NHẬT KÍ NỮ PHÁP Y: MẬT MÃ KỲ ÁN


Ngày 23 tháng 3 năm 2003.

Mưa nhỏ.
Tại phòng thẩm vấn ở trại tạm giam huyện Đại Oa.
Quá trình đưa Quan Thượng Võ ra khỏi trại tạm giam vô cùng trắc trở.
Mặc dù Văn phòng tỉnh đã thông báo cho Sở Cảnh sát huyện Đại Oa, nhân viên Sở thành phố hỗ trợ làm án có quyền tiến hành phúc thẩm nghi phạm với điều kiện phải được Sở huyện đồng ý, nhưng thao tác thực tế vẫn gặp phải rất nhiều khó khăn.
Thị hiếu ở Sở Nguyên là vậy, nếu trong lòng họ ngầm đồng ý với công việc của bạn, cam đoan khi làm sẽ thuận buồm xuôi gió, dù cho có thể còn nhiều thủ tục không phù hợp với quy tắc chế độ, họ đều có thể tìm ra một lời giải thích tương ứng, nghe có vẻ rất hợp lý.

Nhưng nếu họ đã không đồng ý với việc của bạn, cam đoan khi làm sẽ phải khoanh tay bó gối, thì dù thủ tục có bạn có hoàn hảo không thể bị moi móc đi chăng nữa, họ cũng có thể tìm ra vài dòng trong mớ giấy lộn để hoạnh họe bạn.

Quy tắc chế độ trong mắt những người này là thượng phương bảo kiếm, là bia đỡ đạn, là tấm màn che, nhưng trong tay họ lại như một cục đất nặn, như quả bóng nảy, như một cô thiếu nữ bị lột s@ch quần áo để chờ đợi sự giày vò và làm nhục.
Còn bọn họ, lại là những kẻ lập ra, giải thích, thực thi những quy tắc và chế độ.

Bạn tức giận cũng được, phẫn nộ cũng được, đều chẳng giúp được gì.
Đá qua đá lại quả bóng cao su với Sở Cảnh sát huyện Đại Oa suốt hai ngày trời, Thẩm Thư cuối cùng cũng được ngồi đối diện với Quan Thượng Võ như ý muốn.

Cái người có quan hệ không rõ ràng với vụ án này, đến tận hôm nay Thẩm Thư mới được gặp lần đầu tiên.
Quan Thượng Võ cao chưa đến 160cm, gầy gò, làn da sạm đen, lại cộng với việc nhiều năm chăn dê ngoài rừng, trên mặt phủ một lớp phong trần không thể gột rửa được.

Ông ta mặc bộ quần áo phạm nhân rộng thùng thình, đeo còng chân còng tay, cả người toát lên vẻ sợ sệt và ủ rũ.

Mới có 40 tuổi đầu mà trông ông ta như 50 – 60 tuổi vậy.
Ánh mắt Thẩm Thư long lanh nhìn ông ta, im lặng hồi lâu.

Quan Thượng Võ không dám nhìn thẳng mặt cậu ấy, cúi gằm xuống, ngồi co ro trên chiếc ghế phạm nhân, bộ dạng chỉ mong được chui xuống lỗ.
Thẩm Thư đột nhiên phá vỡ sự tĩnh lặng, vào thẳng vấn đề: “Quan Thượng Võ, ông có biết Diệp điên không?”
Quan Thượng Võ rùng mình, nếu không có tấm chắn, chắc ông ta sẽ ngồi tuột khỏi ghế.

Ông ta căng thẳng đến mức răng trên răng dưới đập vào nhau, giọng nói run rẩy: “Không, không biết.”
Thẩm Thư lắc đầu, nói: “Quan Thượng Võ, ông đã đến nước này mà còn sợ gì nữa? Dựa vào lời khai mà ông cung cấp hiện tại, tội của ông là cố ý giế.t người, đạo lý giế.t người đền mạng ông hiểu chứ? Ông mau thành khẩn khai báo, may ra còn có cơ hội sống, nếu như tiếp tục nói dối, e là chỉ có con đường chế.t.


