NHẶT ĐƯỢC CHÚA TỂ BIỂN SÂU

So với vùng ngoại ô mà cả hai đang ở thì khu D này dường như náo nhiệt hơn nhiều, lân cận còn có một phố buôn bán nhỏ. Trên đường về, Diệp Giản còn cố ý ghé vào khu này để mua kẹo hồ lô mà Lạc Linh thèm miết.

Lạc Linh tựa vào lòng Diệp Giản, đuôi cá phe phẩy tới lui, miệng nhai kẹo hồ lô răng rắc.

Diệp Giản lia mắt về phía đuôi cá đang ve vẩy kia, nhịn không được vươn tay muốn sờ một chút.

Lạc Linh đong đầy mong chờ mà giương mắt nhìn anh, vây đuôi bán trong suốt duỗi ra, tùy ý để Diệp Giản sờ nắn.

Vây đuôi nhẹ nhàng lại mềm mại, sờ vào rất sướng tay. Thế là anh bèn nhích lên trên một chút, tay định tiến đến gần vảy cá đen bóng loáng ở đuôi.

Diệp Giản: “Vẫn không chịu cho sờ đuôi à?”

Lạc Linh: “……”

Lạc Linh không nói một lời mà chui tọt lại vào trong khăn, vây đuôi hơi cuộn tròn.

OK, biết ngay là nhóc ki bo này không cho sờ đuôi mà.

Diệp Giản rụt tay về, suy rồi lại nghĩ.

Dường như đối với người cá, đuôi là một thứ vô cùng quan trọng thì phải, không dễ gì mà chạm vào được.

Ít nhất thì cậu nhóc còn cho anh xoa đầu, sờ vây đuôi. Nhưng còn chiếc đuôi kia thì tuyệt đối lại không cho.

Được thôi, không sờ thì không sờ.

Diệp Giản thấy Lạc Linh vùi mình vào trong khăn, đôi con ngươi đen láy đang he hé ngắm trộm mình. Thế là anh cũng hạ tầm mắt, nhìn bé con cười cười.

Lạc Linh cảm thấy Diệp Giản cười rộ lên trông đẹp quá chừng.

Vì thế cậu liền khẽ khàng ló đầu ra, mặt cọ qua cọ lại bả vai Diệp Giản, sau đó tiếp tục công cuộc cắn mút ngon lành xâu kẹo hồ lồ.

Đương lúc gặm kẹo, tầm nhìn của nhóc người cá dần dà lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, dừng lại trên nhúm tóc đen mềm mại đang buông thõng xuống của Diệp Giản.

Không lâu sau, cậu len lén duỗi tay giống như chú mèo bắt bướm, vô cùng hào hứng mà khảy nhúm tóc ấy của Diệp Giản.

Diệp Giản quen rồi nên cũng mặc kệ cậu đùa nghịch tóc mình.

Nếu ngăn cậu lại thì kiểu gì nhóc con cũng sẽ dùng ánh mắt đáng thương mà nhìn anh, giống như bị anh bắt nạt vậy.

“Gâuuuuu! Húúúúú!”

Chợt cả hai nghe thấy âm thanh nào đó vang vọng từ bên kia đường, Diệp Giản nghiêng đầu, vừa khéo để ý thấy một cửa hàng thú cưng.

Đó giờ anh chưa từng thấy qua cửa hàng như thế này, sở dĩ anh biết đây là cửa hàng thú cưng chỉ bởi vì nó được viết to rõ trên tấm bảng tên treo trước cổng.

Bên trong chiếc lồng ngay lối ra vào là một bé con nho nhỏ với bộ lông xù đang răng rắc mà gặm hạt thông, phía trước lồng có treo một tấm bảng, trên đó khắc tên ‘hamster’.

Diệp Giản nhìn bé hamster nhai răng rắc, rồi lại nhìn Lạc Linh cũng đang nhai răng rắc, khóe miệng hơi cong, cảm thán: “Giống y như đúc.”

Lạc Linh ngước lên, một dấu chấm hỏi to tướng bỗng lửng lơ trong đầu cậu nhóc.

“Quả thật rất giống.” Diệp Giản nói, “Em là một bé hamster nhỏ.”

Lạc Linh trưng ra bộ dạng ấm ức, sau đó nhìn Diệp Giản với vẻ mặt bó tay: “Được thôi, anh nói gì thì chính là cái đó.”

Diệp Giản đại khái cảm thấy bộ dạng con hamster nhai răng rắc như này thật sự rất thú vị, bèn nhìn nhiều một chút.

Lạc Linh tức thì duỗi tay che khuất đi đường nhìn của Diệp Giản, ngữ điệu mềm mỏng song gương mặt lại có chút bất mãn cất lời: “Không cho phép anh nhìn nó!”

Diệp Giản rũ mắt: “Tại sao?”

“Không phải anh nói nó rất giống em sao?” Ánh mắt Lạc Linh hiện vẻ ngây thơ, “Vậy thì ngắm một mình em là đủ rồi, không cần nhìn nó.”

Diệp Giản: “Ừa…… “

“Em keo kiệt thật đấy, đúng là một bé cá ki bo.”

Ki bo thì ki bo.

Lạc Linh nhéo góc áo Diệp Giản, thấy Diệp Giản thu lại tầm mắt không nhìn con hamster kia nữa thì mới hài lòng mà nghĩ.

Dù sao thì cậu cũng sẽ không cho Diệp Giản xem những con vật nhỏ bé đáng yêu, cậu chỉ cần Diệp Giản ngắm một mình mình là đủ rồi.

Lạc Linh ăn nốt viên hồ lô cuối cùng, nghiêng đầu tựa vào vai Diệp Giản, vây cá xinh đẹp mềm mại cọ lên khuôn mặt anh.

Tại điểm dừng xe buýt có một tấm bảng điện tử phát ra ánh sáng lờ mờ, trên đó là bản đồ hiển thị đầy đủ thông tin các tuyến đường thực tế của xe buýt. Những chiếc đang chạy thì nhìn như con rắn đang bò trườn, tản sáng nhàn nhạt. Còn những chiếc chưa vận hành thì nằm yên ắng đan xen vào nhau, hòa mình vào màu nền của bản đồ. 

Khu ngoại ô nơi cả hai đang ở chỉ có hai tuyến đường giao thông, một đi về khu D, một dẫn đến khu B. Mà hai tuyến đường ít ỏi này nhìn trên bản đồ có chút ảm đạm, trong khi đó khu B giáp với khu A lại sáng tỏ như ngọn đèn dầu trong đêm, phát sáng rực rỡ trên bản đồ.

Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Diệp Giản, anh bèn nhìn Lạc Linh trong lòng mình nói: “Có muốn đến khu B dạo chơi không nào?”

Lạc Linh ngoan ngoãn ăn nốt viên hồ lô cuối cùng rồi trả lời: “Diệp Giản đi đâu, em đi theo đó.”

Vì thế Diệp Giản ôm Lạc Linh, bước lên xe buýt chạy đến khu B.

Khu A là trung tâm thành phố này, mà khu B nằm gần khu A nên rõ ràng nhộn nhịp tấp nập hơn vùng ngoại ô nhiều, đường phố được quy hoạch trật tự với những cửa hàng đèn đóm sáng trưng hai bên. Từng tòa nhà, từng dãy lầu tuy không cao gì mấy nhưng lại được sắp xếp chỉnh tề tại từng khu vực, tựa hồ như chiếc bánh kem bơ điểm thêm vài chấm sáng ngòn ngọt.

Diệp Giản: “Nơi này trông cũng đẹp phết.”

Hồi trước là lần đầu tiên Lạc Linh nhìn thấy những dãy nhà xám xịt vùng ngoại ô nên mới thấy mới mẻ, hiện tại bước vào chốn phồn vinh xa hoa này, cậu ngược lại chẳng cảm thấy gì: “Cũng thường thôi ạ, không đẹp như ở dưới biển đâu.”

Diệp Giản nhìn với vẻ tò mò, Lạc Linh khoa tay múa chân giải thích: “Thật đó anh, đáy biển có rất nhiều ngọc trai, nơi nơi đều sáng lấp lánh, so nơi này đẹp hơn nhiều lắm luôn.”

Diệp Giản: “Vậy có phải tới lúc em trưởng thành thì tôi mới được nhìn thấy nơi đó hay không?”

Lạc Linh nghe thấy lời này, đôi mắt chợt sáng, cực kỳ nghiêm túc mà gật đầu: “Đúng vậy ạ, chờ tới lúc đó em nhất định sẽ dẫn Diệp Giản theo cùng.”

