NHẤT NGÔN THÔNG THIÊN

Dịch giả: Hoangtruc

Châu chấu từ bốn phương tám hướng mà đến, nhưng phương hướng tiến lên vẫn luôn nhất trí với nhau.

Mắt nhìn phương hướng châu chấu bay về, Từ Ngôn như đoán được gì đó. Thế nhưng hắn vẫn không dám khẳng định.

Phần cuối ánh mắt của hắn, đó là kinh thành Đại Phổ.

Càng đến gần kinh thành, từ trên pháp khí phi hành cũng có thể nhìn thấy trong thành trấn dưới chân xuất hiện rất nhiều binh sĩ.

Quân binh Đại Phổ đang bắt giết châu chấu. Có điều hiệu quả quá mức bé nhỏ. Đối mặt với dịch châu chấu phô thiên cái địa, dù là tướng quân võ dũng cũng sẽ vô kế khả thi. Ngoại trừ chờ đợi dịch châu chấu đi qua rồi khôi phục lại dân tâm, bọn họ căn bản không còn biết làm gì khác.

Dịch châu chấu...

Ánh mắt Từ Ngôn khẽ đảo. Ba chữ dịch châu chấu quen thuộc này khiến hắn liên tưởng đến vài thứ.

Mấy năm trước Đại Phổ đã bắt đầu xuất hiện dịch châu chấu. Khi đó Tả tướng vẫn còn quy ẩn ở Lâm Sơn trấn, mà thế lực Quốc sư lại đang trắng trợn khuếch trương. Đạo tràng Ngọc Long cũng vừa mới bắt đầu tu kiến.

Quốc sư...

Tên của Quốc sư Kỷ Hiền bỗng nhiên bật lên trong đầu Từ Ngôn.

Chẳng lẽ dịch châu chấu này có liên quan với Quốc sư?

Nếu như đã có cường nhân gây nên thiên tai này thì ngoại trừ quốc sư ra, Từ Ngôn thật sự cũng không nghĩ ra ai có ý muốn diệt Đại Phổ cả.

Âm thanh vù vù dưới chân càng lúc càng lớn khiến tâm thần người khác không yên ổn. Ngay khi gần sát kinh thành, châu chấu lại càng nhiều hơn, hầu như ken đặc che kín cả một vùng.

Lão già mặc áo bào vàng đứng trên phi kiếm đi đầu đội ngũ nhíu chặt lông mày dài, âm thầm suy nghĩ.

“Vì sao dịch châu chấu lại tụ tập lại ngay phụ cận kinh thành, chẳng lẽ đám châu chấu này bị người nào đó cố tình dẫn dụ tới đây?"

Nghĩ tới đây, tốc độ trưởng lão áo bào vàng trở nên nhanh hơn. Các đệ tử khác thấy trưởng lão bay xa bèn vội vàng tăng tốc phi kiếm hoặc pháp khí phi hành nhanh chóng theo sát phía sau.

Châu chấu không thể đuổi kịp được tu hành giả ngự kiếm phi hành, cho nên đội ngũ Sở Hoàng sơn đã nhanh chóng bỏ xa đám châu chấu, một đường đi thẳng đến kinh thành.

Vì muốn nhanh chóng xem xét an nguy của kinh thành ra sao, cho nên lão giả áo bào vàng quyết định đến kinh thành trước tiên. Trong hoàng cung còn có hai vị trưởng lão Sở Hoàng sơn, ba vị cường giả Hư Đan tụ tập sẽ đối phó đám dịch châu chấu dễ dàng hơn nhiều.

Người của Sở Hoàng sơn đến đây rất trùng hợp.

Hôm nay đúng lúc Hoàng đế tế thiên. Nghi thức xa hoa kéo dài từ hoàng cung đến cửa thành, lại từ cửa thành kéo dài đến đạo tràng Ngọc Long vừa mới xây dựng xong xuôi.

Quốc sư mặc một thân đạo bào cung nghênh ngay bên ngoài đạo tràng Ngọc Long. Hôm nay không những là dịp Hoàng Đế tế thiên mà còn là ngày lễ lớn của riêng Kỷ Hiền gã.

Sau màn lễ nghi rườm rà, Hoàng đế leo lên một tế đàn cực lớn được kiến tạo từ ngọc thạch.

Quốc sư cùng đi bên cạnh Hoàng đế, bá quan văn võ xếp thành hàng đi theo. Tế thiên là đại lễ nên không người nào dám bất kính. Dù là Tả tướng lúc này cũng cung kính khoanh tay đứng đó.

Ba nén hương cao được đốt lên, nghi thức tế thiên trang nghiêm đã đến thời khắc mấu chốt nhất. Như nghe thấy được lời cầu xin của bậc Đế vương nhân gian, nơi chân trời chợt xuất hiện một vòng xoáy cuồng bạo.

Văn võ bá quan đều đang ở trong đạo tràng Ngọc Long, lại không ai phát hiện ra dưới chân tế đàn bằng ngọc đang tản ra màn sáng quái dị. Màn sáng kia như một loại tín hiệu triệu tập hạo kiếp từ phương xa tới.

Từ Ngôn đã thấy được đạo tràng Ngọc Long từ phía xa, nhìn thấy được một loại khí tức bốc lên từ đạo tràng, còn thấy cả Hoàng đế đầy thành kính trong đạo tràng. Thế nhưng những thứ này đã không còn trọng yếu nữa, bởi vì hắn đã nhìn thấy được vòng xoáy lốc nơi chân trời kéo tới.

Tuy rằng không nhìn rõ lắm nhưng vẫn đủ để Từ Ngôn kết luận sâu trong vòng xoáy kia nhất định có cự thú ẩn nấp. Bởi vì mắt trái của hắn có thể mơ hồ trông thấy một đôi cánh cực lớn mỏng như cánh ve.

Sắp không may!

Khương Đại vốn thập phần thanh nhàn đột nhiên xuất hiện ba chữ kia trong lòng. Một dự cảm mãnh liệt đang nhắc nhở gã như có vận rủi đột kích đến!

Ngẩng mặt béo lên, Khương Đại nhìn vào vòng xoáy gió lốc nơi chân trời, hai mắt gã chợt nổi lên một tầng sáng trắng ảm đạm. Gã đang dùng Thiên Quỷ thất biến đệ nhị biến quan sát chân tướng của gió lốc.

Quả thật Tiên Mi Quỷ Nhãn có thể gia tăng thị lực nhưng cũng có hạn. Trừ phi có quỷ thể xuất hiện phía xa thì Khương Đại còn có thể dựa vào tầm nhìn kia phát hiện ra được chúng. Còn với trình độ hiện nay của gã thì chưa thể nhìn thấy rõ ràng như mắt trái Từ Ngôn được.

"Đó là thứ gì? Ngươi nhìn thấy chứ?"

Khóe miệng Khương Đại giật giật, tuy không lên tiếng nhưng trong tai Từ Ngôn lại vang lên giọng nói của đối phương.

Từ Ngôn đã không còn xa lạ gì với truyền âm nữa, hắn lắc đầu không nói gì.

Thật sự là hắn cũng không nhìn ra thứ gì cả, chỉ đại khái suy đoán là một cự thú.

Nhìn thấy nhiều tu hành giả xuất hiện như vậy, Hoàng đế và các bá quan trong đạo tràng Ngọc Long phải giật mình kinh ngạc. Đến khi nhận ra lão giả áo bào màu vàng cầm đầu, Hoàng đế bị khiếp sợ mới an ổn lại.

Bởi đó là một vị tộc thúc trong Sở gia bọn họ. Tuy nhiên họ hàng cũng chia làm thân sơ, vị tộc thúc kia cũng chỉ là một mạch của thái thượng hoàng mà thôi. Thế nhưng lão đích xác là người Sở gia.

Lúc này có hai người sau lưng Hoàng đế đã ra nghênh đón, miệng chào sư huynh. Hai người chính là cường giả Hư Đan được Sở Hoàng sơn phái đến hộ vệ Hoàng Đế sau trận đại chiến ở thành Linh Thủy, cũng có thân phận là trưởng lão Sở Hoàng sơn.

Ba vị trưởng lão vừa hội tụ, gió lốc nơi xa cũng đang ngày càng kéo gần, mà đại lễ tế thiên của Hoàng đế cũng sắp sửa kết thúc. Lễ tế thiên này không đổi lấy mưa thuận gió hoà, ngược lại còn gọi ra một trận có thể nói là hạo kiếp diệt quốc!

