NHẤT NGÔN THÔNG THIÊN

Dịch giả: Hoangtruc

Mười sáu linh thạch mà thôi, không phải Từ Ngôn không nỡ bỏ ra. Sau khi bỏ ra hai linh thạch vừa rồi, Từ Ngôn đã đồng ý với Bàng Hồng Nguyệt là không mang loại cua đá này giả làm linh thạch nữa. Bởi vì nói phải giữ lời, cho nên Từ Ngôn mới quyết định chỉ dùng một khối linh thạch trả cho bình linh tửu phổ thông kia. Không nghĩ tới hắn lại bị tiểu nhị lừa một màn, rõ ràng đồ ăn mất hai linh thạch một món.

Quét mắt nhìn đống đồ ăn tuyệt đối không tầm thường trên bàn, Từ Ngôn phát giác có lẽ đồ ăn trong tửu lâu này chủ yếu được chế biến từ linh thảo hoặc thịt yêu thú mà thành.

Không còn cách nào khác, người ta thích lừa gạt a, Từ Ngôn cảm thấy vẫn là thành toàn cho người ta là tốt nhất. Vì vậy hắn hào phóng móc ra đủ lượng đá cục thanh toán.

Tiểu nhị nơi này là một người cẩn thận, mỗi linh thạch đều dùng tới Tầm Linh ngọc kiểm tra một lần mới tươi cười lui ra ngoài.

Đồ ăn lên, Từ Ngôn lại không có khẩu vị.

Vừa rồi nghe lén, hắn phát hiện ra được một thiên đại che giấu. Hứa gia trong tứ đại gia tộc lại cấu kết với tà phái Đại Tề Chỉ Phiến môn, hơn nữa là vụng trộm tính toán Lê gia.

Nếu Lê gia bị lật đổ, thì địa vị Bàng gia thế nào cũng có thể đoán được. Không khéo, sẽ trở thành mục tiêu tính toán tiếp theo của Chỉ Phiến môn và Hứa gia cũng nên.

Suy nghĩ về tin tức vừa mới nghe được, hàng mày Từ Ngôn không khỏi nhíu lại.

Tín vật?

Nhớ tới Tiêu Mộng đề cập đến tín vật mà Hứa Thiếu Diêm kia không có, Từ Ngôn lập tức lấy một nửa cây quạt giấy trong túi trữ vật ra.

Nửa cây quạt giấy này là hắn tìm thấy trên người Hứa Kính Chi. Lúc đó hắn còn không biết có gì hữu dụng, nhưng hôm nay xem ra có lẽ đó chính là tín vật liên lạc giữa Hứa gia và Chỉ Phiến môn. Không có tín vật, trừ phi đích thân gia chủ Hứa gia đến đây, nếu không Chỉ Phiến môn sẽ không tin bất kì một tên đệ tử Hứa gia nào đấy.

Cầm nửa cây quạt trong tay, Từ Ngôn lại cảm thấy vô kế khả thi.

Hắn rất muốn cầm cây quạt giấy tìm gặp Tiêu Mộng, nói cho đối phương biết mình là người của Hứa gia. Đáng tiếc, Tiêu Mộng biết hắn, bởi vậy cho nên nửa cây quạt giấy này vô dụng.

Tiêu Mộng nhận ra mình, nhưng có lẽ cha của Tiêu Mộng không nhận ra a…

Thời gian dần trôi, Từ Ngôn cũng bắt đầu nở nụ cười. Hắn phát hiện có một cơ hội tốt, một cơ hội lừa lọc chết người cực tốt mà không phải bồi mạng theo.

Mang theo nụ cười xấu xa, Từ Ngôn chỉ nếm một miếng linh tửu, cũng không đụng một miếng trên bàn đồ ăn mà vội vàng đi khỏi quán rượu. Không lâu sau đó, hắn đã rời khỏi phường thị.

Cơ hội quả thật tồn tại, có điều lại không nắm chắc cho lắm.

Cần phải mạo danh người mang theo tin tức của Hứa gia, mượn cơ hội này châm ngòi Chỉ Phiến môn. Nhất định phải cản Hứa Chí Khanh lại. Vì theo lời Tiêu Mộng, nếu gặp nhau ở khách sạn Thịnh Long, nhất định Hứa gia sẽ phái người đến bàn bạc. Mà tín vật của Hứa gia đã sớm mất tích, chắc hẳn đích thân Hứa Chí Khanh sẽ đến đây. Nếu để lão gặp được môn chủ Chỉ Phiến môn, Từ Ngôn sẽ không có chút cơ hội nào, cho nên hắn nhất định phải giữ chân Hứa Chí Khanh ở lại kinh thành.

Không dễ gì ngăn chặn Hứa Chí Khanh. Chẳng qua Từ Ngôn tính ra một cơ hội, đó chính là tên Hứa Thiếu Diêm vừa mới rời khỏi phường thị kia.

Ra khỏi phường thị, Từ Ngôn vận chuyển thiên phú thân nhẹ như yến chạy dọc đường núi, nhanh chóng bắt kịp gã.

Đến đồ ăn cũng không đụng đến, có thể nói Từ Ngôn không chút chậm trễ. Hắn vừa rời khỏi phường thị sau lúc Hứa Thiếu Diêm rời phường thị không lâu.

Đuổi theo bên ngoài không tới hai dặm, dựa vào thị lực mắt trái, Từ Ngôn phát hiện ra Hứa Thiếu Diêm đang bực dọc chạy đi. Vị đệ tử Hứa gia kia không ngồi xe ngựa, có lẽ là để xe ngựa ở nơi khác cho nên mới một mình chạy đi nơi đường rừng. Tuy tốc độ gã không chậm, nhưng lại cách trình độ thân nhẹ như yến khá xa.

Chỉ có võ giả Tiên Thiên phá vỡ Tứ mạch mới có thiên phú thân nhẹ như yến, cả người trở nên nhẹ nhàng vô cùng. Như vậy rõ ràng Hứa Thiếu Diêm dùng Trúc Cơ đan ngay khi mới vừa đạt tới Tiên Thiên Tam mạch, không phá vỡ Tứ mạch cho nên cũng không có được thiên phú thân nhẹ như yến chỉ có ở thiên tài Tiên Thiên Tứ mạch mà thôi.

Băng qua một ngọn núi hoang, có một cỗ xe ngựa đang chờ sẵn trên bãi cỏ hoang. Cỗ xe không người, hẳn là có người cố ý bỏ lại đây.

Nhìn thấy cỗ xe, Hứa Thiếu Diêm mới thở phào một hơi, cắm đầu chạy đến. Không bao lâu, gã đã tiến tới cỗ xe ngựa.

Vị Hứa gia dòng chính này vỗ vỗ đầu ngựa, cười nhạo một tiếng, lẩm bẩm: "Thiên Môn hầu? Hừ, lần này Chỉ Phiến môn ra tay, ta xem coi Từ Ngôn ngươi còn dám kiêu ngạo đến lúc nào. Dám đụng đến người của Hứa gia ta, thật đúng là gan to bằng trời a.”

“Đúng nha, sao ngươi biết gan ta to vậy?”

Lời của Hứa Thiếu Diêm còn chưa dứt, bên kia con ngựa đã có một bóng dáng thiếu niên bịt mặt đầy cổ quái. Kẻ nọ còn mỉm cười, tay chắp sau lưng nói một câu.

Thiếu chút nữa bị bóng người đột nhiên xuất hiện hù chết, Hứa Thiếu Diêm kinh ngạc chốc lát, đột ngột rút trường kiếm ra quát lớn: “Kẻ nào?”

"Tại hạ, Thiên Môn hầu!"

Ô...ô...n...g!!!

Hứa Thiếu Diêm trở tay rút kiếm, cánh tay đằng sau lưng Từ Ngôn cũng vung mạnh ra. Một lưỡi kiếm lạnh thấu xương xuất hiện, bị chém mạnh ra ngoài.

"A!"

