NGƯỜI HAI MẶT


Tiền Trác đã chọn một nhà hàng lẩu để ăn tối.
Nghe nói, nhà hàng lẩu mới khai trương này rất nổi tiếng trên mạng, kinh doanh phát đạt đến mức hiếm gặp.

Nhưng Khương Dương cũng không quá để ý quán lẩu có nổi hay không, cô chỉ biết là giữa đêm hè, điều hòa đang chạy, nồi lẩu bò đang sôi, không cần nói cũng biết có bao nhiêu thoải mái.
Đặc biệt, Lận Thời Thương vẫn ngồi bên cạnh cô.
Mặc dù Lận Thời Thương cố ý giữ khoảng cách, nhưng từ góc độ của Khương Dương, cô có thể mơ hồ nhìn thấy nửa khuôn mặt của anh xuyên qua làn sương khói của nồi đồng.
Ưu nhã như ngọc đã được mài, thấp thoáng trong sương khói.
Đúng là một bữa tiệc “đặc sắc”!
Khi bát đĩa trên bàn được dọn sạch sẽ, Khương Dương mở điện thoại lén kiểm tra dự báo thời tiết một lần nữa.
Sắp có mưa rồi.
Dự báo thời tiết ở Nghi Ninh luôn chính xác.

Chắc chắn rồi, khi họ ăn tối xong, bên ngoài cửa sổ kính từ trần đến sàn đã có một cơn mưa xối xả.
Để có được cơn mưa này, Khương Dương đã lên kế hoạch từ lâu.
Cô cố ý thở dài một hơi, giả vờ đau khổ đi đến bên cạnh Lận Thời Thương: “Pháp y Lận, dù sao chúng ta cũng là đồng nghiệp, anh định để tôi đội mưa trở về sao?”
Lận Thời Thương lạnh lùng nói: “Cô có thể đi xe máy.”
Nếu có thể, anh muốn hạn chế những tiếp xúc không cần thiết giữa hai người.

Chỉ cần anh cố gắng hạn chế gặp nhau, thì không phải lo lắng về việc phá vỡ giới hạn.
Nhưng thường thì những thứ đó đều phản tác dụng.
Khương Dương vất vả lắm mới có được cơ hội này, sao có thể cam tâm?
Cô nhún vai, quả quyết ra tuyệt chiêu: “Chậc chậc, đêm nay sợ là không lái xe máy được, không ngờ hôm nay lại mưa, cho nên đã quên áo mưa ở nhà.”

Lận Thời Thương cau mày, do dự một lúc.
Mưa ngoài cửa sổ không ngừng rơi, như chờ đợi quyết định cuối cùng của anh.

Mưa rơi trên khung cửa sổ, hòa cùng ánh sáng, trở thành một mảng màu sặc sỡ.
Tiếng mưa như tê dại rơi bên tai Khương Dương, cũng rơi vào trái tim của Lận Thời Thương.
Có lẽ quá khó để từ chối yêu cầu của Khương Dương.

Giống như bữa tiệc tối nay, anh biết mình không nên đến, nhưng vẫn đến đây.
Cuối cùng, Lận Thời Thương buông vũ khí, đầu hàng.
“Được.”
Anh nhìn cửa sổ sát đất bên ngoài mưa mù trắng xóa, miễn cưỡng đồng ý.
Hãy để anh làm càn thêm một lần nữa đi.
Dù sao mưa lớn như vậy, che cả trời đất, cũng che lấp vô số cặp mắt.

Không ai có thể nhìn thấy mọi thứ ẩn giấu trong mưa.
Cho dù đó là một người đi bộ trên đường hay một con mắt nhìn trộm trong bóng tối.
Trời mưa to, ánh đèn của cả thành phố phản chiếu trong nước, tràn ngập thành biển.
Chiếc xe do Lận Thời Thương lái lướt qua màn mưa.

Cơn mưa phùn ngăn cách với thể giới xung quanh, giống như một hòn đảo bị cô lập, nổi trên ánh sáng và bóng tối mờ ảo.
Chỉ có hai người họ trên hòn đảo này.
Trên xe, Lận Thời Thương vững vàng đạp phanh, đỗ xe trước cổng khu dân cư của Khương Dương ở: “Chúng ta đến rồi.”
Khoảnh khắc anh dừng lại, anh thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trong suốt chuyến đi cùng nhau, Lận Thời Thương luôn đề phòng những hành vi quá khích của Khương Dương, nhưng không ngờ rằng cô lại vô cùng im lặng.
Ngoài hoang mang, trong lòng anh còn cảm thấy một nỗi cô đơn thầm kín.
Lận Thời Thương chậm rãi ngước mắt lên, nhìn thấy Khương Dương gật đầu với anh, sau đó giơ cổ tay đẩy cửa xe ra.
vậy là Khương Dương đi rồi sao? Phải chăng cô đã quyết định từ bỏ anh?
Lông mi cụp xuống, Lận Thời Thương chịu đựng cuối lưỡi chua xót.

Rõ ràng là anh một mực đẩy Khương Dương ra, bây giờ nhìn thấy cái kết thúc đã như mong đợi từ lâu, tại sao giờ phút này anh lại cảm thấy đau lòng như vậy?
Lận Thời Thương tự giễu cười và cúi đầu xuống.
Nhưng vào lúc anh mất đi ánh sáng, biến số đã xảy ra.

Một trận cuồng phong đột nhiên thổi qua cơ thể Lận Thời Thương, theo bản năng, anh hơi ngửa về phía sau, sau đầu đụng phải sau ghế.
Anh ngửi thấy mùi gió trộn lẫn với vị chua chua ngọt ngọt.
Đó chính là hương vị kẹo việt quất.

Đó cũng là mùi mà Khương Dương thường mang theo.
“Khương Dương…”

Lận Thời Thương kinh ngạc nhìn về phía trước, chỉ thấy Khương Dương đã ngồi ở trên người anh.

Không gian trong xe nhỏ hẹp, cô một tay đỡ lưng ghế lái, áp sát vào mặt anh.
Khoảng cách này quá gần!
Lận Thời Thương gần như có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Khương Dương.

Hơi thở này phảng phất bên cổ anh, hòa quyện với nhiệt độ cơ thể anh.
Không khó chịu, nhưng khiến người ta không thể xem thường.
Khẽ nhíu mày, Lận Thời Thương cảm thấy cổ họng có chút khô khốc.

Trong tiềm thức, anh muốn rời đi, nhưng Khương Dương đã nắm lấy cổ tay anh.
Trong mắt Khương Dương vẫn là nụ cười.
“Anh hiểu ý em chứ.”
Cô kiềm chế, kề sát bên tai anh mơ hồ tuyên bố: “Lận Thời Thương, em thích anh, kiểu yêu thích giữa nam và nữ.”
Đòn này vùa nhanh vừa chuẩn.

Lận Thời Thương đã trúng đòn.
Khoảnh khắc đó, trái tim anh lỗi nhịp.

Khi anh đột nhiên nhìn Khương Dương, anh tình cờ bắt gặp ánh mắt của cô.
Dưới ánh đèn, trong mắt Khương Dương như có tia lửa đốt.
Vô số ánh sáng lấp lánh được thu vào trong con ngươi của cô, từng gợn sóng nhấp nhô rực rỡ.
Trong sự huy hoàng, cũng có một góc cạnh sắc bén.
Lận Thời Thương phải thừa nhận rằng Khương Dương là một lưỡi kiếm không thể phá hủy.

Nhưng vào lúc này, lưỡi kiếm sắc bén này lại từng chút từng chút cắt đứt phòng ngự cao độ của anh, dụ dỗ dụ.c vọng thầm kín nhất trong lòng anh: Anh thích Khương Dương.
Đây là sự thật mà anh đã nhận ra từ nhiều năm trước.


Nhưng chính vì quá thích cô nên anh phải tránh xa cô.
Những năm qua, anh đã làm rất tốt.
Nhưng bây giờ nhìn chằm chằm vào đôi mắt này, Lận Thời Thương muốn buông thả bản thân, xé bỏ lớp vỏ ngụy trang này.
Nhưng anh không thể!
Một phút, hai phút, ba phút… Thời gian cứ thế trôi qua.
Trong xe tối om, hai người chìm vào im lặng.

Sự im lặng dày đặc và ngột ngạt mở ra như một tấm lưới khổng lồ, từng lớp từng lớp bao trùm xe.
Cuối cùng, Lận Thời Thương nói: “Đội trưởng Khương, xin hãy tự trọng, chúng ta không thể đến với nhau.”
Từng lời cự tuyệt đều sắc lạnh như băng, xuyên qua cổ họng anh, chỉ để lại vết máu.
Lận Thời Thương hiểu những lời này tàn nhẫn như thế nào nhưng anh buộc phải nói ra.
Nhưng không ngờ, Khương Dương đột nhiên cười.
“Đồng tử của anh giãn ra.”
Khương Dương nhếch khóe môi, rất “thân thiện” mà nhắc nhở: “Pháp y Lận, nghe nói pháp y có chút hiểu biết về tâm lý học, điều này có ý nghĩa gì, anh nên biết rõ hơn em đúng không?”
Câu trả lời rất rõ ràng.
Đồng tử giãn ra là một loại biểu hiện vi mô điển hình, những gì nó thể hiện trong tâm lý học, ngay cả đối với những người mới tìm hiểu về tâm lý học đều có thể hiểu được.
Không cần nói đến Lận Thời Thương.
Tuy nhiên, dù thế nào anh cũng không chịu lên tiếng, Khương Dương cũng không thể đợi được, vì vậy cô tốt bụng giải thích cho anh: “Điều này chứng tỏ hiện tại có hai khả năng, chính là thích hoặc sợ.”
Khương Dương cười khúc khích và tiến lại gần: “Lận Thời Thương, anh yêu em hay là sợ em? Tự mình chọn một cái đi!”
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc