NHẤT NGÔN THÔNG THIÊN

Dịch: Hoangtruc

Từ Ngôn ngủ trọn vẹn một ngày, từ sáng sớm cho đến nửa đêm.

Một ngày say ngủ, tỉnh lại đã không còn cảm giác mệt mỏi nữa, đau đớn bên mắt trái cũng triệt để biến mất không còn gì.

Trong phòng có thêm một người.

Chẳng biết Khương Đại mập mạp đã vào phòng Từ Ngôn từ lúc nào. Gã không uống trà mà lẳng lặng ngồi bên bàn gỗ, không nhúc nhích, như một con ác quỷ ẩn trong bóng đêm. Nếu không nhờ mắt trái, Từ Ngôn còn không phát hiện ra gã ngay được.

Ánh mắt thanh lãnh của Từ Ngôn lướt qua, Khương Đại trong bóng tối cũng cảm nhận được, chậm rãi ngẩng đầu lên. Đôi mắt gã hiện lên một tia sáng trắng ảm đạm.

Tiên Mi quỷ nhãn...

Nhìn ra đối phương vận dụng Thiên Quỷ thất biến, Từ Ngôn không nói gì, đứng dậy chỉnh đốn lưu loát rồi cùng đi ra ngoài.

Khương Đại ném qua cho hắn một tấm phù lục. Nhìn qua, Từ Ngôn nhận ra đó là Ẩn Thân phù thông thường.

“Có thể giấu giếm được trưởng lão?" Từ Ngôn hỏi.

“Không thể, che mắt chút ít đám đệ tử trên đường mà thôi."

Khương Đại hắc hắc cười lạnh nói: "Đi thôi, cũng nên động thủ rồi. Đi theo sau ta, nhớ cách không quá hai trượng. Ta đi, ngươi đi theo. Ta ngừng, người không được nhúc nhích."

Nhìn thấy Từ Ngôn gật đầu, Khương Đại mới dán Ẩn Thân phù lên người. Sau đó cửa phòng chậm rãi bị đẩy ra.

Dưới ánh trăng, hai bóng người trong suốt, không chút tiếng động rời khỏi nơi cư trú của đệ tử.

Tông môn lúc nửa đêm, mọi thứ đều yên tĩnh, trừ tiếng côn trùng kêu vang thì không còn nghe thấy âm thanh nào nữa.

Thỉnh thoảng mớ lá cây rụng trong rừng lại bị lún xuống một chút. Có hai dấu chân im ắng xuất hiện trong rừng.

Đan các ở mạn Bắc Linh Yên các, nằm giữa hai ngọn núi thấp trong dãy núi. Trong đó, có một tòa tháp cao ngất bốn tầng như thể một ngọn núi nằm giữa hai ngọn núi còn lại.

Tầng thứ nhất Đan các thường do các đệ tử chân truyền đóng giữ. Tầng thứ hai cất chứa đủ loại đan dược của Linh Yên các. Thông thường đệ tử bình thường không có tư cách đi lên tầng hai. Mà tầng thứ ba bị đại trận che phủ, nghe nói cất chứa kỳ đan dị bảo, đến đệ tử chân truyền cũng không được đi vào.

Về phần tầng thứ tư của Đan các, do trưởng lão Đan các trấn thủ.

Các chủ sẽ không ở trong Đan các Khí tháp cho nên Khương Đại mới dám can đảm lẻn vào ăn trộm. Nếu Liễu Phỉ Vũ ở tầng bốn của Đan các, trừ phi Khương Đại phát điên, còn không gã cũng tuyệt không dám đến đây trộm đan.

Đi tới trước cửa Đan các, bước chân Khương Đại ngừng lại, quay đầu nhìn Từ Ngôn.

Hai người đều dán Ẩn Thân phù, theo lý thuyết sẽ không nhìn thấy nhau. Thế nhưng Khương Đại vận dụng Tiên Mi quỷ nhãn nên có thể nhìn thấy Từ Ngôn, còn Từ Ngôn lại không làm gì cả, chỉ dùng mắt trái đã đủ nhìn được Khương Đại.

Cảm giác bước chân đối phương không sai lệch bước nào, Khương Đại mới khẽ gật đầu, hoàn toàn yên tâm vào năng lực mắt trái của Từ Ngôn. Bởi nếu Từ Ngôn không nhìn ra gã, e rằng còn phải phí công sức mang đối phương theo một phen nữa.

Đi đến trước cổng chính đang đóng chặt. Khương Đại vô hình nâng tay lên, vẽ loạn lên trên cửa chính một hồi. Từ Ngôn không nhìn ra đối phương vẽ cái gì, nhưng sau khi vẽ xong, hắn lại nhìn thấy trên cửa chính xuất hiện một cái lỗ lớn đủ để một người đi lọt.

Theo bước Khương Đại đi vào lỗ hổng kia, Từ Ngôn đã đến tầng một Đan các.

Đan các cũng có người canh cổng, hai bên cửa là hai vị đệ tử trung niên ngồi xếp bằng. Nhìn qua đã biết hai người này là chân truyền của Đan các, khí tức ổn định không chút ngắt quãng.

Khương Đại chưa từng nhìn hai tên đệ tử gác cổng mà cất bước đi thẳng vào sâu trong đại điện. Từ Ngôn lập tức đi theo.

Nếu đệ tử chân truyền không sử dụng pháp môn đặc thù thì cũng sẽ không nhìn ra được Ẩn Thân phù. Cửa lớn vẫn đóng chặt, ngoại trừ Từ Ngôn có thể nhìn thấy lỗ hổng lớn trên cửa ra thì người khác không cách nào nhìn ra được, hơn nữa lỗ hổng đó cũng nhanh chóng biến mất không còn gì nữa.

Cửa lớn hoàn hảo như lúc ban đầu.

Xuyên qua hành lang, vượt qua khu cư trú của đệ tử Đan các. Không lâu sau đó, quen việc dễ làm, Khương Đại đã đứng bên cạnh một cầu thang.

Gã đưa mắt nhìn cầu thang đi thông lên tầng hai, không cất bước mà thúc giục bí pháp. Một con âm quỷ vô diện được triệu hoán đi ra.

Quỷ vật vô diện mới vừa xuất hiện đã lập tức men theo cầu thang đi lên. Lúc này Khương Đại đang dựa vào âm quỷ vô diện quan sát động tĩnh chung quanh.

Nhìn thấy đối phương dùng Tiên Mi quỷ nhãn xem xét hoàn cảnh, Từ Ngôn có chút kinh ngạc.

Quỷ vô diện không có mặt mũi, làm sao có mắt quan sát được? Chẳng qua loại Quỷ vật này cũng không thể xem như bình thường được, có thể nó không có mặt nhưng chưa hẳn sẽ không có mắt, chẳng qua cũng không hiển lộ mà thôi.

Không bao lâu sau Khương Đại khẽ gật đầu. Từ Ngôn còn tưởng rằng đối phương định lên lầu, không nghĩ tới Khương Đại lại nâng tay lên đánh ra từng đạo ấn chú vào hư không trên bậc cầu thang.

Ấn quyết xuất hiện, Từ Ngôn thấy được một cảnh tượng quái dị. Đầu cầu thang thông lên tầng trên lại hiện ra một cầu thang khác giống hệt nhau, mà cầu thang ban đầu lại biến rộng gấp đôi.

Cảnh tượng quái dị như thế khiến Từ Ngôn khẽ giật mình, không khỏi vận dụng mắt trái. Sau khi quán chú một chút linh khí vào, trong mắt trái Từ Ngôn đã hiện rõ chân tướng của đoạn cầu thang này.

Nơi vốn dĩ là cầu thang lại trải rộng đầy gai nhọn, đạp lên tuyệt đối sẽ bị thương. Mà đoạn cầu thang mới hiện ra mới là cầu thang thật sự, không chỉ bóng loáng mà đầy an toàn.

Chướng Nhãn pháp thật tinh xảo!

Nếu không thúc giục mắt trái thì Từ Ngôn rất khó phát hiện khác thường. Loại thủ đoạn này ít nhất phải là cường giả Hư Đan mới thực hiện được, thậm chí có thể là vị Các chủ kia tự mình thiết lập cơ quan này.

Khương Đại đã leo lên cầu thang an toàn, Từ Ngôn bèn theo sát phía sau.

Nhìn qua có thể thấy tầng hai đầy nguy hiểm, sơ sẩy một cái không chỉ bị thương mà còn có thể kinh động đến người bên ngoài. Lúc đó bọn họ có muốn bỏ chạy cũng khó khăn.

Đã đến lầu hai, đập vào mắt Từ Ngôn là một hành lang tĩnh mịch, hai bên là gian phòng kín bưng. Có lẽ nơi đó cất chứa vài loại đan dược. Thế nhưng rõ ràng Khương Đại không hề có hứng thú với tầng hai mà xuyên thẳng qua hành lang mà đi, bước chân lại chậm hơn lúc đi qua tầng một rất nhiều.

Đến phần cuối hành lang, Từ Ngôn không nhìn thấy cầu thang đi thông lên tầng ba, mà xuất hiện thêm một hành lang khác. Lúc này Từ Ngôn mơ hồ cảm giác đường đi dưới chân không bằng phẳng, mà là hơi dốc đứng.

Từ tầng hai đến tầng ba không có thang lầu, mà chỉ có một hành lang dài hẹp uốn lượn vòng tròn, có hình thù như bậc thang xoắn ốc trên các tháp cao.

Đến đầu hành lang thứ hai, Khương Đại dừng bước.

Bàn tay gã linh hoạt bấm ra từng loại chú quyết mờ mịt, rồi thân thế gã trở nên lơ lửng, bàn chân cách mặt đất chừng hơn ba tấc.

Gã quay người nhấc Từ Ngôn lên, hai người bay là là qua đầu hành lang đầu thứ hai, rồi đến đầu thứ ba. Mãi đến khi đi qua bốn vòng hành lang như vậy, hai người mới tới được tầng ba của Đan các.

Trên đường đi, Từ Ngôn đã thử vận dụng mắt trái quan sát mặt đất. Hắn nhìn thấy trên mặt hành lang đều có những hoa văn cổ quái như một loại trận pháp phong ấn. Nếu quả thật bước lên đó, e là sẽ xúc động trận pháp, sẽ bị hãm nhập sâu bên trong những đoạn hành lang nhìn như bình thường đó.

Không lâu sau, hai ngươi đáp xuống mặt đất. Trước mặt họ lúc này là một cửa đá to lớn nặng nề.

Xuyên qua cửa đá này sẽ là tầng ba của Đan các.

Vừa mới đến gần cửa đá, không thấy được Khương Đại có động tác gì mà cửa đá trước mặt bỗng vang lên tiếng mở cửa. Có tiếng nữ tử từ khe hở truyền ra.

“Cẩn thận chút, đừng để súc sinh kia làm bị thương."

Nghe giọng nói của nữ tử đó, ánh mắt Từ Ngôn khẽ động. Giọng nói này hắn đã từng nghe thấy qua, đó chính là của trưởng lão Đan các đã đưa ba đệ tử chiến thắng tiểu đấu đến linh nhãn, Lâm Tiểu Nhu.

Bình luận

Truyện đang đọc