NHẤT NGÔN THÔNG THIÊN

Dịch giả: Hoangtruc

Vốn Nhạc Hải Ngọc định quát tháo vài câu, nhận ra quả thật Từ Ngôn bị trọng thương. Lại nhớ đến lúc nãy đã chiếm mất pháp khí phi hành của hai người, đành hừ một tiếng không đuổi hai người đi nữa.

Chắc chắn Nhạc Hải Ngọc sẽ không để ý tới chuyện một tên tân đệ tử có chết hay không. Dù bà ta có linh đan cũng sẽ không cho một tên tân đệ tử không phải là môn hạ mình phục dụng cả.

Đỉnh núi hoang chỉ còn bốn người. Lúc này Bàng Hồng Nguyệt đã đầy lo lắng, nàng vừa định cắn răng bước lên hỏi thăm thương thế của Từ Ngôn thì Khương Đại bên kia chợt lẩm bẩm.

"Vị đồng môn Hứa gia kia có bị châu chấu cắn chết hay không đây? Hai chúng ta trốn ra được nhưng hắn lại trốn quá chậm, không rõ sống hay chết rồi."

Khương Đại nói thầm, tiếng nói không quá nhỏ. Đến Từ Ngôn cũng còn nghe thấy gã nói, đừng nói là trưởng lão rồi Hư Đan rồi.

Từ Ngôn kinh ngạc nhìn về phía Khương Đại. Hiện tại hắn mới giật mình, thủ đoạn của Khương Đại này còn đáng sợ hơn mình tưởng tượng nhiều.

“Ngươi nói đến người của Hứa gia?"

Nhạc Hải Ngọc nghe nói đến hai chữ Hứa gia, lập tức chất vấn: "Các ngươi gặp được người của Hứa gia?"

"Đúng vậy a, là tên đồng môn có mái tóc muối tiêu. Chúng ta bị nhốt trong cùng một tiểu trấn, cách đây không xa. Đến đó cũng nhanh thôi." Khương Đại lập tức chỉ về một hướng.

Nhạc Hải Ngọc biết trong đội ngũ lần này có một thân tộc của Hứa Mãn Lâu. Lúc nãy bà ta còn kinh ngạc vì Hứa Mãn Lâu không mang theo đường đệ nhà mình trở về, hóa ra y bị vây trong đám dịch châu chấu.

Âm thầm trầm ngâm một phen, Nhạc Hải Ngọc quyết định vẫn nên đi một chuyến cho thỏa đáng. Nếu đối phương đã chết thì không sao, còn nếu có thể cứu được thì coi như Hứa gia Tự Linh đường thiếu nợ bà ta một phần nhân tình.

Dù sao Nhạc Hải Ngọc cũng có mối giao hảo với Hứa gia. Cho nên sau khi quyết định xong, bà ta tế ra thuyền mộc, mang Bàng Hồng Nguyệt đi theo.

“Ngươi dẫn đường."

Chỉ vào Khương Đại, Nhạc Hải Ngọc phân phó nói.

"Được, được."

Khương Đại cúi đầu khom lưng cúi đầu đỡ lấy Từ Ngôn đi lên thuyền mộc.

“Hắn trọng thương như vậy nên để lại chỗ này." Nhạc Hải Ngọc đưa ánh nhìn không vừa lòng nhìn qua Từ Ngôn.

"Ta biết đường! Nửa đường hắn mới gặp ta. Ta và đồng môn Hứa gia cùng bị nhốt trong tiểu trấn kia." Từ Ngôn gắng gượng giải thích. Nhạc Hải Ngọc đi qua đó không vấn đề gì, nhưng nếu Bàng Hồng Nguyệt cũng đi theo, chẳng phải là dê vào miệng cọp sao.

Nhạc Hải Ngọc không kiên nhẫn, khua tay nói: "Được rồi, vậy cùng đi."

Chiếc thuyền lá nhỏ chở bốn người bay lên trời, thẳng hướng tới một tiểu trấn không người.

Lúc lên thuyền mộc, Từ Ngôn cố gắng uốn éo thân thể, tránh ánh mắt Khương Đại. Thừa dịp Nhạc Hải Ngọc khống chế thuyền nhỏ, Từ Ngôn yên ắng nói với Bàng Hồng Nguyệt một chữ "Đi!!"

Từ Ngôn biết nương tử mình cực kì thông minh, nhất định có thể nhìn ra kỳ quặc. Chỉ sợ Nhạc Hải Ngọc đã bị Khương Đại tính kế. Nếu Bàng Hồng Nguyệt không đi, có lẽ không gặp phải nguy hiểm.

