NHẤT NGÔN THÔNG THIÊN

Dịch giả: Hoangtruc

Nhìn đến bàn gỗ bị xẻ làm hai, Từ Ngôn cúi đầu không nói, ánh mắt đã hiện vẻ lạnh lẽo.

“Biểu tỷ, dù hắn là con tin tà phái, nhưng lại không phải tâm phúc của tà phái, tỷ hiểu lầm rồi.”

Bàng Hồng Nguyệt vội vàng hòa giải. Nàng không sợ biểu tỷ nổi giận, mà sợ Từ Ngôn hiểu lầm Bàng gia. Nữ hài nhất thời lo lắng không thôi. Thế nhưng nàng đã hứa với Từ Ngôn, nên chuyện ẩn giấu của hắn không thể kể cho biểu tỷ nghe được, không thể nói mà không giữ lời với hắn được.

"Ta hiểu lầm hắn? Nguyệt nhi, xem ra muội bị hắn lừa không ít a."

Bàng Doanh Hoa lạnh nhạt nhìn qua Từ Ngôn đang còn im lặng, cười nhạo rồi một tiếng, nói: "Nguyệt Nhi, hãy tin biểu tỷ. Mắt ta chưa từng nhìn sai qua, đừng nhìn hắn giả tạo một bộ cẩn thận kia mà nhầm, không chừng hắn đang chửi mắng thầm ta, chửi thầm toàn bộ Bàng gia đều là đám ngu xuẩn đấy. Thái Bảo tà phái ư? Hừ, tạp chủng tà phái chỉ biết giết người mua vui, muốn để hắn quay về đường chính phái còn là khó hơn lên trời.”

“Ta cũng không muốn về chính a.” Từ Ngôn ngẩng đầu lên, chất phác cười cười, nói: “Ngươi nói đúng, ta thích nhất là giết người mua vui, dùng hại người làm vinh quang. Bản Thái Bảo còn muốn hại chết cả nhà Bàng gia ngươi, ngươi làm gì ta được nào?”

Dù dáng điệu Từ Ngôn cực vô lại, dù còn đang mỉm cười, nhưng nụ cười rất lạnh, khiến Bàng Hồng Nguyệt nhìn qua mà thấy kinh hãi.

Lúc trước Từ Ngôn một mực cúi đầu không nói, không phải là sợ Bàng Doanh Hoa, mà là đang dốc sức áp chế lửa giận trong ngực mình. Không biết vì sao Từ Ngôn cảm thấy gần đây khí huyết của mình càng lúc càng nhiều, nếu bình thường Bàng Doanh Hoa có hạ thấp hắn thế nào thì hắn cũng chỉ cười ha ha, chỉ xem như là một con chó sủa càn, không thèm để ý mà thôi. Thế nhưng hôm nay hắn phí hết sức chín trâu hai hổ mới áp chế được phẫn nộ này trong lòng.

Dù lửa giận đã được đè xuống, Từ Ngôn vẫn là ăn miếng trả miếng như cũ. Bàng Doanh Hoa nghe xong tức thì nổi trận lôi đình, phẫn nộ quát: “Nguyệt nhi xem đó! Đây chính là mặt thật của gã. Muội cứ dung túng gã trong tú lầu, sơ sẩy sẽ bị gã chiếm tiện nghi mất. Lúc đó chẳng phải là tiền đồ hủy hết hay sao? Hôm nay nếu biểu tỷ đã đến, quyết không để hắn ẩn dấu mặt thật thêm nữa!”

Đưa trường kiếm chỉa thẳng vào Từ Ngôn, Bàng Doanh Hoa lạnh lùng nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi cút khỏi tú lầu cho ta. Trong viện có rất nhiều gian sương phòng, tự mình chọn một phòng mà ở. Ta cảnh cáo ngươi, cách xa biểu muội ta ra một chút, nếu còn để ta bắt gặp ngươi ở trong tú lầu của Nguyệt nhi, đừng trách kiếm của Bàng Doanh Hoa ta vô tình!”

Hừ!

Bàng Doanh Hoa vừa nói dứt câu, Từ Ngôn đã trực tiếp động thủ. Hắn không vận dụng đến linh khí, chỉ dùng chân khí tản ra Trường Phong kiếm, chém thẳng đến trước mặt Bàng Doanh Hoa.

Một lời không hợp sẽ xuất tử thủ, đây mới chân chính là vô tình.

Từ Ngôn đột ngột ra tay, khiến Bàng Doanh Hoa kinh hãi tái nhợt mặt mày. Bàng Hồng Nguyệt bên kia lại càng thêm kinh hãi. Nếu không phải Bàng Doanh Hoa đã cầm sẵn trường kiếm từ trước, Từ Ngôn tập kích lần này đã đủ chém chết Bàng Doanh Hoa rồi.

Bàng Doanh Hoa kinh hãi dùng ra toàn lực, dễ dàng một kiếm chém bay lưỡi kiếm của gã ra ngoài.

“Hay cho tên tiểu tặc nhà ngươi! Dám can đảm động thủ với ta ngay tại Bàng gia! Ngươi chán sống rồi hả!”

Sau kinh hãi là giận dữ nổi lên. Bàng Doanh Hoa ở Bàng gia là đệ tử dòng chính được sủng ái, đến tông môn càng là thân phận đệ tử thiên tài. Cảnh giới Lục mạch Tông sư đủ để nàng coi thường hết thảy đệ tử bình thường. Thậm chí trước ân sư thụ nghiệp của mình, vị thiên tài Bàng gia này cũng là một trong những người được sủng ái nhất.

Nàng đã nếm trải qua thiệt thòi như vậy bao giờ chứ? Vậy mà nay lại bị một tiểu võ giả tà phái đánh lén, Bàng Doanh Hoa giận dữ, đồng thời cũng động đến sát tâm. Cổ tay lại vung ra, một đạo kiếm khí mang theo tiếng gió rít đột ngột chém ra, thẳng đến trước mặt Từ Ngôn.

Đối diện với Thái Bảo tà phái mang thân phận con tin, nàng ta cũng không thể thật sự giết chết. Có điều không giết, nhưng cắt đứt một cánh tay cũng không vấn đề gì. Đừng nhìn một kiếm này nàng ta chém thẳng đến mặt Từ Ngôn, nhưng là đã tính được đối phương tránh né và tốc độ của hắn. Cho nên kết quả, là dù Từ Ngôn tránh trái hay trốn phải, Bàng Doanh Hoa cho rằng vẫn có thể chặt đứt được cánh tay của hắn.

Lần này Bàng Doanh Hoa đã tính sai. Vì đối thủ nàng ta không trốn, cũng không tránh mà là chém thẳng một kiếm ra. Chỉ thấy trường kiếm của Từ Ngôn lóe lên ánh hào quang, rồi một đạo kiếm khí lạnh thấu xương tràn ra. Không chỉ đánh nát toàn bộ kiếm khí mà Bàng Doanh Hoa bổ tới tan thành, mà còn có nửa đạo kiếm khí chém thẳng về phía cổ nàng ta.

Vốn tưởng rằng nhất định đối thủ phải bỏ lại một cánh tay, Bàng Doanh Hoa tuyệt không nghĩ tới thiếu niên trước mắt lại cũng có thể chém ra kiếm khí.

Trúc Cơ cảnh!

Dưới đáy lòng kinh hô một tiếng, Bàng Doanh Hoa vừa nãy còn khinh địch đã dốc lòng lùi ngược lại, hung hiểm tránh thoát. Có điều tuy đã tránh né được nửa đạo kiếm khí kia, nhưng nàng ta đã ngã nhào ra mặt đất, còn chưa kịp đứng dậy được thì cổ tay Từ Ngôn đã run lên, một luồng gió rít đã lập tức đánh tới.

Xong rồi!