Ông tự mình nghĩ cho kỹ đi, rồi trả lời tôi.”
Quan Thượng Võ im lặng không nói gì.

Thẩm Thư giơ tập tài liệu trong tay lên, nói: “Đây là bản lời khai giế.t hại Trương Phương của ông, vậy được, ông trả lời cho tôi, ông đã làm cách nào để dụ cô ta tới nhà mình? Rồi làm cách nào để khống chế cô ấy, giam giữ cô ấy trong suốt nửa tháng? Trong nửa tháng này, ông đã làm gì cô ấy? Làm sao có thể giữ cho quần áo cô ấy gọn gàng sạch sẽ vậy? Rồi ông làm cách nào để giế.t hại cô ấy? Nhà ông cách lò gạch mấy trăm mét, với sức của mình ông, làm sao để chở th.i th.ể đến lò gạch được? Nếu như ông sử dụng phương tiện giao thông, thì ông đã sử dụng phương tiện gì? Bây giờ nó đang ở đâu?”
Mỗi câu hỏi của Thẩm Thư, lại khiến cho Quan Thượng Võ thu người lại trên chiếc ghế phạm nhân, Thẩm Thư chưa nói xong, ông ta đã run như cầy sấy, mồ hôi nhỏ tong tong.

Thẩm Thư tiến thêm một bước, nói: “Trả lời tôi.”
Quan Thượng Võ mở miệng lắp bắp: “Tôi, tôi......”
Thẩm Thư nói: “Nếu ông không trả lời được, tức là ông đang nói dối.”
Mặt Quan Thượng Võ nổi đầy gân xanh, ra sức vùng vẫy trên chiếc ghế phạm nhân, còng tay bị ông ta lắc cho kêu liểng xiểng, trông bộ dạng có vẻ rất kích động, ông ta gào thét đến khản cả giọng: “Không phải nói chỉ cần nhận tội là sẽ thả tôi ra sao? Tại sao còn hỏi tôi? Rốt cuộc các người muốn làm gì? Rốt cuộc còn muốn giam giữ tôi đến khi nào?”
Từ tiếng gào thét của ông ta, Thẩm Thư dường như đã hiểu ra ngọn nguồn vấn đề, liền kích động thêm: “Nhận tội sẽ thả ông ra? Quan Thượng Võ, cứ cho là ông không hiểu pháp luật, chả nhẽ lại chưa từng nghe câu giế.t người đền mạng sao? Dựa vào tội trạng mà ông khai nhận, bắn chế.t ông cũng không oan, khoan hồng hơn nữa, thì ông cũng phải ngồi tù mọt gông.”
Sắc mặt Quan Thượng Võ tái mét, hai mắt trợn tròn như muốn nhảy ra ngoài, răng nghiến vào nhau kêu ken két, nước bọt lẫn cả má.u túa ra từ khóe miệng.
Thẩm Thư biết trình độ văn hóa của Quan Thượng Võ thấp, bắt buộc phải giải thích đạo lý thật rõ ràng thì ông ta mới hiểu, tiếp tục nói: “Bây giờ chỉ có ông mới cứu được ông, khai thật là con đường thoát duy nhất.


Nói đi, ông có biết Diệp điên hay không.”
Dù sao thì Quan Thượng Võ cũng không ngốc, Thẩm Thư nói đến nước này, ông ta cũng mập mờ hiểu ra vấn đề, cứ quanh co cũng chẳng có kết quả tốt đẹp, bèn làm ra biểu cảm không thèm đếm xỉa mà đáp: “Biết.”
Thẩm Thư hỏi: “Ông đã từng dẫn Diệp điên về nhà mình chưa?” Quan Thượng Võ do dự một lát rồi đáp: “Rồi.” Thẩm Thư chìa ra chiếc qu@ lót nữ tìm thấy ở nhà Quan Thượng Võ, hỏi: “Đây là của Diệp điên à?” Quan Thượng Võ liếc nhìn, ủ rũ đáp: “Đúng.” Thẩm Thư nói: “Ông và Diệp điên đã phát sinh quan hệ!”
Quan Thượng Võ lại trở nên căng thẳng, lắc đầu phủ nhận: “Không có.” Thẩm Thư nói: “Ông phải phân rõ, dụ dỗ gian dâm và giế.t người cái nào nặng cái nào nhẹ.

Dụ dỗ gian dâm là tội nhẹ, tình tiết không nghiêm trọng, nếu thái độ nhận tội tốt, có thể miễn xử phạt, giế.t người là tội lớn, bất luận có tình tiết giảm tội nào, đều phải ngồi tù, nghiêm trọng thì tử hình.

Ông không khai thật, vụ án sẽ không được làm rõ, ông sẽ tiếp tục là nghi phạm giế.t người.”
Khóe mắt Quan Thượng Võ rưng rưng, nói: “Các người đều là bố, tôi là con, lúc thì muốn tôi nói thế này, lúc lại muốn tôi nói thế kia, rốt cuộc là muốn tôi nói thế nào?”
Thẩm Thư đáp: “Không ai bắt ông nói vậy cả, sự việc thế nào thì ông cứ nói thế nấy là được.”
Quan Thượng Võ thở dài, nước mắt rơi lã chã, nói: “Tôi nói, nói hết.”
Theo lời khai cuar Quan Thượng Võ, chiếc qu@n lót nữ ở nhà ông ta quả thực là của Diệp điên.

Quan Thượng Võ vừa nghèo, người lại lôi thôi, không kiếm được vợ, từng nghĩ đến chuyện sẽ lấy Diệp điên về nhà.

Ông ta đem đồ ăn ra để dụ cô ta về nhà mình, ngủ cùng cô ấy, cũng không ai phát hiện.

Nhưng rốt cục thì ông ta không thể trông coi được một người chạy loạn khắp nơi như Diệp điên, không để mắt một cái, đã không thấy bóng dáng cô ta đâu.


Lăn lộn tìm kiếm mấy hồi, Quan Thượng Võ đành từ bỏ cái suy nghĩ ấy.

Hai tháng gần đây, ông ta chưa từng gặp Diệp điên.
Quan Thượng Võ nói ông ta chưa từng bắt giữ Trương Phương, càng không giế.t cô ấy, thực tế thì ông ta chưa từng tìm cách để lấy lòng Trương Phương.

Trong mắt ông ta, Trương Phương ở một thế giới khác, cách quá xa so với ông ta.

Trong bản lời khai ông ta nói vậy, vì lúc đó người thẩm vấn ông ta đã hứa hẹn, chỉ cần ông ta khai nhận, chính phủ sẽ xử lý khoan hồng, ông ta còn có thể về nhà chăn dê; Nếu như không chịu thừa nhận, tức là thái độ không tốt, nhất định sẽ bị phạt nặng.

Quan Thượng Võ bị dụ dỗ và sợ hãi, nhất thời không có chính kiến, bèn nghe theo mưu kế mà họ bày ra, kể lại đầu đuôi ngọn ngành quá trình giế.t hại Trương Phương.
Thẩm Thư chăm chú lắng nghe xong, lại hỏi: “Trên người Diệp điên có ký hiệu nào không? Ví dụ như vết bớt hay gì đó chẳng hạn.”
Quan Thượng Võ đáp: “Ở đây,” Ông ta nhấc bàn tay đang bị còng lên, vẽ một vòng tròn dưới phần ngực bên phải của mình: “Có một vết bớt, màu đỏ, hình trăng khuyết.”
Ngữ khí của Thẩm Thư đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Quan Thượng Võ, đây là chuyện lớn liên quan đến mạng người, ông không được nói bậy.”
Quan Thượng Võ thề thốt: “Tôi mà nói dối, anh cứ bắn chế.t tôi đi.”
Sau khi kết thúc thẩm vấn, Thẩm Thư báo cáo lại tình hình cho Cao Đại Hùng đồng thời xin ý kiến: “Trong phạm vi toàn thành phố, truy bắt Trương Phàm.”.


Bình luận

Truyện đang đọc