Nhìn thấy trường kiếm chém tới, Hứa Thiếu Diêm bị dọa đến hồn vía lên mây. Gã nhận ra thiếu niên đối diện là Từ Ngôn, thế nhưng gã chẳng thể nghĩ ra tên Thiên Môn hầu mai danh ẩn tích hơn một tháng nay lại dám can đảm xuất hiện, động thủ với một cường giả Trúc Cơ cảnh như gã.

Thanh kiếm vội vàng được vung lên ngăn cản, hai thanh trường kiếm va chạm vào nhau, sau đó bị chấn ngược ra xa.

Từ Ngôn không thúc dục linh khí, chỉ vận chuyển chân khí rót vào Trường Phong kiếm. Hứa Thiếu Diêm đột nhiên bị tập kích, căn bản không kịp vận chuyển linh khí, chỉ dùng đến chân khí. Đến lúc khó khăn ngăn chặn được Từ Ngôn đánh lén, gã lập tức vui vẻ ra mặt.

Gã đã là Trúc Cơ cảnh, còn đối phương chỉ là một võ giả nho nhỏ. Dù có là võ giả Tiên Thiên Ngũ mạch, trước mặt cường giả Trúc Cơ cảnh cũng không chịu nổi một kích.

"Thiên Môn hầu!"

Hứa Thiếu Diêm dữ tợn nở nụ cười, nói: "Ha ha ha. Thật đúng với câu nói, thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại vào a. Nếu hôm nay đã gặp phải ta, coi như ngươi không may đi. Thù của Hứa Kính Chi thù, ta thay hắn báo đáp!"

Nói xong, Hứa Thiếu Diêm vận chuyển linh khí. Gã vừa mới đột phá Trúc Cơ cảnh, cùng mấy huynh đệ Trúc Cơ trong nhà cùng đến phường thị cho biết. Buổi sáng đến tửu lâu phường thị gặp Tiêu Mộng đã tính là ngoài ý. Thực ra Hứa Thiếu Diêm đã từng gặp mặt Tiêu Mộng một lần, cho nên gặp nhau trong quán rượu mới đàm luận qua về chuyện Thiên Môn hầu.

Tin tức Hứa gia muốn ám toán Lê gia, những đệ tử Trúc Cơ cảnh đều biết cả.

Đạt đến Trúc Cơ cảnh là đã được Hứa gia coi là hạch tâm chân chính, Hứa Chí Khanh sẽ không gạt mấy kẻ ở dòng chính trong nhà. Có điều Hứa Thiếu Diêm không ngờ có thể gặp được Tiêu Mộng, cho nên gã cần phải cấp tốc bẩm báo tin tức về thiếu chủ Chỉ Phiến môn cho gia chủ biết. Mặc kệ tin tức có hữu dụng hay không, ít nhất gã cũng thể hiện được ưu thế của mình hơn những huynh đệ Trúc Cơ khác trước mặt gia chủ.

Mang theo tiểu tâm tư độc chiếm công lao, Hứa Thiếu Diêm không tìm mấy huynh đệ mà một mình rời khỏi phường thị, nửa đường lại gặp Từ Ngôn.

Một phần công lao biến thành hai phần. Sau khi Hứa Thiếu Diêm nhìn rõ được Từ Ngôn, gã lập tức mở cờ trong bụng. Chỉ cần phế bỏ Từ Ngôn, địa vị Hứa Thiếu Diêm gã trong Hứa gia chắc chắn còn cao hơn Hứa Kính Chi trước kia. Hơn nữa thay gia tộc báo thù xả giận, về sau người nào nhắc đến Hứa Thiếu Diêm gã sẽ không thiếu đi vài phần kính trọng nữa.

Tưởng tượng, quả thật đôi khi rất tốt đẹp. Nhưng sự thật thường tàn khốc hơn trong tưởng tượng không biết bao nhiêu lần.

Lúc Hứa Thiếu Diêm dấy lên tâm tư đánh đổi Từ Ngôn lấy danh vọng, thì trong mắt Từ Ngôn nhìn đến, gã đã sớm là một người chết rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc