NHẤT NGÔN THÔNG THIÊN

Dịch giả: Trongkimtrn

Không ai bàng quan chùn chân nhìn nữ nhân của mình bị người khác nhìn chằm chằm vào. Câu chất vấn này của Từ Ngôn, Hứa Chí Khanh chắc chắn không cách nào phản bác.

Phản bác không được, nhưng lão ta lại có thể giở trò bỏ qua. Lão ta đã nhận ra, hiện giờ muốn Bàng gia ngoan ngoãn giao người là điều không thể, vậy thì chỉ còn cách dùng sức mạnh cưỡng đoạt thôi.

Hôm nay nhất định phải bắt lấy Từ Ngôn, Hứa Chí Khanh mới có thể an tâm. Bởi lão ta không chỉ muốn báo thù mà còn muốn đoạt lại Ẩn Thân phù; hơn nữa điều trọng yếu nhất là phải cướp lại nửa cái quạt xếp kia.

"Nực cười. Đó chỉ là lời nói một bên!"

Hứa Chí Khanh thầm nắm chặt trường kiếm, cả giận bảo:

"Bàng Hồng Nguyệt, ngươi thân là nữ lưu mà ngay cả loại lời này đều nói ra được. Chẳng lẽ Kính Chi nhà ta thiếu thốn nữ nhân sao? Đánh chủ ý lên người của ngươi, ngươi cũng quá đề cao của mình rồi!"

Nhìn thấy lão ta cầm kiếm thì Vạn Đại Tài ngầm hiểu, bèn rống lớn một tiếng:

"Tiểu bối Bàng gia đừng vội châm ngòi ly gián. Ân oán gia tộc, không cho phép một nữ nhân như ngươi ngắt lời. Còn không mau lùi lại cho ta!"

Vừa hô một câu lui ra, thì Vạn Đại Tài cùng với Hứa Chí Khanh đồng thời phát động tấn công. Hai đạo kiếm khí lạnh thấu xương trước sau công tới, một đạo bức lui Bàng Hồng Nguyệt, một đạo khác là muốn đánh trọng thương Từ Ngôn. Theo sau kiếm khí, là gia chủ hai nhà Hứa Vạn tựa như hai con Thương ưng cùng đánh tới.

Cao thủ Trúc Cơ đột nhiên ra tay, võ giả bình thường không thể phản ứng kịp. Ngay cả Bàng Vạn Lý cũng không nghĩ đối phương lại ra tay bắt người trước mặt mình. Ở bên kia, Lê Cảnh Điền vẫn còn trong cơn kinh ngạc nên mất đi cơ hội viện thủ.

Đối mặt với hai đạo kiếm khí, Bàng Hồng Nguyệt cũng kinh ngạc một phen. Phản ứng đầu tiên của nàng là kéo Từ Ngôn, nhưng thân thể của nàng lại bị hắn đẩy sang một bên từ phía sau.

Đã sớm đề phòng hai kẻ không có ý tốt kia, Từ Ngôn sao có thể không phòng bị gì. Hắn vừa đẩy Bàng Hồng Nguyệt ra, vừa lách mình phóng tới ngoài cửa.

Người Thái Thanh giáo sắp đến rồi, đó mới là nước cờ chuẩn bị trước đó để ngăn chặn Hứa gia. Thời điểm này chỉ có cách đó mới ngăn địch được.

Hắn vừa trốn, Hứa Chí Khanh và Vạn Đại Tài cũng nối đuôi đuổi theo.

Không tốt!

Trong nội tâm trầm xuống, Bàng Vạn Lý quay người muốn đuổi theo ra ngoài. Một khi Hứa gia tiền trảm hậu tấu, trước tiên phế Từ Ngôn đi vậy thì phiền toái.

Người có cùng tâm tư như lão không ít, Lê Cảnh Điền, Trình Dục, kể cả Bàng Hồng Nguyệt cũng vậy. Trình Dục không biết võ công nên không đuổi theo vì biết là thế là vô dụng. Hai vị gia chủ Bàng Lê hai vị cùng với Bàng Hồng Nguyệt lại theo sát phía sau ba người.

Phanh! Phanh!

