châu thật sự không vui. Nên hôm nay khi biết Quan Hề và Tạ Duyên lại cùng đến Nam Sơn, trong lòng anh loáng thoáng cảm thấy ông chủ của mình sẽ càng không vui.
Ngày thường Chu Hạo tiếp xúc với Quan Hề cũng tương đối nhiều, nhưng thời gian về lâu về dài sẽ có chút cảm tình, nói theo bản năng: “Xem ra cô Quan rất để tâm đến dự án Nam Sơn này, mời anh Tạ thì không nói, lại còn tự mình làm việc nữa.”
Giang Tùy Châu nghe vậy thì nhìn anh, lòng Chu Hạo trở nên căng thẳng, vội vàng quay đầu lại.
Câu anh ta nói nghe như đang giải thích thay Quan Hề, nhưng nói là giải thích thì hình như hơi lạ, dù sao khi phải giải thích rõ mối quan hề mới là có chuyện mờ ám.
Giang Tùy Châu không hỏi thêm gì nhiều, chỉ nói: “Đến công ty của Quan Hề.”
Tài xế gật đầu, vòng qua hướng khác.
Xe quay đầu lái vào đường chính, Giang Tùy Châu cụp mắt gửi tin nhắn cho Quan Hề: Buổi tối đến ăn cơm.
Thời điểm Quan Hề nhận được tin nhắn này là khi cô và Tạ Duyên đang đi ra từ phòng làm việc của mình, sau khi xem tin nhắn xong thì có hơi gấp, cảm giác không muốn đối mặt trong lòng hai ngày này dâng trào mãnh liệt.
Cô trả lời rất nhanh: Bận rộn nhiều việc lắm, mấy ngày nữa đi.
“Quan Hề.” Lúc Tạ Duyên quay đầu, phát hiện cô đang ngẩn người đứng đó, “Sao vậy?”
Quan Hề lấy lại tinh thần: “Hả? Không có gì, đi thôi.”
Tạ Duyên: “Không sao, nếu cô có việc thì cứ làm đi.”
Quan Hề lắc đầu: “Tôi không có việc gì, hôm nay cực cho anh rồi, gần công ty có một nhà hàng không tệ, tôi mời anh ăn một bữa cơm trước nhé.”
Tạ Duyên cười: “Thôi để tôi mời cô đi, không thể để một cô gái mời tôi ăn cơm mãi được.”
Quan Hề: “Là tôi nhờ vã anh mà, nên làm.”
…
Sau khi Giang Tùy Châu nhận được tin nhắn, anh không trả lời lại, lời giải thích anh nhận được từ Quan Hề hai ngày nay về căn bản đều là bận rộn.
Nếu thật sự bận rộn thì anh cảm thấy không có gì, nhưng hết lần này đến lần khác anh biết Quan Hề không hẳn là bận bịu như vậy, lịch trình hai ngày nay của cô đơn giản là bàn chuyện thiết kế với Tạ Duyên.
Trước tiên không nói đến việc rõ ràng cô có thể giao cho cấp dưới làm thì cho dù cô phải tự mình làm, cũng không đến mức không có thời gian ăn một bữa cơm hay đến nhà anh.
Trước nay Giang Tùy Châu không hỏi về những mối quan hệ xã giao của Quan Hề, cô có hẹn gì, sắp xếp cái gì, anh đều mặc cô.
Nhưng khi liên quan đến Tạ Duyên, anh lại cảm thấy đó là một chuyện khác.
Đàn ông lượn lờ bên cạnh Quan Hề không ít, nhưng có thể khiến Quan Hề mở miệng trò chuyện, Tạ Duyên xem như là người đầu tiên.
Quan Hề cảm thấy Tạ Duyên và mình là người giống nhau, nên có lẽ cách cô đối xử với anh ta cũng sẽ khác. Nhưng loại đối xử này lại rất khác biệt, khiến anh cảm thấy rất không thoải mái.
Xe chạy đến khu vực gần công ty của Quan Hề, lúc xe định lái vào trong, Chu Hạo đột nhiên bảo tài xế dừng lại.
