NHẤT NGÔN THÔNG THIÊN

Dịch: Hoangtruc

Một khắc trước vẫn còn bình thường, lúc này Kim Hào lại như trở thành một đứa trẻ bị dọa sợ, toàn thân run rẩy, mắt sợ hãi nhìn Từ Ngôn chằm chằm, miệng lại la hét gặp ma quỷ liên tục.

Đối phương khác thường như vậy cũng khiến Từ Ngôn phải kinh ngạc, còn cố ý dùng mắt trái nhìn quanh. Hắn không nhìn thấy quỷ, nói rõ quanh đây không có quỷ. Thế nhưng Kim Hào lại sợ hãi đến run rẩy, cuối cùng khóc rống lên, chạy trốn phía sau thân cây đào, miệng kêu khóc.

"Trốn a, trốn mau a! Trốn mau ô ô ô..."

Kim Hào chạy đến núp kín sau gốc đào to hơn vòng tay một người trong sân, tay không ngừng siết lấy thân cây như muốn nhổ bay cả đại thụ này đi, mặt đầy nước mắt nước mũi, thoạt nhìn rõ ràng là đã lên cơn điên rồi.

Phỉ lão tam từ cửa ra vào đi tới, nói thầm: "Lại nổi điên, một khi phát điên thì lão lại kêu khóc, mà ôm một gốc cây kia có tác dụng gì chứ? Đó có phải pháp khí đâu."

"Cây đào kia là lão trồng lên?" Từ Ngôn nhìn nhìn gốc đại thụ cùng lão giả kia, thấp giọng hỏi.

"Hình như là lão điên trồng, nhìn bộ dạng chắc cũng được mấy chục năm rồi. Quả đào trên cây này ăn không tệ, ta từng ăn qua rồi."

Lúc này không phải là mùa cây ra trái, lá cây lại đang ố vàng, nhìn qua không thấy gốc đào này có gì đặc biệt. Nhưng Từ Ngôn lại nhìn ra Kim Hào thật sự đang rất sợ hãi.

Nếu không gặp phải chuyện khiến người ta phải vô cùng sợ hãi thì làm sao một cường nhân Hư Đan lại dựa dẫm cả vào một gốc đào chứ?

Đào, có phát âm tương tự như Trốn.

Từ Ngôn lại đưa mắt nhìn qua lão giả lôi thôi sau gốc cây rồi quay người rời khỏi viện tử.

Kim Hào đã không có tu vi Hư Đan nữa. Bởi Từ Ngôn dùng mắt trái không nhìn ra linh khí trên người đối phương. Với những trưởng lão Hư Đan bình thường thì đều có linh khí tràn ra ngoài, mà Kim Hào lại không có chút ít linh khí nào cả.

Trưởng lão điên khùng, cảnh giới đã ngã xuống...

Suy tư về chuyện đối phương đã trải qua, Từ Ngôn cũng dần đi xa. Một lúc lâu sau mới nhớ tới Minh Kim thạch.

Kim Hào nói lão từng có một khối Minh Kim thạch, về sau đổi cho Khâu Hàn Lễ. Lúc ấy Kim Hào rất bình thường, chắc hẳn không nói dối. Mà Khâu Hàn Lễ này lại khiến Từ Ngôn nhớ đến lúc vừa mới tới khu Tây, có một lão giả thấp bé bị tiếng nổ của Thần Võ đạn hấp dẫn tới.

Khâu Hàn Lễ si mê luyện khí, ưa thích thu thập vài tài liệu luyện khí kỳ quái cũng chẳng có gì lạ. Nếu như đối phương thật sự có Minh Kim thạch, hắn coi như có cơ hội lấy được rồi.

"Từ gia, chúng ta qua đó tìm Khâu trưởng lão chứ?" Không đợi Từ Ngôn nói chuyện, Phỉ lão tam đã hỏi trước.