Không chờ mọi người trong đại sảnh đi ra ngoài, thì bỗng có hai tiếng trầm đục vang lên. Rồi sau đó là hai bóng người bay lui trở lại, đợi đến lúc hai cái bóng rơi xuống đất thì mọi người mới nhìn rõ đó lại là hai người vừa mới đuổi giết Từ Ngôn: Hứa Chí Khanh cùng với Vạn Đại Tài. Hai người vừa rồi còn đằng đằng sát khí, vậy mà lúc này một người thì bụm mặt, kẻ khác thì ôm bụng, rõ ràng là bị người đánh bật trở lại.

"Nữ nhân thì làm sao? Chẳng lẽ những thế gia tu chân như các ngươi, không cho phép nữ nhân ngắt lời à?!"

Theo giọng nói già nua giận dữ mắng mỏ vang lên, Bàng Phi Yến, người có bối phận cao nhất chống long đầu trượng thong dong đi vào phòng. Đúng là vị lão nhân này vừa ra tay đánh lui hai người kia, còn Từ Ngôn thì hả hê đi theo sau lưng Bàng Phi Yến.

Người khác không nhìn ra được, nhưng hắn lại có thể thấy rõ Bàng lão thái quân ra tay.

Trong nháy mắt vừa rồi, long đầu trong tay Bàng Phi Yến trực tiếp bay tới, giống như một đầu Kim long (con Rồng vàng) đụng bay hai người Hứa Vạn đang cầm kiếm xông tới. Rồi sau đó, nó lại tự hành bay trở về trong tay Bàng lão thái.

Đây là lần đầu tiên Từ Ngôn tận mắt chứng kiến năng lực của cao thủ Hư Đan. Ngoài sự hâm mộ ra, hắn càng thêm truy cầu sự kỳ diệu của tu hành rồi.

Vừa thấy lão tổ đã đến, khí thế người Bàng gia lập tức tăng lên nhiều. Vẻ mặt Hứa Chí Khanh tức thì trầm như nước. Một kích vừa rồi đối phương không dùng toàn lực, nhưng dù là vậy thì lão ta cũng không thể chống đỡ nổi với cao thủ Hư Đan cảnh; lúc này bụng dưới còn đau âm ỉ, rõ là bị thương không nhẹ. Ở bên kia,Vạn Đại Tài bụm mặt kêu hừ hừ, thoạt nhìn bị nặng hơn.

"Chẳng lẽ Bàng gia chỉ biết ỷ thế hiếp người sao!?"

Hứa Chí Khanh không thể nhịn được, cả giận hét.

"Các ngươi khi dễ Hồng Nguyệt nhà ta. Nếu lão thân không giáo huấn các ngươi, thì có phải lần sau vẫn còn có chuyện ngoài ý muốn như vậy xảy ra không?"

Bàng Phi Yến không còn bộ dáng cời mỉm như thường ngày, mà là dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào hai người kia. Lão thái quân nói tiếp:

"Tên tiểu nhân kia đã bị phế đi, lão thân chỉ đành giáo huấn hai kẻ già đời như các ngươi một chút. Bàng Phi Yến ta còn sống ngày nào, thì không có chuyện các ngươi giương oai ở Bàng gia này!"

Lấy quải trượng đánh gia chủ hai nhà Hứa Vạn, điều này cho thấy Bàng Phi Yến đã thật sự nổi giận. Có vị cường nhân Hư Đan cảnh như vậy tọa trấn mà Hứa gia còn dám mưu tính với Bàng gia, vậy nếu như bà mất đi thì chẳng phải Hứa gia càng thêm không chút kiêng kị nào hay sao!?

"Bàng Phi Yến!"

Hứa Chí Khanh ôm bụng dùng giọng âm hàn lớn tiếng biểu:

"Bà đừng quên, không riêng gì Bàng gia các người có cường giả Hư Đan, Hứa gia ta cũng có trưởng bối! Khoản sổ sách hôm nay, ta sẽ bẩm báo lên hai vị thúc tổ. Bà cứ chờ trưởng lão Chấp Sự tới hỏi tội đi!"

"Để cho bọn họ tới tốt rồi, nhưng mà hiện tại..." Bàng Phi Yến lạnh giọng quát: "Các ngươi cút khỏi Bàng gia cho ta!"

Bàng Phi Yến tỏ ra sự cường thế đã vượt qua suy đoán của tất cả mọi người ở đây. Bình thường vị lão thái quân này cực kỳ hòa ái, thế mà hôm nay lại rất giận dữ, tự mình xé toang da mặt với hai nhà Hứa Vạn.

Hai nhà Bàng Hứa vốn đã không dễ sống chung, ngày bình thường cũng chỉ là bằng mặt không bằng lòng. Hứa gia được một tấc lại muốn tiến một thước, rốt cuộc lại làm cho lão thái quân Bàng gia quyết định đối chọi cùng đối phương. Nếu cứ để Hứa gia tùy ý làm bậy, hôm nay bọn chúng dám tính toán Bàng Hồng Nguyệt, thì mai này chắc cũng sẽ dám tính toán cả cơ nghiệp Bàng gia luôn đấy!

Từ Ngôn bất quá chỉ là cái dây dẫn nổ thôi. Một mình hắn đã trở thành vết rách đầu tiên khiến quan hệ hai đại gia tộc bị rạn nứt.

Có Bàng Phi Yến ra mặt, Hứa Chí Khanh biết rõ hôm nay không thể báo được thù rồi. Bàng gia đã lựa chọn đối chọi quyết liệt, lão ta cũng hạ quyết tâm phụng bồi đến cùng. Bàng gia chỉ có một vị cường giả Hư Đan mà thôi, hơn nữa bà sống không được vài năm nữa. Về phần Hứa gia bọn hắn, trong tông môn còn có hai vị trưởng bối Hư Đan cảnh mà.

"Được, được, được!"

Hứa Chí Khanh âm trầm nói lớn:

"Bàng gia được lắm! Vì một tên Thái Bảo tà phái, mà ngay cả căn cơ của bốn đại gia tộc cũng không để ý. Đã vậy, Hứa gia ta nhớ kỹ khoản sổ sách này!"

Đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Từ Ngôn, vẻ âm tàn trong mắt Hứa Chí Khanh càng thêm rõ. Lão ta nói thêm:

"Thủ đoạn của Thiên Môn hầu quả nhiên cao siêu. Được nhiều người bảo vệ như vậy, hi vọng ngươi có thể sống lâu ở Đại Phổ mới tốt. Từ hôm nay trở đi, Hứa gia ta không thừa nhận liên minh với tà phái Tề quốc. Nếu để ta gặp phải loại cặn bã tà phái, thì ngươi yên tâm, bọn chúng một tên cũng đừng hòng sống được!"

Bàng gia xé toang da mặt, Hứa gia theo đó cũng xé bỏ liên minh chính tà. Đây là lão ta đang cảnh cáo Từ Ngôn, nếu như ở bên ngoài gặp phải người Hứa gia, thì Từ Ngôn hắn đừng nghĩ sống tốt. Dù là gặp phải trên đường, thì người Hứa gia sẽ lập tức ra tay.

Phân phó thủ hạ nâng Hứa Kính Chi lên, Hứa Chí Khanh kiềm chế lửa giận muốn rời khỏi đại sảnh Bàng gia. Lúc đi ngang qua người Từ Ngôn thì lão ta chợt dừng lại một chút, thấp giọng bảo:

"Nghìn vạn đừng để ta gặp phải. Từ Ngôn, để ta xem Bàng gia có thể bảo vệ ngươi tới khi nào!?"

Bị một vị Trúc Cơ cảnh cao thủ nhớ thương không phải chuyện đùa. Nói không chừng vào “một ngày đẹp trời” nào đó:54: khi đang đi kiếm quán ăn trên đường thì hắn sẽ mất luôn cái mạng nhỏ đấy. Bàng gia lại không thể để cho gia chủ Bàng Vạn Lý suốt ngày kè kè bảo vệ bên người hắn.

Lời uy hiếp của Hứa Chí Khanh vừa ra khỏi miệng, thì ngoài cửa lớn Bàng phủ lập tức náo nhiệt. Chỉ nghe nghe thấy có người nhà cao giọng hô to.

"Đạo đức thông huyền tĩnh, chân thường thủ Thái Thanh! Phi Long lạc, phong vân kinh, hộ giáo giả, Thiên Môn tinh!"

Theo tiếng đạo nhân ngâm xướng, hàng dài người dựa theo nghi thức Đạo gia long trọng trực tiếp tiến vào Bàng phủ. Thái Thanh giáo cúng bái hành lễ, ngay cả người gác cổng đều không dám ngăn trở; bởi vì đi ngay hàng đầu tiên, chính là giáo chủ Thái Thanh giáo, cũng là Quốc sư đương triều.

Bình luận

Truyện đang đọc