NHẤT NGÔN THÔNG THIÊN

Dịch giả: Hoangtruc

Trình Dục khác lạ khiến Từ Ngôn nổi lên một hồi nghi hoặc. Lão nhân trầm mặc lại càng khẳng định quả nhiên năm năm trước đã phát sinh một đại sự mà người bình thường không được biết đến.

“Ngươi cũng phát hiện Bàng gia không đúng sao…” Giọng nói của Trình Dục mang theo một chút tiếc nuối, nói tiếp: “Năm năm trước, quả thật trong kinh thành phát sinh một chuyện đại sự rất ít người biết được. Năm đó ta không ở trong triều, hồi kinh sau này mới biết được. Chuyện này vốn không nên khơi ra, nhưng ngươi đã hỏi thì cho ngươi biết cũng được, ít nhất thì ngươi cũng sẽ hiểu về Bàng gia thêm vài phần. Chẳng qua nên nhớ, chuyện này không được phép truyền ra ngoài, không thể nói với bất kỳ người nào khác.”

“Có thể nói với nương tử ta một chút được không?” Từ Ngôn mặt dày hỏi một câu.

“Không thể.” Trình Dục chém đinh chặt sắt trả lời: “Trừ phi chính miệng Bàng Vạn Lý nói với con gái mình tình hình lúc đó, ngươi không thể nói, một từ cũng không được hé răng.”

"Được rồi, Chỉ Kiếm đã biết, sẽ không truyền ra bên ngoài." Từ Ngôn đứng dậy đáp.

Nhìn thấy sắc mặt Từ Ngôn đầy nghiêm túc, lúc này Trình Dục mới thấp giọng kể: “Giao thừa năm năm trước, Hình bộ mất một lô Thần Võ pháo.”

Nghe đến Thần Võ pháo, Từ Ngôn chợt khẽ giật mình. Hắn đã đoán ra một chút ít, hàng mày cũng chậm rãi cau lại.

“Đó là một lô Thần Võ pháo định vận chuyển ra khỏi kinh thành, có số lượng rất lớn. Mà áp tải Thần Võ pháo đó chính là Bàng gia của Tiền tông, cũng là nhiệm vụ đầu tiên của Bàng Vạn Lý sau khi giành được Đông gia. Nhưng chỉ trong một đêm, Thần Võ pháo và Thần Võ đạn đã hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi. Bàng Vạn Lý vừa mới giành được vị trí Đông gia đã gánh lấy tội danh thất trách, tiên đế giận dữ định giáng tội Bàng gia, về sau chuyện mới được dẹp yên. Mà chuyện này cũng trở thành một vụ huyền án không đầu mối chưa giải quyết được, đến tận bây giờ cũng chưa có manh mối nào.”

Đề cập đại án động trời năm năm trước kia, sắc mặt Trình Dục trở nên âm trầm. Một lượng lớn Thần Võ pháo và Thần Võ đạn như thế mà rơi vào tay kẻ địch, sẽ tạo thành uy hiếp không lường được cho Đại Phổ.

“Dẹp xuống đại án thế này, chỉ sợ chỉ có lão tổ tông Bàng gia mà thôi.” Từ Ngôn nhẹ giọng nói một câu, Trình Dục lập tức gật đầu.

Hóa ra Bàng Phi Yến tọa trấn Bàng gia không chỉ bảo hộ hậu bối Bàng gia mà còn cất chứa nội tình như vậy nữa. Rốt cuộc Từ Ngôn cũng hiểu được vì sao Bàng gia vẫn không tỏ thái độ quyết liệt trước hai nhà Hứa Vạn, dù cho Bàng Vạn Lý biết rõ nữ nhi mình suýt nữa đã bị hại vẫn cứ trầm mặc như cũ.

Bàng gia, mắc nợ Hoàng tộc một lô Thần Võ pháo. Chỉ cần lô Thần Võ pháo năm năm trước chưa tìm ra, Bàng Vạn Lý sẽ không bao giờ thẳng lưng được.

Biết được tin tức này, ngoài việc khiếp sợ, Từ Ngôn còn có thêm nhiều nghi hoặc.

Hắn nhớ tới mẫu thân của Bàng Hồng Nguyệt đã ốm chết ngay trong đêm giao thừa.

Chẳng lẽ lô Thần Võ pháo kia có liên quan tới nhạc mẫu?

Nghĩ tới đây, Từ Ngôn phát hiện tứ đại gia tộc Tiền tông có không ít che dấu. Hứa gia cấu kết Chỉ Phiến môn, phu nhân gia chủ Bàng gia có lẽ là một phản đồ, những gia tộc quyền thế kia cũng không hề có nhà nào đơn giản cả.

Trình Dục báo cho biết Từ Ngôn tin tức này rõ ràng còn mang theo chút ít ân cần của trưởng bối bên trong, nhằm giúp hắn hiểu rõ hơn những che giấu của Bàng gia. Vì đang ở Bàng gia nên có lẽ biết được sẽ tốt hơn cho hắn, tuy là không hữu dụng cho lắm, nhưng cũng đủ giúp Từ Ngôn thêm cảnh giác vài phần.

Từ Ngôn cũng hiểu ý tốt của Trình Dục, bèn tạ ơn lão nhân gia. Hắn vừa định cáo từ thì quản gia Trình gia vội vàng xông vào. Thậm chí đến cửa cũng không kịp gõ, nhìn qua rất không đúng mực.

“Lão gia, vẫn còn chưa có tin tức rõ nữa, tiểu tiểu thư…”

Quản gia vừa mở lời, phát hiện có khách đang ở bên trong, cho nên lời sau nữa cũng ngưng bặt lại. Trình Dục lập tức trầm mặc phất tay, ý bảo quản gia lui ra.

“Lão nhân gia, Uyển nhi làm sao vậy?”

Quản gia vừa mới ra đi, Từ Ngôn nghi ngờ hỏi một câu. Từ khi vào phủ Tả tướng, hắn vẫn luôn cảm thấy nơi này có chút không đúng. Không để Trình Dục trả lời, ngoài cửa lại có người vọt vào.

“Cha, cả một ngày một đêm rồi. Có khi nào Uyển nhi bị kẻ xấu bắt ra khỏi thành rồi không?”

Người tới hơn bốn mươi tuổi, quan bào trên người dơ dáy không chịu nổi, đường nét trên mặt giống với Trình Dục vài phần. Đây chính là con trai trưởng của lão, Lễ bộ Thượng thư, Trình Thủ.

Hôm qua, Trình Lâm Uyển đi ra ngoài, rồi không thấy trở về nữa. Trình gia phái ra người tìm kiếm, nhưng cả một ngày một đêm rồi vẫn chưa nhìn thấy chút tăm tích của Trình Lâm Uyển.

Thậm chí đêm qua Trình Dục còn vận dụng cả cao thủ Hình bộ truy xét tung tích cháu gái, thế nhưng đến hôm nay vẫn chưa lần ra được.

Trình Thủ là phụ thân Trình Lâm Uyên, con trai trưởng của Trình Dục. Ông ta chỉ có một đứa con gái là Trình Lâm Uyển, nếu mất đứa con gái này, coi như ông ta tuyệt hậu rồi. Lễ bộ Thượng thư chẳng qua là một chức quan nhàn tản, không thể sai sử quá nhiều nhân thủ được cho nên chỉ có thể trông chờ vào cha già. Từ tối ngày hôm qua, ông ta đã chạy đến thư phòng Trình Dục không dưới mười lần rồi.

Trình Thủ vừa đến, Từ Ngôn đã hiểu vì sao Trình Dục lộ vẻ lo nghĩ như vậy. Hóa ra là Trình gia tiểu tiểu thư mất tích.

"Thiên Môn hầu?" Trình thủ nhận ra Từ Ngôn, vì vậy có chút lúng túng, sửa sang quan bào, chắp tay nói: "Không biết Hầu gia quang lâm, thứ tội thứ tội."