Bàng Hồng Nguyệt quả thật nhìn ra Từ Ngôn nhắc nhở, nàng chỉ khẽ lắc đầu. Chẳng những không thừa cơ rời đi mà nàng còn cố xích lại gần, tận lực áp chế vẻ lo lắng hỏi: "Thương thế của ngươi có nặng lắm không?"

Bàng Hồng Nguyệt không muốn lộ ra mối quan hệ với Từ Ngôn là vì nàng sợ đám người Hứa gia trả thù hắn, thật tình nàng không biết rằng tâm tư của Từ Ngôn lúc này cũng giống hệt nàng. Hắn cũng không muốn nàng phải liên lụy vào cảnh tuyệt hiểm sắp xảy ra.

“Không nặng."

Từ Ngôn hời hợt đáp một câu, ánh mắt liếc nhìn qua bên ngoài. Nếu bây giờ còn Sơn Hà đồ, Từ Ngôn nhất định nghĩ cách kín đáo đưa pháp khí phi hành kia cho Bàng Hồng Nguyệt, sau đó đẩy nàng đi ra.

“Không tính quá nặng, không chết được đâu." Lúc này thời điểm Khương Đại quay mặt múp qua, cười hì hì nói: "Đừng lo lắng, mạng hắn cứng cỏi lắm."

Bàng Hồng Nguyệt không biết Khương Đại, chỉ cho rằng gã cũng là tân đệ tử Linh Yên các nên không nói thêm gì. Khương Đại lại bắt đầu chỉ điểm phương hướng.

“Phía Tây... sắp đến rồi. Thấy rồi, hình như là tiểu trấn kia."

Khương Đại đưa tay kéo Từ Ngôn, hỏi: "Có phải tiểu trấn nhỏ kia không?"

"Là nó!"

Từ Ngôn cắn răng đáp. Hắn nhìn ra được thần sắc hài lòng trong mắt Khương Đại. Người ta kéo hắn cùng theo là nhằm phối hợp diễn kịch, diễn không tốt đừng mong lấy được Phục Cốt đan.

Thừa dịp Nhạc Hải Ngọc dồn toàn bộ chú ý vào tiểu trấn nhỏ nơi xa, Bàng Hồng Nguyệt định xem xét thương thế của Từ Ngôn một phen. Nàng nhìn ra được Từ Ngôn bị thương không nhẹ. Chỉ là nàng vừa cửa động đã cảm thấy trời đất quay cuồng cả lại.

Bàng Hồng Nguyệt vội vàng dựa vào đuôi thuyền, đưa bàn tay trắng như ngọc ôm lấy trán. Rồi nàng rơi vào một vòng xoáy tròn, không rõ xung quanh mình ra sao nữa.

Ngay lúc Bàng Hồng Nguyệt phát sinh chuyện khác thường, thuyền mộc đã bay vào tiểu trấn. Đến khi thuyền cách mặt đất hai trượng, Khương Đại nhảy xuống đầu tiên, rồi gã tiến vào một nơi đổ nát.

Nhạc Hải Ngọc quét mắt nhìn mọi vật chung quanh, chỉ phát hiện còn sót lại vài con châu chấu bình thường mới yên tâm trở lại. Lúc này bà ta vừa vặn phát hiện Bàng Hồng Nguyệt phía sau hình như không khỏe, còn chưa kịp hỏi thăm đã nghe tiếng Khương Đại trong đống đổ nát truyền tới.

“Đã tìm được! Đã tìm được!"

Nghe nói đã tìm ra người của Hứa gia, Nhạc Hải Ngọc lập tức hạ thuyền mộc xuống, bước vào đống đổ nát bên dưới.

“Hắn ở đâu vậy?"

Trước mặt Nhạc Hải Ngọc, Khương Đại quay lưng về phía bà ta, tay đang cầm vật gì đó.

Nghe được hỏi thăm, Khương Đại chậm rãi nghiêng đầu qua một bên. Nét cười hèn mọn trên gương mặt béo múp đã rút đi, biến thành dáng cười nhăn răng lạnh lẽo.

Gã nhấc một cái đầu lâu tóc muối tiêu lên, giọng điệu vô cùng âm trầm đáp: "Là ở đây này. Ta có thể chắc chắn hắn là người của Hứa gia. Loại kết cục này thật tốt. Ngươi chính là kẻ tiếp theo rồi!"