Ngã xuống mặt đất là điều tối kỵ! Bàng Doanh Hoa căn bản còn chưa điều chỉnh thân thể, muốn tung kiếm khí ra đón đỡ đã không kịp nữa. Nàng ta hoảng sợ đến mức xanh mét cả mặt lại, chỉ còn cách nhắm chặt mắt lại.

Vù!

Không có kiếm khí, chỉ có tiếng gió xẹt qua, Bàng Doanh Hoa mới giật mình biết đã bị lừa. Từ Ngôn căn bản không xuất ra linh khí.

Bàng Doanh Hoa xấu hổ và giận dữ tung người nhảy dựng lên, định dốc sức liều mạng với Từ Ngôn thế nhưng lại bị Bàng Hồng Nguyệt liều mạng cản lại. Mà lúc này Từ Ngôn đã sớm đẩy cửa đi mất, tay ôm Tiểu Hắc nghênh ngang rời khỏi tiểu viện.

Nữ nhân điên!

Mắng thầm một câu, cơn giận của Từ Ngôn vẫn còn khó mà tiêu trừ. Lúc ra cửa, hắn bèn tiện chân đá bay cửa sân một phát. Nhìn dáng điệu nghênh ngang của hắn, Bàng Doanh Hoa tức đến nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt Bàng Hồng Nguyệt lại đầy bất đắc dĩ.

“Loại lưu manh đầu đường xó chợ này sao có thể làm rể Bàng gia ta được chứ!”

Trong tú lầu của Bàng Hồng Nguyệt vang lên tiếng thét phẫn nộ của Bàng Doanh Hoa, có điều Từ Ngôn đã không nghe thấy được. Hắn đã ra khỏi đại môn Bàng phủ.

“Làm sao mà hỏa khí càng ngày càng vượng vậy, không có đạo lý a.”

Từ Ngôn vừa ra khỏi Bàng phủ vừa nhủ thầm. Hắn không muốn nhìn thấy nữ nhân Bàng Doanh Hoa ngu xuẩn tự cho mình là đúng, càng không thật sự định đánh chết đệ tử dòng chính Bàng gia. Thật ra đạo kiếm khí thứ hai hắn phát ra, trong lòng là muốn bổ ra kiếm khí đấy, chẳng qua phải cố sức áp chế xuống mới chém ra một tiếng gió rít mà thôi.

Từ Ngôn thập phần nghi hoặc, nghi hoặc bản thân mình lúc này quá không bình thường.

Thực ra một cước đá bay cánh cửa tiểu viện lúc bước ra ngoài càng khiến Từ Ngôn cảm giác được hỏa khí trong người mình gia tăng lên rất nhiều. Hắn không phải là kẻ ưa thích lộ tâm tình ra ngoài, coi như ấm ức cũng không thể đá cửa để trút giận a.

Chẳng lẽ gần đây hư hỏa quá vượng?

Từ Ngôn bất đắc dĩ nhếch miệng, có Bàng Doanh Hoa khiến người ta chán ghét ở đó, hắn cũng không muốn quay về. Cho nên hắn bèn rời khỏi Bàng phủ, đi thẳng vào Mai Hương lâu đối diện.

"Ôi!!! Ngọn gió nào đưa Cô gia Bàng gia tới á."

"Nhất định là đại tiểu thư Bàng gia hầu hạ không chu toàn, cho nên nam nhân của nàng phải chạy ra ngoài vụng trộm rồi."

“Ta xem ra, Ngôn ca nhi của chúng ta hư hỏa quá vượng rồi, ha ha ha!”

Vào Mai Hương lâu, Từ Ngôn lập tức nghênh đón một tràng trêu chọc. Đối với những nữ tử thanh lâu này, Từ Ngôn không cần để tâm nhiều, bèn ưỡn ngực nói: “Nói đúng rồi, chính là hư hỏa quá vượng, mới đây đây hạ sốt a.”

Bình luận

Truyện đang đọc