Dù sao thì Từ Ngôn chỉ là Hầu gia Tề quốc, nhưng quan viên Đại Phổ cũng không dám quá phận. Hơn nữa, Trình Thủ thân là Lễ bộ Thượng thư, thứ gì có thể không hiểu chứ lễ tiết lại rất tinh thông.

Từ Ngôn đứng dậy chắp tay, bắt chuyện với Trình Thủ, sau đó nhìn về phía Trình Dục, hỏi: "Lão nhân gia, tiểu tiểu thư đi khi nào mất tích? Trước đó đã từng đi đến đâu vậy?”

Trình Dục đối xử với Từ Ngôn không tệ, Trình Lâm Uyển còn là bạn chơi hồi nhỏ với hắn. Dù lần này không đến phủ Tả tướng, nghe chuyện hắn cũng sẽ hết sức hỗ trợ đấy. Thiên kim phủ Tả tướng lần này mất tích, e là lành ít dữ nhiều.

“Hôm qua tiểu nữ đi qua biệt viện Lê gia, người nhà Lê gia cũng thấy Uyển nhi. Thế nhưng đi về thành, nó lại không có hồi phủ.” Trình Thủ đầy lo lắng, không đợi cha mình nói mà đã bắt đầu kể lại mọi chuyện: “Đã qua một ngày một đêm rồi, nhất định Uyển nhi bị kẻ xấu bắt mất. Cho dù bọn họ vì tiền cũng được, nhà ta còn có thể xoay xở cho chúng, ta chỉ lo bọn chúng rắp tâm sát hại tính mạng, như vậy Uyển nhi khó mà cứu được!”

Trình Thủ không được ổn trọng như Trình Dục, lúc này ông ta đã rối bời, gần như là tuyệt vọng, rồi chụp lấy Từ Ngôn cầu khẩn: "Thiên Môn hầu, người có thân phận Pháp sư Thái Thanh giáo, giúp đỡ hạ quan tìm ra khuê nữ được không? Ta chỉ có một người con gái thôi a, qua năm mới này sẽ gả cho Lê gia, nếu bị kẻ xấu hủy hoại mất thân thể thì phải làm sao đây!”

Trình Dục vốn định quát tháo con mình một phen, gặp ai cũng cầu thế này thì còn ra thể thống quan lại trong triều thế nào được? Chẳng qua lão nhân lại không thể nói thêm được gì, bởi vì chính lão cũng đã lo nghĩ không chịu nổi rồi.

Lão sớm biết con trai trưởng không làm được chuyện lớn. Lão có ba người con trai, đứa thứ hai và đứa nhỏ nhất thì đang trấn thủ ở biên quan khác nhau, còn con trai trưởng lại vô vi bình thường, làm chức Lễ bộ Thượng thư nhàn tản. Coi như đủ để ông ta dưỡng lão. Thế nhưng Trình Dục lại cực kỳ thiên vị người cháu gái trưởng tôn này, bằng không cũng sẽ không mang theo Trình Lâm Uyên đi theo mình ẩn cư nơi Lâm Sơn trấn, còn đích thân dạy dỗ nàng.

"Trình đại nhân đừng vội, bản Hầu sẽ cố gắng tìm kiếm khuê nữ cho ngài."

Từ Ngôn chắp tay, không nói nhiều với Trình Thủ mà quay đầu thi lễ cáo từ với Tả tướng. Sau đó đi ra khỏi phủ Tả tướng.

Nơi đây là kinh thành, dưới chân thiên tử. Trình Lâm Uyển còn là cháu gái của Tả tướng. Nếu nói chuyện này là do đám du côn đầu phố làm, có đánh chết Từ Ngôn cũng không tin.

Tiểu mao tặc tuyệt đối không có đảm lượng bắt cóc cháu gái Tả tướng. Cho nên bắt đi Trình Lâm Uyên chỉ có thể là đại mao tặc. Mà Từ Ngôn xem ra, đại tặc trong kinh thành này không nhiều, đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Tính tới tính lui, kẻ cực kỳ có khả năng, chính là Thái Thanh giáo.

Bình luận

Truyện đang đọc