“Giang tổng.”
Giang Tùy Châu ngước mắt.
Chu Hạo tỏ ý nhìn ra ngoài cửa sổ ở nơi cách đó không xa: “Cô Quan đang ở đó.”
Giang Tùy Châu nhìn ra ngoài cửa sổ xe theo tầm mắt của Chu Hạo, cách đó không xa, Quan Hề và Tạ Duyên sánh vai đi về phía trước, sau khi đến một nhà hàng bên ngoài thì rẽ vào trong.
Giang Tùy Châu im lặng nhìn hồi lâu, sau đó rời mắt đi.
“Về đi.”
**
Ngày kế tiếp.
Vì phải họp nên Quan Hề đến công ty lúc hai giờ chiều. Khi họp xong đi ra ngoài, Dương Thanh bước đến nói: “Hôm nay Giang tổng đến công ty ạ.”
Quan Hề hơi sửng sốt, hiển nhiên cô rất hoảng sợ: “Anh ấy tới làm gì? Anh ấy biết rồi à?”
Dương Thanh: “Chắc là chưa biết ạ, chuyện chị bàn giao việc đều là chuyện nội bộ của chúng ta, không liên quan đến Giang thị. Hơn nữa hôm nay Giang tổng đến ký hợp đồng hạng mục khác, không phải nhóm chúng ta.”
Quan Hề thở phào nhẹ nhõm: “À.”
Nhưng chân anh khỏe chưa? Có thể đi đi lại lại như thế….
Quan Hề quay về phòng làm việc.
Không lâu sau, có người gõ cửa, Dương Thanh đẩy cửa đi vào: “Tiểu Quan tổng, Giang tổng hỏi chị có thời gian rảnh tiếp đãi anh ấy chút không.”
Quan Hề đang ngồi sau bàn làm việc bối rối ngây người, còn chưa mở miệng thì thấy có người đi đến sau lưng Dương Thanh.
Nói là hỏi xem có thời gian rảnh tiếp đãn không, kết quả lại hành động mà không thèm hỏi, trực tiếp tiến vào.
“…..”
Sau khi vào phòng, Giang Tùy Châu quay đầu báo cho Dương Thanh biết, cô ấy ngoan ngoãn lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại giúp hai người. Tiếp đó, Giang Tùy Châu đi thẳng đến ghế sofa khu vực tiếp khách ngồi xuống, rót cho mình ly nước như thể đây là phòng làm việc của anh vậy.
“Xem ra gần đây em rất chăm chỉ.”
“Chân anh khỏe rồi hả?”
Hai người lên tiếng cùng lúc.
Mặc dù lúc trước cô trốn tránh anh theo bản năng, nhưng bây giờ người ta cũng đến tận cửa rồi, đương nhiên Quan Hề không thể tung cửa bỏ đi được rồi. Cô đứng dậy đi đến, tỏ vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra: “Chắc là chân anh mới tháo thạch cao không lâu nhỉ?”
Giang Tùy Châu nhìn cô: “Em còn biết chuyện này à.”
“… Tính một chút là biết rồi mà, nhưng vừa tháo thạch cao không phải nên ở nhà nghỉ ngơi sao.” Quan Hề nói, “Anh là tên cuồng công việc, thể nào lúc này cũng xông pha chiến đấu.”
Giang Tùy Châu uống một hớp nước, đặt ly xuống: “Anh chỉ thuận tiện đến xem rốt cuộc em bận bịu bao nhiêu thôi.”
“….”
Giang Tùy Châu nhìn cô, khi lên tiếng lần nữa thì giọng vẫn rất bình tĩnh: “Vì Tạ Duyên mà gạt anh sang một bên nhiều lần như vậy, em cảm thấy có thích hợp không.”
“Em, em vậy lúc nào….” Còn chưa nói hết câu, Quan Hề ý thức được chắc chắn có người bên Nam Sơn tiết lộ cho anh biết.
Quả thật hai ngày nay cô đều ở cùng Tạ Duyên, vốn đây cũng không phải là chuyện gì lớn, nhưng đúng là trong khoảng thời gian này cô đã từ chối anh rất nhiều lần.
“Cái gì mà vì Tạ Duyên, đó là công việc, công việc, anh có biết không.” Quan Hề chột dạ, không phải chột dạ vì chuyện của Tạ Duyên, mà chột dạ là vì mượn cớ để không đến tìm anh.
Giang Tùy Châu cau mày, nói thẳng thừng: “Em không cần thiết đến đó vì việc này, trước nay em cũng rất ít khi tự mình làm.”
“Vậy thì lần này em muốn tự làm, thế nào, không được à.”
“Em thích ở cùng Tạ Duyên đến thế sao.” Giang Tùy Châu đột nhiên hỏi.
Quan Hề ngẩn ra.
Giang Tùy Châu nhớ đến hình ảnh ngày hôm qua, lòng hụt hẫng, cách nói chuyện cũng không còn bình tĩnh như vừa nãy: “Quan Hề, giữa chúng ta cần phải có sự ăn ý. Chỗ đứng và lợi ích của em bây giờ có quan hệ mật thiết với anh, em phải biết giữa chúng ta không thể chứa thêm người khác.”
“…. Sau đó thì sao.”
Ánh mắt Giang Tùy Châu sa sầm, nói giọng trầm: “Sau đó, em cũng không nên vì những nhân tố không quan trọng khác mà dành quá nhiều tình cảm và sự chú ý cho người khác.”
Chỗ đứng và lợi ích liên quan của em bây giờ có quan hệ mật thiết với anh, đúng vậy….. Họ ở bên nhau, chính là cùng một nhịp thở.
Quan Hề nói: “Vậy nếu mối quan hệ giữa hai chúng ta không liên quan nhiều đến gia đình nữa thì sao.”
Giang Tùy Châu khựng lại: “Cái gì?”
Quan Hề nhìn anh, trong lòng bị nỗi hoảng loạn lấp kín, như thể cô trông rất giống bị điên vì mấy ngày trốn tránh vừa rồi vậy.
“Có phải ý của anh là nếu em không có mấy thứ lai lịch kia thì giữa chúng ta sẽ không có quan hệ gì nữa không, nói như vậy có phải anh sẽ buông tay em không? Có phải anh sẽ để em yêu đương với người khác không?”
Giang Tùy Châu: “Quan Hề!”
Đầu óc Quan Hề quay cuồng, cơn giận lập tức trào lên. Sau đó cô đứng dậy đi tới cửa phòng làm việc, lập tức mở cửa ra: “Đi ra ngoài, đi ra ngoài! Em bận nhiều việc, không muốn nói chuyện với anh!”
Giang Tùy Châu đứng dậy đi tới, đóng cửa lại. Anh rũ mắt nhìn cô, trong mắt ẩn chứa lửa giận: “Bây giờ em đang lo việc yêu đương với người khác sao?”
“Vậy nếu em không có gì, nếu em không phải là Quan Hề, anh vẫn ở bên cạnh em hả.”
Giang Tùy Châu không hiểu ra sao cả: “Sao em lại không có gì, sao em lại không phải là Quan Hề.”
“Em chỉ hỏi anh là có thể hay không thôi.”
Giang Tùy Châu: “Không có loại nếu như này, em chỉ là Quan Hề, không thể là người khác.”
Quan Hề nhìn anh chằm chằm, đúng vậy, đây chính là Giang Tùy Châu, trong thế giới của anh không có nếu như hay ngoại lệ, thứ anh muốn phải là hoàn mỹ, phù hợp, không phải bền chặt lâu dài gì gì đó.
Nhưng…. Không phải cô cũng là người như vậy sao, bắt đầu từ khi nào, cô cũng trở nên kì lạ như vậy.
Quan Hề rợn cả tóc gáy với bản thân mình, cô cười khẽ một tiếng, lập tức đẩy anh ra: “Anh không đi thì cứ ở đây đi, em còn có việc.”
Tức giận bỏ đi, nhưng cũng gọi là chạy mất dạng.
Quan Hề hầm hầm đi ra ngoài, hoàn toàn không quay đầu nhìn lại.
Sau khi vào thang máy, cô trực tiếp nhấn nút xuống tầng hai.
Rõ ràng cô cảm thấy là điều đúng, cũng rất hợp lí, vì sao hai người quen nhau, vì sao hai người trở thành vợ chồng chưa cưới, không phải chuyện này đã rất rõ ràng rồi sao. Nếu cô không còn là Quan Hề như trước, cô dựa vào cái gì mà muốn Giang Tùy Châu vẫn ở bên cạnh mình.
Chuyện này cũng rất bình thường….
Thang máy đi xuống.
Quan Hề tự nói với chính mình đây là chuyện rất bình thường một lần rồi lại một lần, đầu óc thì nghĩ vậy nhưng thân thể lại không chịu sự kiểm soát. Cô cảm thấy khí huyết toàn thân như đang dâng trào, sự hoảng sợ khó kiềm được, lan tràn từ trái tim ra, rất không thoải mái, khiến cô thể nghiệm một sự mờ mịt rất quỷ dị ngay trong lúc cơn tức giận đang mãnh liệt.
Ting —–
Thang máy đến hầm đỗ xe, Quan Hề bước ra, một người từ trước đến nay mang giày cao gót cũng có thể đi bộ hóng gió lại bị trẹo chân.
Cô không kêu la một tiếng nào, chỉ ngồi xổm xuống che mắt cá chân, dừng lại một lúc lâu rồi lại trầm mặc đứng lên.
Không xui xẻo đến thế, chỉ hơi trẹo chân, có thể đi bộ.
Quan Hề đi đến xe của mình, mặt không cảm xúc, mở cửa xe ngồi vào trong, ngay tại lúc này, điện thoại rung lên, cô nhìn sang, là Giang Tùy Châu gọi đến.
Cô cầm lấy điện thoại, hung hăng cúp máy!
Cô không muốn nghe anh nói chuyện!
Nhưng Giang Tùy Châu vẫn kiên trì gọi không từ bỏ, vì vậy cô trực tiếp kéo anh vào list đen.
Kết quả vừa mới cho vào danh sách đen xong, một giây sau điện thoại lại rung lên.
Quan Hề chuẩn bị cúp máy theo bản năng, kết quả lại nhìn thấy hai chữ ông nội trên màn hình điện thoại, ngón tay chợt khựng lại.
Cô rề rà, cuối cùng vẫn bấm nghe.
“Ông nội.”
Quan Hồng: “Hề Hề? Có chuyện gì xảy ra với cháu vậy? Nếu không phải do ba cháu nói, nếu không phải ông đến công ty hỏi thăm, đúng là không biết được mấy chuyện lén lút này của cháu, rốt cuộc cháu đang suy nghĩ gì vậy hả?!”
Tinh thần Quan Hề chấn động vì tiếng gầm to của Quan Hồng: “Ông nội, cháu chỉ muốn làm chút ít…..”
“Cháu đừng nói mấy thứ viễn vông, cháu mau kết thúc chuyện này cho ông —-“
Quan Hồng còn chưa nói xong, trong điện thoại đã vang lên giọng nói bất mãn của bà nội Thôi Minh Châu: “Ông nói nhỏ nhỏ thôi, hung dữ như vậy làm gì, để tôi nói, để tôi nói.”
Bên kia ồn ào một hồi, điện thoại đưa đến tay của Thôi Minh Châu: “Hề Hề à, ba cháu nói cháu dọn ra khỏi nhà rồi, đứa trẻ này….”
Hình như Thôi Minh Châu đi ra chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Trời ạ, trước đó bà nghĩ Oánh Oánh quay về sẽ có ảnh hưởng đến cháu, nhưng không nghĩ cháu sẽ như vậy. Hay là cháu đến nhà ông bà nội ở đi, một mình cháu ở bên ngoài không tiện đâu.”
