NHẤT NGÔN THÔNG THIÊN

Dịch giả: Khongpit

Hơn nửa ngày tu luyện, trời đã tối, không thấy Bàng Hồng Nguyệt quay lại, chắc nàng đang bận rộn chuẩn bị cho công việc tranh chức Đông Gia. Vì vậy Từ Ngôn không bị ai quấy rầy khi tu luyện.

Không biết đã bắt đầu tranh đấu chưa, Từ Ngôn lo lắng, trực tiếp vận dụng thân pháp ở trong Bàng phủ, người nhẹ như yến.

Bàng phủ cực lớn, thường xuyên có rất nhiều hạ nhân đi lại trong phủ. Cô gia chạy đi vội vàng, không ai dám quản, nhưng mà Từ Ngôn lại chạy chậm dần rồi dừng hẳn.

Nhất thời sốt ruột, Từ Ngôn quên mất Tiểu Hắc, đại môn đã ở ngay trước mắt, đành phải dậm chân quay người lại.

Đêm nay thập phần hung hiểm, vì vậy Từ Ngôn nhất định phải đem theo Tiểu Hắc. Nếu như không đợi được Bàng Hồng Nguyệt, Từ Ngôn quyết định đi tìm Bàng Phi Yến. Hắn không nghĩ tới mình tu luyện có thể làm hỏng việc, sắp phát sinh hỗn loạn, trừ hắn ra, người Bàng gia căn bản không biết chút nào.

Mang theo lo lắng trong lòng, Từ Ngôn đã nhanh chóng trở lại tú lầu. Kéo Tiểu Hắc đi, nhưng Từ Ngôn lại không vui, hơn nữa hàng mày cau chặt lại.

Lần đầu tiên đi ra khỏi tú lầu quá nhanh nên không để ý, hiện tại quay lại, Từ Ngôn mới phát hiện thấy hiện tượng cổ quái.

Một vài gia đinh của Bàng phủ đều đang vận chuyển củi, đặc biệt lại chở rất nhiều củi.

Bốn mùa của Đại Phổ như mùa xuân, mùa đông cũng không quá lạnh. Tại thời điểm cuối năm này, không chỉ gia đình giàu có mà những nhà bình thưởng cũng chỉ nhóm một chậu lửa nhỏ để giữ ấm.

Dùng củi lửa sưởi ấm không phải phong cách của gia tộc quyền thế như Bàng phủ hay làm. Bàng phủ chỉ sử dụng than đá để sưởi ấm, mặc dù có mua sắm củi để nấu nướng nhưng cũng chưa thấy mua nhiều như hiện tại, hơn nữa bây giờ lại đang là buổi tối.

Có cổ quái!

Từ Ngôn thầm hô trong lòng một câu, vừa vặn có một xe chở củi đi qua.

Tùy ý đánh giá người kéo xe, Từ Ngôn giả như không có chuyện gì mà đi lướt qua. Có điều trong mắt hắn mang theo một tia lạnh lẽo.

Người đánh xe lại là một gã võ giả Tiên Thiên!

Những hạ nhân kiểm kê xe vận củi không thể nhìn ra thân thủ của người kéo xe, nhưng mà Từ Ngôn có thể thấy được.

Người kéo xe có bước chân vững chắc, khí tức trầm ổn, Từ Ngôn sử dụng mắt trái thấy rõ ràng những vết chai trên tay phải của người này. Hắn có thể kết luận, người kéo xe căn bản không phải người bán củi mà là một gã cao thủ Tiên Thiên.

Nhiều củi như vậy, chẳng lẽ muốn phóng hỏa?

Từ Ngôn suy đoán rằng, thừa dịp mọi người Bàng gia đi hết, có người muốn đốt Bàng phủ.

Chẳng lẽ muốn dẫn dụ Bàng Phi Yến quay trở lại Bàng phủ từ phố Kim Tửu.

Suy đoán dụng ý của người muốn đốt Bàng phủ. Từ Ngôn cảm thấy nếu Bàng phủ cháy, rất có thể Bàng Phi Yến sẽ phản hồi Bàng gia, khi đó Hứa gia sẽ thừa cơ ra tay với Lê gia.

Chẳng lẽ cao thủ Hư Đan của Hứa gia không tới?

Nghĩ tới đây Từ Ngôn khẳng định chỉ có Hứa gia mới có thể làm được điều này. Hứa gia muốn dẫn dụ Bàng Phi Yến đi nơi khác, nói rõ cao thủ Hư Đan cảnh của Hứa gia không tới, nếu không Hứa Chí Khanh cũng không cần phai kiêng kỵ Bàng Phi Yến.

Lửa còn chưa được đốt, rõ ràng Đông Gia tranh đấu còn chưa bắt đầu, Từ Ngôn không khỏi an tâm vài phần.

“Muốn phóng hỏa sao, ta giúp các ngươi a...”

Thấp giọng tự nói một câu, khóe miệng Từ Ngôn hiện lên một tia cười lạnh.

Nếu như Bàng Phi Yến đang ở địa điểm diễn ra cuộc tranh chức Đông Gia thật có chút vướng bận. Có cường giả Hư Đan, chưa chắc Chỉ Phiến Môn dám xuất toàn lực. Nếu Bàng Phi Yến rời đi, khi đó Chỉ Phiến Môn mới không cố kỵ ra tay giết người.

Từ Ngôn quyết định, sẽ giúp đỡ Hứa gia phóng hỏa sớm hơn một chút.