Nói tới đây, cậu ngắm nghía đuôi mình, thấp giọng nói: “Nếu em có thể nhanh nhanh lớn thì tốt biết mấy.”

Trưởng thành luôn là vấn đề khúc mắc trong lòng cậu từ đó đến giờ.

Trước khi trưởng thành thì người cá đều phải trải qua kỳ thức tỉnh gian khổ. Khi đó bọn họ mới chính thức lột xác, thức tỉnh được toàn bộ sức mạnh bên trong.

Đối với Lạc Linh mà nói, thời gian cậu ngủ trong trứng quá dài, thời gian tới kỳ trưởng thành sau khi thoát ra khỏi trứng lại quá ngắn. Hơn nữa bây giờ cậu mất đi vảy ngược, trưởng thành trong giai đoạn suy yếu, muốn vượt qua kỳ thức tỉnh e là sẽ gặp càng nhiều khó khăn.

Nhưng mặc kệ thế nào đi chăng nữa, đây là cửa ải mà cậu nhất định phải vượt qua.

Lạc Linh nhìn chằm chằm vào vị trí của vảy ngược bị khoét đi ở đuôi cá, lặng lẽ nắm chặt góc áo Diệp Giản.

Chỉ có trưởng thành thì cậu mới lấy lại được sức mạnh, lấy lại hết thảy những thứ vốn thuộc về mình.

Cũng chỉ có trưởng thành, cậu mới có đủ năng lực giữ chặt lấy những thứ mà mình xứng đáng có được mà không bị người cướp mất.

Những kẻ yếu đuối sẽ dễ dàng đánh mất tất cả, trở thành miếng mồi thơm ngon béo bở cho kẻ khác.

“Vết thương còn đau không?”

Ngón tay thon dài xoa nhẹ đầu cậu, một thanh âm trong treo mà dịu dàng rót vào tai.

Lạc Linh ngẩng đầu, không chớp mắt mà nhìn về phía Diệp Giản.

Đốt ngón tay Diệp Giản hơi cong lại: “Muốn cắn một miếng không?”

Lạc Linh lập tức lắc đầu, đôi tay nhẹ nhàng nắm lấy Diệp Giản.

“Không đau.” Bé con nói bằng chất giọng dịu dàng, “Lâu lắm rồi em cũng không còn cảm thấy đau nữa.” 

Chiếc khăn mang hơi ấm bọc lấy thân cậu, đuôi được quấn vài vòng băng vải trắng vô cùng cẩn thận, còn thắt nơ xinh đẹp nữa.

Tất cả những thứ này đều là Diệp Giản cho cậu.

Dù cho ban đêm trời có trở lạnh làm cho vết thương ẩn nhẫn nhói đau, trằn trọc chẳng thể ngủ ngon, song chỉ cần nghĩ đến bên cạnh mình giờ đây đã có Diệp Giản thì lòng chợt tịnh hẳn, vô cùng an tâm.

Lạc Linh cúi đầu, áp trán lên giữa ngón tay Diệp Giản, lẳng lặng cảm nhận hơi ấm của người này.

Qua vài giây, cậu lại vùi mình vào bờ vai Diệp Giản, im lặng nép vào lồng ngực anh.

Diệp Giản nhìn nhóc người cá dính người này, khẽ chọc một cái lên khuôn mặt nhỏ.

Lạc Linh lắc lắc đuôi cá.

“Nơi này có vẻ tốt hơn so với khu ngoại ô,” Diệp Giản tiếp tục rảo bước phía về trước, “Em có muốn dọn tới đây ở không?”

Lạc Linh nghe vậy, phản ứng đầu tiên chính là lắc đầu: “Không cần đâu ạ, nơi này chắc chắn đắt lắm.”

Nhóc con thật là ngoan, là một người cá biết tiết kiệm.

Ừ thì…… Kẹo hồ lô rẻ cực kỳ, cho nên chẳng cần tính vào trong phạm vi cần tiết kiệm tiền đâu.

“Vậy thôi, tạm gác lại một bên.” Diệp Giản cũng không ép cậu, “Hai ngày nữa, chúng ta lại xem xét vấn đề chuyển nhà này.”

Hai ngày sau, anh sẽ trở lại khu D một chuyến, hỏi thăm xem Auer trả lời như thế nào.

Nếu có thể gia nhập tiểu đội thám hiểm thì anh sẽ có cơ hội rời khỏi thành, cũng chả phải lo vấn đề kinh tế. Còn nếu không được thì…. đành phải tìm cách khác vậy.

Có lẽ làm công cũng không tệ nhỉ?

Lạc Linh: “À, bây giờ em có cần phải luyện hát với thổi bong bóng không?”

Diệp Giản nhìn cậu, ngữ điệu mang theo ý cười: “Tôi sẽ không để em thật sự phải đi biểu diễn đâu.” Nói xong anh lại còn lẩm bẩm thêm một câu: “Chắc cũng chả ai thèm xem.”

Lạc Linh: “?”

Diệp Giản trở nên nghiêm túc: “Sự thành do người, mặc kệ thế nào thì vẫn luôn có cách.”

Lạc Linh ấm ức cúi đầu.

Dẫu sao thì cậu vẫn cảm thấy bản thân mình hát rất êm tai. 

Nếu đi đầu đường biểu diễn thì khẳng định sẽ có người nghe!

“Loa… loa… loa… Vòng tay liên lạc mới ra lò đang sale sập sàn đây, giảm từ 998, nay chỉ còn 188 thôi……”

Một âm thanh điện tử xa lạ vang lên, Diệp Giản dừng bước.

Bên trái bọn họ là một cửa hàng chuyên bán vòng tay liên lạc, cửa kính rộng mở đón khách, bên trong bày ra vô vàn vòng tay mới tinh đủ kiểu dáng.

Vừa tới thành phố này thì Diệp Giản đã chú ý thấy có rất nhiều đeo loại vòng tay liên lạc này.

Lúc trước kia khi đi nhờ xe của Mạc Sâm, hắn từng khoe mẽ qua cái vòng tay kiểu này, dường như nó không chỉ có thể dùng để liên lạc, mà còn có rất nhiều chức năng khác.

Lạc Linh: “Diệp Giản muốn mua cái này à?”

“Ừ,” Diệp Giản nói, “Vào trong coi thử xem.”

Chị gái trong cửa hàng này vô cùng niềm nở, giới thiệu kỹ lưỡng cho bọn họ các chức năng của vòng tay, thậm chí còn nhiệt tình đề cử loại mới nhất —— nghe nói còn được trang bị thêm chế độ chụp ảnh với độ phân giải cực cao, tự bật filter còn có bộ phận xử lý ưu việt, dư sức chơi mấy con game có đồ hoạ cao, dung lượng nhiều. Hơn nữa còn đang giảm giá, chỉ tốn có 230 tệ mà thôi.

Diệp Giản vô cùng cảm ơn những gì chị gái giới thiệu, vô cùng tán thành ý kiến của cô.

Sau đó lại chọn loại sản xuất hồi năm ngoái, giá thấp hơn nhiều.

Chỉ cần 120 tệ!

Mua hai cái còn được ưu đãi, tổng cộng 220 tệ!

Lạc Linh không ngờ rằng Diệp Giản cũng sẽ mua cho mình vòng tay. Trên tay bỗng có thêm một chiếc vòng tay màu đen mới tinh, cậu vô cùng quý trọng mà sờ tới sờ lui, song lại chẳng dám dùng sức nhiều, sợ sờ mạnh tay tí sẽ hư.

Diệp Giản: “Thêm bạn tốt nào.”

Anh lấy vòng tay màu trắng của mình chạm vào của Lạc Linh, nghe thấy một tiếng ‘ting’, một chuỗi số liệu hiện lên trên màn hình, danh bạ trống rỗng chợt hiện xuất hiện cái tên đầu tiên.

Lạc Linh nhìn cái tên duy nhất trong mục danh bạ, khuôn mặt nhỏ không có cảm xúc gì, nhưng lại tranh thủ lúc Diệp Giản không để ý mà ghim cái tên này vào mục ‘Đặc Biệt’

Vòng tay liên lạc có thể kết nối internet, trên mạng có vô vàn tin tức. Lúc trở về Diệp Giản lên mạng lướt web, cuối cùng cũng hiểu rõ hơn một số thứ.

Nhiều năm về trước, thế giới này từng bùng nổ một trận ô nhiễm nghiêm trọng, sau vụ việc đó thì dị thú bắt đầu xuất hiện. Tuy rằng chúng có thể bị giết chết, nhưng số lượng cực kỳ nhiều, cuồn cuộn không dứt. Cho đến ngày nay, nhân loại cũng chưa tìm được cách tiêu diệt hoàn toàn lũ dị thú này.