Hai ông bà nhà họ Quan đối xử với cháu trai cháu gái rất tốt, nhất là đối với cháu gái, từ nhỏ đã vô cùng cưng chiều, dù họ vẫn luôn biết rằng Quan Hề là con nuôi, nhưng lại không hề đối đãi khác biệt.
Đương nhiên hai ông bà rất vui vì Quan Oánh quay về, nhưng dù sao lúc Quan Oánh trở lại cũng đã hơn hai mươi tuổi, lại gần gũi với Ngụy gia hơn, quan hệ với bên ông bà rất bình thường. Nên nếu để nói thật, tình cảm dành cho Quan Hề từ nhỏ đã sống ở bên cạnh hai người sẽ nhiều hơn so với Quan Oánh.
Trước đây hai ông bà đều muốn đối xử công bằng, không nên để một trong hai đứa cháu gái cảm thấy không vui, nên họ cũng rất ít khi chủ động can thiệp vào chuyện của lũ trẻ. Nhưng ai người bên phía Quan Hề vẫn xảy ra vấn đề, bất thình lình họ nhận được tin cô muốn rời khỏi Quan thị.
Quan Hề nghe được giọng nói quen thuộc của Thôi Minh Châu, đôi mắt hơi đỏ: “Bà nội, cháu sống vậy cũng tốt, ở với ông bà lại bị quản mất, ông bà sẽ không cho cháu về nhà muộn.”
Thôi Minh Châu: “Mặc kệ, bà nội không quan tâm có được hay không, cháu cứ đến đây ở. Còn nữa, sao cháu lại âm thầm bàn giao hết công việc trong tay vậy chứ, cháu đã như vậy, chẳng lẽ tiếp đến sẽ bán hết cổ phần trong tay mình sao? Bà nội biết cháu tủi thân, nhưng mà Hề Hề à, trước nay ông bà nội luôn xem cháu là cháu gái ruột, đây là nói thật, cháu đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Cháu và Oánh Oánh, còn có mẹ cháu, đừng giận nhau nữa, nhé.”
…
Ông bà nội cứ câu có câu không, giành nhau điện thoại để nói chuyện.
Quan Hề hít mũi, giọng cũng trở nên nghẹn ngào, “…. Cháu biết rồi bà nội, bà đừng nói nữa, hai ngày nữa cháu đến thăm ông bà.”
“Đừng hai ngày gì hết, bây giờ cháu tới đi, ba mẹ cháu và cả Oánh Oánh đều ở đây, chúng ta cùng nói chuyện hết với nhau, ba cháu cũng có chuyện quan trọng phải nói, cháu nhanh đến đi.”
Quan Hề nghe bảo Quan Oánh và Ngụy Thiệu Mẫn đều ở đây thì nhức đầu vô cùng, không vui nói: “Chuyện gì ạ? Những gì nên nói cháu cũng đã nói với ba cả rồi.”
“Bà nội không biết, dù sao cháu cứ đến đi. Cháu ngoan, chúng ta phải giải quyết chuyện này, tranh tranh cướp cướp không tốt chút nào, đến nhé, bà nội sẽ phân xử cho cháu.”
Sau khi Quan Hề cúp điện thoại của hai ông bà, trong lòng vẫn rất rối bời, nhưng bên ông bà nội đã nói như vậy, cô cũng không cách nào đùn đẩy nữa. Chỉ đành hung hăng nhét chuyện của Giang Tùy Châu vào góc, lái xe theo hướng đến nhà cũ.
Nửa giờ sau, đến nơi.
Quan Hề đậu xe xong thì đi vào, bất ngờ đụng phải Dương Minh Tri.
“Chú Dương? Sao chú lại ở đây ạ.”
Dường như Dương Minh Tri đã sớm biết cô sẽ đến: “Chú vừa mới đến thôi.”
“Chú đến thăm ông bà nội sao ạ?”
Dương Minh Tri không trả lời, chỉ nói: “Hề Hề, chúng ta vào trong rồi nói.”
**
Từ Khu vườn nhỏ qua đây