Theo lời nói quái dị đó, bóng dáng gã dần trở nên trong suốt. Cục diện quỷ dị này khiến Nhạc Hải Ngọc phải chấn động.

“Bách Quỷ Dạ Hành."

Hư không truyền đến tiếng gầm nhẹ mang theo vô tận sát ý. Từng cái bóng đen âm trầm hiển hiện chung quanh Nhạc Hải Ngọc. Bóng đen đó tối đen như mực, mặt là một vùng trống không đầy âm trầm.

Một trăm con Âm Quỷ vô diện vừa xuất hiện, sắc mặt Nhạc Hải Ngọc lập tức thay đổi. Trường kiếm xuất ra, tiếng kiếm ngân vang.

"Ngươi là người của Thiên Quỷ tông!"

Nhạc Hải Ngọc kinh hô, giọng điệu đã run run. Trong Thiên Nam này, pháp môn khống chế quỷ vật chỉ có một xuất xứ, đó chính là ở Thiên Quỷ tông của Tề quốc.

"Đúng vậy a, Nhạc lão thái bà. Gặp ta coi như bà không may vậy!"

Giọng nói của Khương Đại âm trầm bất định, chợt trái chợt phải. Nhạc Hải Ngọc khiếp sợ, liên tiếp ném ra ngoài hai tấm thuẫn hộ thân nhỏ. Tấm thuẫn tinh xảo không ngừng quay tròn vây quanh người bà ta, đem chắn hết trăm con quỷ vật ở bên ngoài.

Vốn tưởng rằng đã an toàn rồi, thế nhưng toàn thân bà ta chợt cứng ngắc.

Một giọt máu từ trán bà ta chảy xuống. Không rõ trên đỉnh đầu bà ta bị một cây châm đen thùi như mực đâm vào từ lúc nào.

Bên trong đống đổ nát, ngoại trừ quỷ ảnh lắc lư, căn bản không ai động thủ cả. Vị Trưởng lão Chấp Sự đường còn chưa bổ ra một kiếm nào đã trừng lớn hai mắt, mũi miệng phun ra máu tươi.

Tấm thuẫn nhỏ rơi xuống, trường kiếm buông tay. Rồi bịch một tiếng, bóng dáng già nua kia ngã xuống mặt đất.

“Quỷ Minh châm.... Ngươi là Khương..."

Rốt cuộc Nhạc Hải Ngọc đã nhận ra phi châm xuất quỷ nhập thần này là từ nơi nào. Nếu đã sớm phát hiện ra loại pháp khí cực phẩm được xưng là Quỷ Minh châm này, bà ta tuyệt đối sẽ quay đầu bỏ chạy. Bởi vì chỉ có một kẻ duy nhất sử dụng loại pháp khí cực âm độc, lại có uy lực cực lớn này. Bà ta căn bản không phải là đối thủ.

Bộp!

Cánh tay mập mạp vươn ra chụp lấy mặt của bà ta, bóng dáng Khương Đại dần hiện ra trên thân một con âm quỷ.

“Miệng đủ thối, mắng chửi phế vật này, mắng chửi thùng cơm kia... Chính ngươi cũng chỉ là phế vật mà thôi. Tác dụng duy nhất chính là trở thành huyết thực của ta!"

Tiếng xương đầu lâu vỡ vụn rắc rắc vang lên, thân thể Nhạc Hải Ngọc bắt đầu khô quắt lại. Linh khí và khí huyết toàn thân của bà ta đều bị Khương Đại chậm rãi hút vào trong miệng. Cuối cùng, một viên cầu ảm đạm từ trong thi thể bà ta hiện ra.

Từ Ngôn ở phía xa thấy tận mắt cảnh Khương Đại nuốt mất Hư Đan của Nhạc Hải Ngọc.

Nhìn bộ dáng đầy hưởng thụ của Khương Đại, da đầu Từ Ngôn run lên.

Khương Đại ra tay quá nhanh, đến Từ Ngôn còn chưa kịp bỏ trốn được. Lúc này Từ Ngôn không suy nghĩ nữa, quay đầu vội nói với Bàng Hồng Nguyệt: "Hồng Nguyệt, đi mau..."

Hai chữ đi mau vừa ra khỏi miệng, Từ Ngôn lần nữa ngây ngẩn cả người. Vốn Bàng Hồng Nguyệt vừa rồi còn đang ngồi sau đuôi thuyền, lúc này đã bất tỉnh nhân sự.

Bình luận

Truyện đang đọc