Dị thú xem con người là nguồn thức ăn, bởi vậy chúng sẽ chủ động săn giết loài người. Những đòn tấn công của chúng đi kèm với ‘ô nhiễm’, dẫu cho có may mắn trốn thoát được đi chăng nữa thì cũng sẽ bị ‘ô nhiễm’ bào mòn, thân thể dần dần trở nên suy yếu kiệt quệ, chỉ có thể đón chờ cái chết.

Đương nhiên vẫn sẽ có kỳ tích xảy ra, một số ít hiếm hoi người tuy rằng đã bị ‘ô nhiễm’, song lại may mắn vượt qua. Bọn họ nhìn chung vẫn là người thường, nhưng lại thức tỉnh được năng lực đặc biệt —— những kẻ đó sau này còn được biết với cái tên ‘Thủ Vọng Giả’.

Số lượng Thủ Vọng Giả vô cùng ít ỏi, bởi vì có thể chiến đấu với dị thú nên địa vị của họ cũng khá đặc biệt. Trước kia Diệp Giản từng nghe loáng thoáng rằng ‘Thần Đình’ và ‘Cấm Địa’ là tổ chức Thủ Vọng Giả lớn, là lực lượng nòng cốt chiến đấu với bọn dị thú.

Nhưng ngặt nỗi nếu hỏi rằng ‘Thần Đình’ và ‘Cấm Địa’ có gì khác nhau, Diệp Giản tạm thời chẳng có cách nào tra cứu được.

Còn về Thủ Vọng Giả, ngoài những tin tức công khai vẫn luôn có một số ít bị giấu kín như bưng.

Hiện giờ, anh chỉ biết rằng loài người có tổng cộng ba tòa thành cấp S, trong số đó thì hai thành thuộc về Thần Đình, mà nơi bọn họ muốn tới là Đình Địa Hoàng Hôn thì lại nằm ở tổng bộ Cấm Địa.

Lạc Linh hiểu rõ điều này nên trong lòng có chút bất an: “Không biết là người ở Cấm Địa có dễ nói chuyện không nhỉ?”

“Ừ…… Không biết nữa.” Diệp Giản nói, “Chẳng qua là chúng ta chỉ đi tìm đồ vật thôi mà, không tiếp xúc nhiều với bọn họ chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ?”

Ngoại trừ Thần Đình và Cấm Địa ra thì còn có một tổ chức đặc thù khác là chủng tộc Tán Lạc Hỏa. Bọn họ là những người sống sót sau khi hấp thụ ‘ô nhiễm’ nhưng lại không thể thức tỉnh được sức mạnh. Trước đó anh từng gặp qua Trần Nhiêu cũng đến từ tổ chức này, hơn nữa cô còn là thành viên của một tiểu đội thám hiểm.

Người ở ba tổ chức lớn sẽ tự thành lập cho mình tiểu đội thám hiểm, nhiệm vụ của bọn họ là xử lý đám dị thú xung quanh thành phố, và tất nhiên là nguồn thu nhập của bọn họ chính là những khối tinh thạch được kết tinh sau khi dị thú chết đi.

Lạc Linh chẳng mấy gì hứng thú với những tổ chức đó, cậu chỉ muốn đi tìm ‘Hồ Hoàng Hôn’ mà bấy lâu nay mình muốn tìm thôi, kết quả lại chả có tin tức gì hữu dụng cả.

Xem ra trong thế giới loài người không hề có ghi chép gì về mảnh hồ đặc biệt này.

“Diệp Giản có thể tra được tài liệu về quá khứ của mình rồi hả?”

Diệp Giản: “Không có, tôi đã thử nhập tên mình để tìm nhưng cũng chả thu hoạch được gì.”

Lạc Linh: “Vậy sau khi Diệp Giản tra cứu những thứ này thì có nhớ thêm được gì không ạ?”

Diệp Giản trầm mặc vài giây: “Không có.”

Màn hình vòng tay liên lạc chợt phát sáng, một tấm ảnh trên trang web mới nhất hiện ra.

Đó là khi ô nhiễm mới vừa bùng nổ, một tấm ảnh mờ ảo về ngọn nguồn của sự ô nhiễm.

Hình ảnh ở được chụp ở thời kỳ xa xôi, bối cảnh có chút mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy một cái hố thật sâu, đáy hố bị che kín bởi những rễ cây ngầm mọc rậm rạp khắp nơi, có chất lỏng trong suốt chảy ra giữa rễ cây, hơi hơi lập lòe, dệt thành một mạng lưới khổng lồ.

Diệp Giản chăm chú nhìn tấm ảnh, đầu bỗng chốc nhói đau, anh lấy tay xoa trán.

“Làm sao vậy?” Lạc Linh nhất thời khẩn trương, nắm lấy cổ tay áo Diệp Giản, “Anh có chỗ nào không khỏe hả?”

“…… Không có gì.” Cơn nhức đầu thoáng chốc biến mất, Diệp Giản giương mắt, “Chỉ là hơi hoảng hốt một chút thôi.”

Anh lại lia mắt về phía bức ảnh, chừng vài giây sau, vòng tay thông báo hết pin rồi tự sập nguồn.

Lúc mới mua thì nó chỉ còn một ít pin mà thôi, cần phải sạc đầy.

Diệp Giản: “Đi về thôi.”

Lạc Linh: “Chỉ là, anh vừa nãy……..”

“Không sao cả,” Diệp Giản nói, “Chắc là do tôi xem hơi lâu nên mới bị đau đầu tí thôi.”

Nói xong, anh lại chọt Lạc Linh: “Em cũng nhớ kỹ không nên nhìn lâu nghe chưa.”

Tầm mắt Lạc Linh dán chặt lên anh, một lúc sau mới ngoan ngoãn đáp một tiếng ‘dạ’.

Sau khi quay về, Diệp Giản đi sạc vòng tay liên lạc, chờ khởi động xong liền ấn mở lại bức ảnh kia.

Có người nói, dị thú ra đời bắt nguồn từ trận ô nhiễm năm đó, song kéo dài cho đến tận bây giờ, chẳng có ai tìm ra được nguyên nhân dẫn đến ô nhiễm.

Tấm ảnh này chẳng biết là do ai đăng, độ tin cậy không cao lắm. Đương lúc Diệp Giản lần nữa nhìn chằm chằm vào nó, ấy vậy mà chẳng có cơn choáng váng khác thường nào xuất hiện như lúc nãy.

Giống như đây chỉ là một tấm ảnh hết sức bình thường.

Thời gian trôi qua mau, trời lúc này cũng nhá nhem tối. Diệp Giản ngồi xổm bên cạnh bồn tắm, xắn tay áo lên, thay một bồn nước sạch cho Lạc Linh.

Một con vịt vàng bụ bẫm nổi trôi theo dòng nước, Diệp Giản khẽ chạm liền nghe thấy nó phát ra tiếng kêu ‘quạc quạc’ vui tai.

Lạc Linh: “……”

“Quả nhiên.” Diệp Giản cười tủm tỉm, “Giống em ghê đó.”

Trên đường trở về anh vô tình phát hiện ra một cửa hàng, bên trong bày bán những chú vịt như vậy, bởi vì cảm thấy có chút thú vị nên anh bèn mua nó.

“Em không có kêu quạc quạc mà.” Lạc Linh thoáng đượm buồn, “Không hề giống chút xíu nào luôn.”

Diệp Giản: “Ồ, nhưng em sẽ ùng ục ùng ục.”

Lạc Linh chán chường, vùi vào trong nước, rầu rĩ thổi ra một chuỗi bong bóng nho nhỏ.

Diệp Giản khẽ cười, đứng dậy, kéo màng lên: “Tôi muốn đi tắm.”

Một dòng nước ấm áp phả ra từ vòi sen, hơi nóng tỏa ra nghi ngút, nhanh chóng toả ra bốn phía. Lạc Linh ngoi ra khỏi bồn tắm, nhìn chằm chằm con vịt vàng khè kia, khe khẽ chọt.

Nếu không phải Diệp Giản đưa cho cậu, cậu mới không thèm giữ nó lại đâu.

Lạc Linh tựa vào thành bồn, đuôi cá phe phẩy làm gợn sóng. Cậu đang đợi Diệp Giản, nhàm chán không có gì làm, bèn ấn mở vòng tay liên lạc không thấm nước ra.

Lúc Diệp Giản tắm rửa xong, kéo màn ra, liền thấy một nhóc người cá đang nghiêng đầu, một bàn tay quẹt tới quẹt lui trên màn hình của vòng tay liên lạc.

Diệp Giản: “Chơi vui thế cơ à?”

“Em đang nghiên cứu thứ này,” Lạc Linh nghiêm mặt nói, “Em vừa nghiên cứu ra nó còn có thể trò chuyện nữa đấy.”

Diệp Giản: “Ok, vậy em cứ tiếp tục nghiên cứu, tôi đi ngủ đây.”

Anh vừa đi được vài bước, liền quay đầu lại sờ sờ nhóc người cá này: “Nhớ đừng chơi quá muộn nhé.”

Lạc Linh ngoan ngoãn gật đầu.

Một vầng trăng sáng treo lửng lơ giữa màn trời đêm ngoài cửa sổ, Diệp Giản nằm trên giường rũ mắt nhưng lại không buồn ngủ gì mấy.

Sau khi có được vòng tay liên lạc, anh quả thật được tiếp xúc nhiều thông tin về thế giới này hơn. Nhưng ký ức thì vẫn vậy, tựa như mặt hồ đóng băng, không hề có một vết nứt nào cả.

Những người hoặc sự việc đó đều chẳng mảy may có thể cạy mở được mảng ký ức đang đóng băng của anh.

Lẽ nào…… Anh thật sự không có quá khứ sao?

Diệp Giản yên lặng ngồi dậy, ấn nhẹ đôi mày.

Tích.

Vòng tay liên lạc nơi đầu giường rung lên, lập tức một màn hình nho nhỏ lóe sáng.

Diệp Giản rũ mắt, cái tên duy nhất trong danh bạ gửi tới một cái sticker dễ thương.

Là một con cá màu xanh đang lướt sóng.

Diệp Giản khẽ nhếch khóe miệng, phát hiện ra khung chat phía dưới cũng có một loạt các sticker khác, vì thế liền gửi cho Lạc Linh một cái đầu con mèo.

Lạc Linh nhanh chóng trả lời bằng một sticker con cua đang phun bong bóng.

Hai người gửi tới gửi lui, dùng sticker để trò chuyện một hồi, mãi đến khi thời gian sắp bước qua ngưỡng mười hai giờ, đã là đêm khuya rồi.

Diệp Giản: [ Khuya rồi, ngủ đi nào ]

Lạc Linh: [ Dạ vâng ạ ]

[ Cá nóc tròn trịa.jpg]

Ngón tay Diệp Giản dừng lại ở giao diện cuộc trò chuyện, nghĩ thầm bộ dạng Lạc Linh lúc thở phì phò trông rất giống con cá nóc nhỏ này.

Thật đáng yêu.

Anh nằm xuống và nhắm mắt lại, cảm giác bản thân mình có thể đánh một giấc thật ngon.

—— Một đêm này, Diệp Giản lại nằm mơ.

Anh mơ thấy cây cổ thụ tối hôm trước kia, trên cành cây có vô số phiến lá tinh thạch lộng lẫy bắt mắt tựa như một dải ngân hà thu nhỏ, dưới bóng cây là một mặt hồ trong veo tĩnh lặng thấy được cả đáy.

Lúc này đây, trong hồ không còn cái tên người cá to lớn mắt đỏ tóc bạc kia nữa, nhưng lại có một chú cá đen thui với cặp mắt đỏ chót bơi qua bơi lại.

Diệp Giản ngồi xổm bên thành hồ, bóng dáng của anh phảng phất trên mặt hồ, làm cho bé cá kia tò mò bồi hồi không thôi.

Bé cá dí theo bóng của anh, vui vẻ xoay vòng vòng xung quanh rồi lại trồi lên mặt nước, nhẹ nhàng phun ra một loạt bong bóng.

Ngay sau đó, đuôi cá tựa lụa mỏng lúc ẩn lúc hiện, lượn lờ tại chỗ.

Mau khen tui đi!

Diệp Giản trầm mặc một giây, thành thật nói: “Có hơi đen, giống như cục than nhỏ.”

Bé cá: “?”

Diệp Giản: “Nhóc người cá nhà tôi trắng lắm.”

Bé cá: “??”

Diệp Giản: “Chỉ có điều bong bóng mà hai nhóc thổi —— đều xấu giống nhau.”

Bé cá: “???”

Bé cá cùng Diệp – rất biết cách nói chuyện – Giản mặt đối mặt nhau vài giây.

Tức thành con cá nóc.

Bình luận

Truyện đang đọc