Nghi thức sắp chấm dứt, Hoàng đế đang chuẩn bị rời khỏi tế đàn đi qua gặp mặt tộc thúc của y. Thần thái của Kỷ Hiền lại lộ đầy vẻ mong chờ, không phải vì sắp diện kiến những trưởng lão Hư Đan kia, mà là sắp sửa được gặp gió lốc phương xa kéo tới.

Đám đệ tử chân truyền khống chế phi kiếm và đám đệ tử bình thường khống chế pháp khí phi hành nhao nhao hạ xuống đất. Từ Ngôn theo mọi người đi xuống pháp khí phi hành, ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn vào quốc sư trên đạo tràng Ngọc Long. Hắn phát hiện hành động của Kỷ Hiền đầy cổ quái. Đối phương đang dang rộng hai tay như muốn giơ lên thứ gì đó.

"Tên kia không đúng!"

Bỗng nhiên ánh mắt Khương Đại biến đổi, cũng không còn truyền âm nữa mà thấp giọng nói một câu với Từ Ngôn. Theo tiếng nói nhỏ của gã, một tiếng nổ chói tai xuất hiện ngay tại mép của đạo tràng.

Từng cột sáng đâm ra từ trong lòng đất xung quanh đạo tràng hình tròn cực lớn, trong nháy mắt đã hợp thành một màn sáng hoàn toàn bao trùm toàn thể Hoàng đế cùng văn võ bá quan bên trong. Màn sáng này hội tụ tại một điểm chừng vài chục trượng phía trên bầu trời, như một cái lồng bàn không chỉ phủ lên đạo tràng Ngọc Long mà còn khiến ba vị trưởng lão Hư Đan kinh ngạc không thôi.

Điểm hội tụ ở ngay trong một cột sáng trung tâm dần ngưng tụ ra một hạt châu vô hình tản ra ánh sáng xanh lục quái dị. Hạt châu này vừa mới hình thành, trong gió lốc nơi xa truyền lên tiếng kêu vù vù như thể kim loại va vào nhau, cũng loáng thoáng như tiếng rống quái dị nào đó.

Phần lớn tu hành giả đến từ Kim Tiền tông đều đang tập trung nhìn về phía vòng xoáy gió lốc nơi xa đang kéo tới, cho nên không ai kịp phản ứng với chuyện đột ngột xảy ra bên người. Lúc ba vị trưởng lão Hư Đan muốn xông vào đạo tràng Ngọc Long bảo hộ Hoàng đế mới giật mình phát hiện ra, đạo tràng Ngọc Long đã hoàn toàn bị phong kín.

“Yêu nhân phương nào dám quấy phá!"

Một vị trưởng lão Hư Đan thét lên, rồi vung kiếm chém về phía màn sáng bên ngoài đạo tràng.

Tiếng trầm đục vang lên, pháp khí tế ra đã bị màn sáng cản lại. Vị trưởng lão vừa xuất thủ kia chẳng những không phá vỡ được màn sáng mà còn phải lùi lại ba bước, là bị lực phản chấn gây thương tích.

"Tên quốc sư kia đang làm trò quỷ!"

Vị trưởng lão chịu trách nhiệm bảo hộ Hoàng Đế đã nhìn ra manh mối. Chẳng qua lão cũng không kịp ra tay nữa, vì một con quái vật khổng lồ đã xuất hiện trước mắt mọi người.

Vòng xoáy gió lốc cực lớn kia không phải thiên tượng kỳ dị, mà là do cự thú phi nhanh mang theo gió bão mà thành. Theo đó, một con châu chấu cực lớn cao bằng tường thành đã lao đến bên ngoài kinh thành Đại Phổ.

Sau lưng cự thú Châu chấu là một vùng hơn vài ngàn Yêu vật châu chấu to như con trâu rừng. Theo sau chúng nó nữa là vô số gió lốc châu chấu.

“Đại yêu!!!"

Trưởng lão áo bào vàng đến từ Sở Hoàng sơn mang theo sắc mặt không thể tin được hô lên một câu khiến trong lòng mọi người rét run.

Nhịp tim của mấy trăm tên đệ tử Kim Tiền tông như vì Đại Yêu tiến đến mà đều ngừng đập cả lại.

Bình luận

Truyện đang đọc