Tuy rằng Phỉ lão tam không có năng lực gì cả, nhưng phần nhãn lực này có thể nói là tuyệt luân. Có loại thủ hạ thế này cũng khiến Từ Ngôn rảnh tay bớt phiền không ít.

"Khâu trưởng lão ở cách đây không xa. Mấy hôm rồi còn chưa tới thỉnh giáo Khâu trưởng lão. Hắc hắc, lần này phụng bồi Từ gia đi nghe Khâu trưởng lão dạy bảo nghe một chút mới được. Kỳ thật ta cũng biết sơ về luyện đan luyện khí, lần trước suýt nữa đã luyện chế ra một kiện pháp khí hạ phẩm rồi. Không ngờ cuối cùng lại không giữ được hỏa hầu, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, ài!"

Kể về lần luyện khí của mình cách đây không lâu, Phỉ lão tam đầy ủ rũ, Từ Ngôn nghe xong lại âm thầm kinh hãi.

Pháp khí không dễ luyện chế ra. Ở Kim Tiền tông, đến đệ tử chân truyền cũng khó mà luyện chế ra pháp khí hạ phẩm, còn đệ tử bình thường căn bản không cần phải nghĩ tới. Không ngờ loại người như Phỉ lão tam này lại thiếu chút nữa đã luyện chế được.

"Thiên phú luyện khí của ngươi không tầm thường a, vậy mà luyện ra được pháp khí." Từ Ngôn nói.

"Hắc hắc, đều nhờ Khâu trưởng lão dạy bảo, bằng không đám đệ tử bình thường chúng ta làm sao luyện ra được pháp khí. Một khi thất bại, toàn bộ tài liệu bị hủy, không bằng mua một kiện thành phẩm cho rồi. Ta đây chẳng phải quá tự đại hay sao, cho rằng mình có thể luyện chế ra được một kiện, kỳ thật vẫn còn quá kém cỏi."

Phỉ lão tam cười đùa nói. Không bao lâu, một tòa viện tử đã xuất hiện trước mặt hai người.

Viện tử nằm trong biển cát có chút đặc biệt, diện tích không nhỏ, có đại trạch ngói đen gạch đỏ với tường rào thấp vây quanh. Từ bên ngoài có thể nhìn thấy trong viện tử còn gieo trồng chút ít rau quả, còn nuôi vịt nuôi ngỗng. Lúc Từ Ngôn đi tới gần, có nhìn thấy lão giả thấp bé kia đang ở trong viện tử nhặt trứng vịt trứng ngỗng.

Khâu Hàn Lễ không giống với những các trưởng lão khác. Người ta thích ở lầu các cung điện đầy khí phái, còn trưởng lão si mê luyện khí này lại chỉ như một lão giả thôn quê sống trong một đại viện bình thường.

Đi đến trước cửa, Phỉ lão tam đầy cung kính gọi cửa, rồi cúi đầu thi lễ thật sau với lão. Từ Ngôn cũng bắt chước khom người thi lễ.

"Hai người các ngươi, có việc gì thế?"

Khâu Hàn Lễ xách giỏ trúc chứa đầy trứng vịt bên trong lên, bình thản hỏi.

"Đệ tử Từ Ngôn muốn thỉnh giáo trưởng lão về mấy pháp môn luyện khí."

Nếu Khâu Hàn Lễ có thể truyền thụ cho cả đám ác đồ khu Tây kia thì quả thật con người lão rất bình thản. Từ Ngôn chưa đề cập đến Minh Kim thạch ngay, mà giả bộ thỉnh giáo luyện khí chi đạo mà thôi.

Quả nhiên, nghe có người muốn thỉnh giáo pháp môn luyện khí, Khâu Hàn Lễ mới vừa rồi đầy yên tĩnh bình thản đã sáng ngời hai mắt, gọi hai người vào nhà, nói: "Luyện khí chi đạo bác đại tinh thâm, đám đệ tử trong tông môn ngày nay càng lúc càng táo bạo, chỉ biết mua sẵn pháp khí đem về thôi, làm gì có chuyện luyện khí a. Còn như chưa đủ linh thạch thì sẵn sàng đi giết người đoạt lấy, thật tình không biết nhất nghệ tinh, nhất thân vinh a."

Khâu Hàn Lễ nói không sai. Dù cho là giới tu hành thì một tu sĩ không thành thạo nghề nào sẽ chẳng có tiếng tăm gì. Có lẽ vận khí hôm nay rất tốt, thịt được vài gia hỏa đui mù, thu được chút ít linh thạch tha hồ tiêu xài, thế nhưng ngày mai lại có thể dễ dàng bị người giết chết, trở thành cô hồn dã quỷ ở một nơi vô danh nào đó.

Chỉ cần một người có kiếm pháp cao tuyệt hộ thân, hoặc người thành thạo luyện đan luyện khí, hoặc cao thủ trận đạo, hoặc tinh thông phù lục... Bước ra bên ngoài, không sợ không có cơ hội giương danh khiến ai ai cũng phải kinh ngạc.

Mặc dù Thiên Quỷ tông là tà phái, thế nhưng chưa hẳn tất cả các trưởng lão đệ tử đều là ác nhân. Đến lúc này, Từ Ngôn mới càng thêm kính trọng vị trưởng lão Khâu Hàn Lễ này.

Chỗ ở của Khâu Hàn Lễ cực kỳ rộng rãi, vừa vào đã ngửi thấy đầy mùi hương trà.

Có một bàn trà nhỏ đặt cạnh vài chiếc ghế chuyên dùng tiếp khách, nhìn qua có lẽ Khâu Hàn Lễ thường xuyên có người đến bái phỏng.

"Ngồi đi."

Lão tiện tay rót hai chén trà xanh đưa cho hai người, đồng thời tay phối hợp lật giở một quyển sách cũ kĩ.

Phỉ lão tam liên tục cảm tạ, lại không dám uống trà. Dù sao người ta cũng là trưởng lão, có thể ngồi nói chuyện thế này đã là đãi ngộ kinh người rồi. Đổi lại nếu là các trường lão khác thì có lẽ gã vẫn theo thói quen quỳ mà nói chuyện rồi.

"Muốn thỉnh giáo pháp môn nào? Tế luyện pháp khí hay tinh luyện tài liệu? Hay pháp môn luyện đan? Đừng nhìn lão hủ si mê luyện khí, ta cũng coi như tinh thông khoản luyện đan vậy."

Khâu Hàn Lễ cầm lấy quyển sách nói. Lão cũng không nhìn hai người. Nơi đây thường xuyên có đệ tử đến thỉnh giáo, mà mỗi lần dạy bảo đệ tử thì lão vẫn thường ưa thích đọc sách đấy.

Đó là một phần thói quen của lão. Dù sao đệ tử bình thường cũng không học được pháp môn luyện khí quá thâm ảo, cho nên Khâu Hàn Lễ vừa đọc sách vẫn có thể dễ dàng dạy bảo đệ tử như thường.

Phỉ lão tam không nói chuyện, một mực cung kính ngồi bên cạnh. Từ Ngôn trầm ngâm một chút rồi nói: "Pháp luyện."

Xoạch!!!

Quyển sách trong tay Khâu Hàn Lễ như không cầm chắc, rơi xuống đất, mà cằm của Phỉ lão tam bên kia thiếu chút nữa bị trật mất.

"Pháp luyện? Ngươi muốn học Pháp luyện?"

Khâu Hàn Lễ đầy kinh ngạc nói: "Ngươi có biết Pháp luyện đối với đệ tử bình thường có ý vị thế nào không? Phải có tư chất luyện khí chi đạo ngút trời! Ít nhất trăm năm qua, ta còn chưa nghe qua có đệ tử nào mới Trúc Cơ cảnh mà học được Pháp luyện cả."

Bình luận

Truyện đang đọc