NHẤT NGÔN THÔNG THIÊN

Dịch giả: Hoangtruc

Từ Ngôn quay trở lại phường thị thì đã mất hết hai ngày nữa.

Phường thị cũng không gần với kinh thành, mất gần hai ngày lộ trình mới tới. Từ Ngôn còn đem thi thể Hứa Tiêu Diêm đến gần kinh thành, rồi mới vòng trở lại. Tính thời gian, có lẽ Tiêu Mộng cũng đã mang theo người vào trong kinh thành rồi, mà môn chủ Chỉ Phiến môn có lẽ cũng đã đến khách sạn Thịnh Long rồi.

Lần này trở về, Từ Ngôn quyết định mượn thân phận người nhà Hứa gia gặp mặt với môn chủ Chỉ Phiến môn. Về phần đại kế tính toán chính phái, hắn có thể thuận miệng bịa ra chút ít là được.

Tiêu Mộng nhận ra Từ Ngôn, có thể cha gã lại không biết hắn.

Một năm đó ở Quỷ Vương môn, Từ Ngôn rất hiếm khi lộ diện bên ngoài. Môn chủ Chỉ Phiến môn có lẽ nghe đến tên tuổi của thập thất Thái Bảo, nhưng tuyệt đối sẽ không thể nhận ra bản thân Từ Ngôn được, trừ phi Tiêu Mộng rảnh rỗi nói ra, rồi vẽ ra một bức chân dung Từ Ngôn cho lão cha gã nhìn qua.

Năm đó trong mắt những đại lão môn chủ, Từ Ngôn chẳng qua chỉ là tôm tép mà thôi, Chỉ Phiến môn cũng không để tâm đến hắn. Mà sau hạo kiếp Ngọc Lâm sơn, tuy thanh danh thập thất Thái Bảo nổi lên, nhưng Từ Ngôn đã sớm rời khỏi Quỷ Vương môn đến Bàng gia Đại Phổ ở rể mất rồi.

Giả mạo Hứa gia đệ tử không phải là ý định bồng bột nhất thời của Từ Ngôn, mà hắn đã suy tư rất lâu. Hắn còn phân tích các mối liên quan năm đó giữa Chỉ Phiến môn và Quỷ Vương môn. Cuối cùng kết luận chỉ cần Tiêu Mộng không có ở đây, môn chủ Chỉ Phiến môn tuyệt đối sẽ không nhận ra vị thập thất Thái Bảo hắn.

Muốn giả trang thành người nhà Hứa gia, như vậy lấy thân phận của Hứa Thiếu Diêm quả thật quá hoàn hảo.

Trên đường đi, Từ Ngôn vừa dùng cỏ hoang bện lại thành mũ rơm, vừa suy tư về đối sách. Lần này hắn chân chính dụng tâm suy nghĩ. Kỳ thật Từ Ngôn rất lười, không thích loại lục đục tính toán nhau thế này, thế nhưng trước mắt bày ra thời cơ tốt như thế, không thể nào không để ý tới được.

Trở lại phường thị, Từ Ngôn không đến khách sạn Thịnh Long, mà tìm một quán rượu khác. Lần này hắn đã có kinh nghiệm, chỉ gọi một bình linh tửu, còn lại không gọi bất kỳ món ăn gì cả.

Dù sao lừa đảo chuyện làm ăn của người ta là không tốt, mở được quán rượu cũng không dễ dàng a!

Một ngày tiếp theo, Từ Ngôn chỉ dạo phố uống rượu như những đệ tử thế gia khác, vô cùng nhàn nhã. Chỉ có điều mũ rơm trên đầu hắn bị kéo sát mặt. Môn chủ Chỉ Phiến môn không nhận ra hắn, chỉ sợ người nhà Hứa gia không ai không biết mặt Thiên Môn hầu hắn cả.

Từ Ngôn uống rượu trong quán rượu hay dạo phố cũng chỉ mang theo một mục đích duy nhất, đó là xác nhận tung tích của đám đệ tử Hứa gia và thiếu môn chủ Chỉ Phiến môn Tiêu Mộng một phen mà thôi.

Hứa Thiếu Diêm có thể không đến đây một mình, mà có khi có thêm năm sáu tên đệ tử Hứa gia dùng Trúc Cơ đan, đạt tới Trúc Cơ cảnh đến phường thị này. Để ổn thỏa kế hoạch, những đệ tử Hứa gia kia còn chưa rời khỏi phường thị, chắc chắn Từ Ngôn sẽ không đi gặp môn chủ Chỉ Phiến môn. Đến lúc đó người ta kiếm vài người Hứa gia phân biệt một phen, chẳng phải chính mình bị lộ mất hay sao. Nhất là Tiêu Mộng, gã không rời phường thị, Từ Ngôn nhất định càng không bén mảng tới gặp môn chủ Chỉ Phiến môn.

Nghe ngóng tin tức của người khác là chuyện không hề dễ dàng, chẳng qua với Từ Ngôn mà nói, tìm ra đám con cháu thế gia như Hứa gia lại là chuyện dễ như bỡn. Bởi vì hắn rất quen thuộc với bản tính của người nhà Hứa gia, luôn tự cho mình siêu phàm, nhìn vào những thiếu gia có ánh mắt căn bản chỉ nhìn trời không nhìn đất thì sẽ không trật đường nào.

Dùng cảnh giới Tiên Thiên Tam mạch, một lần hành động đã đạt được Trúc Cơ cảnh. Lần biến hóa này sẽ ảnh hưởng đến nhân tâm, lại thêm người Hứa gia vốn tự cho mình là siêu phàm, cho nên không tới nửa buổi Từ Ngôn đã có thể xác định được thêm hai ba đệ tử Hứa gia rồi.

Đi theo những người kia vào một quán rượu, Từ Ngôn gọi một bình linh tửu, ngồi ở cách đó không xa nghe lén lên mấy vị kia đàm luận. Quả nhiên là đệ tử Hứa gia vừa mới đạt Trúc Cơ cảnh, không lâu sau lại có thêm ba người lần lượt chạy đến.

Hứa Thiếu Diêm từng nói qua lần này Hứa gia có bảy vị đột phát lên Trúc Cơ cảnh, Hứa Thiếu Diêm đã bị chết, như vậy coi như sáu người còn lại đã tề tựu đông đủ rồi.

“Đã qua hai ngày rồi, làm sao Thiếu Diêm còn chưa đến tụ họp với chúng ta. Không đến chúng ta sẽ đi trước a.” Một thanh niên bụng phệ lên tiếng.

"Có lẽ là gặp người quen, cũng có thể đã sớm về trước. Tính tình Thiếu Diêm thế nào các ngươi không phải không biết, hắn có lúc nào tuân thủ đâu?” Một gã người nhà Hứa gia khác cười nhạo một tiếng rồi nói.

“Không đợi hắn nữa, cơm nước xong xuôi chúng ta sẽ đi. Đến phường thị mở mang đầu óc đã xong, hắn còn định cho mình đã lên đến địa vị nào đây!”

“Không nên nói vậy, dù sao đều là người Hứa gia. Trước mắt tới chúng ta sắp vào tông môn, đến đó phải đoàn kết lại mới được, bằng không sẽ phải bị khi phụ sỉ nhục cũng không chừng.”

"Ai dám khi dễ Hứa gia chúng ta? Bàng gia, hay là Lê gia?"

“Trong tông môn không chỉ có đệ tử tứ đại gia tộc, nghe nói còn có đệ tử đến từ các nơi trong Đại Phổ. Chúng ta dùng Trúc Cơ đan đột phá đến Trúc Cơ cảnh, đã định trước không thể sánh được với những Tông sư Lục mạch kia được.”

“Tông sư Lục mạch kia thì làm sao? Hứa gia chúng ta có hai vị trưởng lão chấp sự, còn chưa đến mức để người khác dẫm trên đầu chúng ta đâu. Nếu có kẻ đui mù, hai vị lão tổ tông nhất định sẽ làm chủ cho chúng ta."

Âm thanh đàm luận của sáu người kia không lớn, nhưng bọn họ không cố ý khẽ giọng lại. Không phải là bọn hắn không có gì phải che giấu, mà vì không sợ bị người khác nghe được.

Đợi đến lúc cơm nước no nê, sáu người đi ra quán rượu, cứ vậy rời khỏi phường thị.

Đi theo sau đám đệ tử Hứa gia thẳng tới cửa ra vào phường thị, lúc đó Từ Ngôn mới thở phào được một hơi. Dạo cả buổi cũng không thấy tung tích của Tiêu Mộng, có lẽ vị thiếu môn chủ Chỉ Phiến môn kia đã sớm rời đi rồi. Chỉ cần hôm nay đám đệ tử Hứa gia rời đi, thì toàn bộ phường thị này không còn kẻ nào nhận ra Từ Ngôn hắn nữa.

Người của Hứa gia vừa đi, Từ Ngôn không do dự, lập tức chạy thẳng tới khách sạn Thịnh Long.

Môn chủ Chỉ Phiến môn tên là Tiêu Lôi. Từ Ngôn biết rõ tên tuổi của lão, nhưng lại không biết mặt mũi lão tròn méo thế nào. Chẳng qua điều này cũng không làm khó được Từ Ngôn. Nếu là cha ruột của Tiêu Mộng, thì từ vẻ ngoài và tuổi tác có thể suy đoán ra được. Dù sao Từ Ngôn có tín vật là nửa cây quạt giấy này, coi như nhận sai cũng không thành vấn đề.

Thuê một gian phòng hạng thượng trong khách sạn xong, Từ Ngôn cũng không bước chân ra khỏi cửa, mà chỉ lắc lư trong phòng.

Không tới một ngày sau, có một đội ngũ đi vào khách sạn đã lọt vào ánh mắt của Từ Ngôn. Người cầm đầu mặc bộ áo bào bằng da, đầu vai quấn quanh bởi tấm áo choàng da hổ, thân hình cao lớn, mày rậm mắt to, tuổi chừng bốn mười, nhìn qua tinh thần rất sung mãn.

Chính là lão…

Nhìn thấy người này xuất hiện, Từ Ngôn đã lập tức kết luận kẻ cầm đầu chính là môn chủ Chỉ Phiến môn Lôi Tiêu!

Áo bào da, là trang phục ưa thích nhất của người Tề quốc. Mà Chỉ Phiến môn chính là tà phái điển hình của Đại Tề.

Từ Ngôn không đoán sai, nhóm người kia quả đúng là cao thủ đến từ Chỉ Phiến môn Đại Tề. Nam tử đi đầu kia cũng chính là môn chủ Chỉ Phiến môn Tiêu Lôi.

Đến Đại Phổ dịp cuối năm này, ý đồ của Tiêu Lôi chính là vì ước định với Hứa gia.

Năm ngoái, lúc thiếu chủ Chỉ Phiến môn và tiểu thiếu gia Hứa gia liên thủ giết chết cháu đích tôn Lê gia, Chỉ Phiến môn và Hứa gia coi như đã câu kết với nhau. Năm ngoái chỉ giết chết một đệ tử dòng chính Lê gia, còn năm nay mục tiêu của Chỉ Phiến môn và Hứa gia chính là gia chủ Lê gia.

Chỉ cần Lê gia suy sụp, một mình Bàng gia sẽ khó trụ vững được. Hai nhà Vạn Hứa liên thủ, lại có Chỉ Phiến môn âm thầm đứng sau tương trợ, sớm muộn gì cũng có thể ép cho Bàng gia không thể gượng dậy nổi. Do đó, Hứa gia sẽ chính thức trở thành người cầm lái Tiền tông, chẳng những Hứa gia có vô số chỗ tốt, mà Chỉ Phiến môn cũng được Hứa gia âm thầm trợ giúp lại.

Tuy Chỉ Phiến môn là tà phái Đại Tề, căn cơ cũng không sâu, cấu kết với chính phái cũng là tìm đường lui cho mình. Ai bảo Hứa gia có không ít cường nhân tọa trấn trong tông môn, mà bên trong tông môn tà phái phía Chỉ Phiến môn bọn hắn lại cực kỳ nhỏ yếu chứ.

Quỷ Vương môn bị tổn thất một lần trên vạn nhân thủ, hôm nay vẫn chưa gượng dậy nổi. Tiêu Lôi cũng không muốn gánh phải kết cục như Trác Thiên Ưng. Đừng nhìn Trác Thiên Ưng vẫn là môn chủ Quỷ Vương môn, thế nhưng lão phải chịu áp lực từ trên tông môn đè xuống, khiến lão không ngừng chờ đợi lo lắng. Chức vị môn chủ Quỷ Vương môn này nói không chừng tùy thời đều có thể bị tông môn tà phái tu hành phế bỏ.

Quy củ tà phái, chỉ cần không làm được việc, tất phải chịu trừng phạt.

Trên đường đi, Tiêu Lôi vẫn luôn tính toán đến cuộc gặp mặt với Hứa gia lần này. Lão quyết định nên ra một phần lực lượng trợ giúp Hứa gia, chỉ có thế mới mong nhận được Hứa gia tương trợ, mà Chỉ Phiến môn lão mới có thể tồn tại sừng sững giữa hai phái chính tà không đổ.

Môn chủ Chỉ Phiến môn đang đầy tâm sự, vừa mới đi qua một gian phòng, chợt nghe có tiếng người trong phòng nói chuyện.

"Khách quý từ phương xa mà đến, không ngại uống mấy chén xoàng chứ? Tiêu Môn chủ, mời đi vào."

Bình luận

Truyện đang đọc