Từ Ngôn không thể châm lửa, hắn còn phải đi phố Kim Tửu. Vốn định sai tên Mập Cửu đi phóng hỏa, vừa hay lại nhìn thấy một tên còn thích hợp hơn rất nhiều.

Giết người phóng hỏa, là sở trường của sơn phỉ.

Bị Từ Ngôn nhìn trúng, đúng là chưởng quầy Trương Hà mới đến Bàng gia làm công việc sổ sách. Ngày cuối năm, Trương Hà cũng đang tổng kết sổ sách cho Bàng gia như những chưởng quầy khác. Bởi vì Bàng Hồng Nguyệt đã đột phá Trúc Cơ, sắp tiến vào tông môn, cho nên sự tình của tiêu cục đã chuyển giao cho đại quản gia. Trương Hà vừa mới từ chỗ đại quản gia đi ra, đang chuẩn bị đi tới chỗ lễ mừng năm mới, đã nhìn thấy Từ Ngôn vẫy tay với gã.

“Cô gia, người có gì phân phó?” Trương Hà cười ha hả đi tới. Năm nay tiêu cục kinh Nam kiếm được kha khá lợi nhuận, vừa rồi gã còn được đại quản gia khen ngợi, được thưởng cho mấy trăm lượng bạc.

“Tiện đường thí chủ, hôm nay đã phá vỡ mấy mạch a?” Dù bận nhưng Từ Ngôn vẫn ung dung hỏi.

“Nhất mạch, hắc hắc, có lẽ sang năm có thể phá vỡ mạch thứ hai.”

Trương Hà đang rất vui, vì gã đã thành công phá vỡ mạch thứ nhất. Chuyện này như nước chảy thành sông, chỉ cần phá vỡ mạch thứ nhất, sẽ có lòng tin phá vỡ mạch thứ hai, thậm chí mạch thứ ba.

Từ Ngôn nhẹ gật đầu, móc ra một hạt đan dược đã được chuẩn bị trước đưa cho Trương Hà: “Chỉ cần phá vỡ nhất mạch, coi như bước vào cảnh giới Tiên Thiên rồi, tu luyện nhanh thêm chút ít a, tam mạch mở ra, ngươi có thể ăn được Trúc Cơ đan này a.”

Trương Hà tiếp nhận đan dược, vừa rồi vì quá vui mừng nên gã chưa nghe rõ, hỏi lại một câu: “Ngôn ca nhi, đây là loại đan gì?”

“Trúc Cơ đan.”

Từ Ngôn lập lại một câu, Trương Hà đã nghe rõ, suýt chút nữa làm rơi viên đan dược trong tay. Gã chỉ cảm thấy viên đan dược nóng đến phỏng tay.

Mới phá vỡ nhất mạch, đã có người tặng Trúc Cơ đan, Trương Hà hận không thể dập đầu cảm tạ Từ Ngôn một cái. Gã thực sự đã được tặng một viên Trúc Cơ đan.

“Giúp ta một chuyện, Trúc Cơ đan sẽ là của ngươi.” Từ Ngôn thấp giọng nói ra.

“Ngôn ca nhi cứ nói, dù là núi đao biển lửa Trương Hà ta sẽ không cau mày!”

Trương Hà xuất thân từ sơn phỉ, năm sáu năm sống ở sơn trại khiến cho vị quản sự phòng thu chi này trở nên quyết đoán tàn nhẫn, bởi lực hấp dẫn của Trúc Cơ đan mà gã sắn sàng giết người không do dự.

Trúc Cơ đan đối với những tên kỳ tài tu luyện chẳng là gì, ngược lại nếu dùng còn có hại. Nhưng với Trương Hà, kẻ tu luyện hơn ba mươi năm mới có thể miễn cưỡng phá vỡ Nhất mạch. Chưa chắc ba mươi năm tới có thể phá vỡ được Tam mạch, Trúc Cơ đan chính là Tiên đan Linh dược. Để trở thành tu sĩ Trúc Cơ cảnh, giết mấy người không là vấn đề gì.

Trúc Cơ cảnh không chỉ vượt xa phàm nhân, mà còn có thể sống hơn trăm tuổi. Vì trường thọ mà đi giết người, khoản mua bán này đối với sơn phỉ hoàn toàn đáng giá.

Chứng kiến ánh mắt tham lam của Trương Hà, Từ Ngôn gật gật đầu, thấp giọng nói: “Nửa canh giờ sau, ngươi đi đốt Bàng phủ cho ta!”

Phù phù một tiếng, vừa mới còn rất kiên quyết, khi nghe xong Từ Ngôn nói, Trương Hà run rẩy, nét mặt co quắp nói:

“Ngôn ca nhi tha cho ta đi, để ta giết mấy tên gia hỏa đui mù không sao cả, nhưng đi đốt Bàng phủ, đại tiểu thư sẽ đốt ta thành tro, làm sao còn mạng mà ăn Trúc Cơ đan!”

Trương Hà làm chưởng quầy cho tiêu cục Bàng gia cũng tương đối lâu rồi. Gã biết rõ Bàng gia là một quái vật khổng lồ, còn mình chỉ là một chưởng quầy nhỏ bé. Nếu phóng hỏa Bàng Gia, chỉ cần cháy một một góc nhỏ thôi cũng đủ để cao thủ Bàng gia xé gã thành từng mảnh nhỏ rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc