NHẤT NGÔN THÔNG THIÊN

Dịch giả: Hoangtruc

Nhìn ra màn sáng bao phủ phía trên đỉnh đầu, Từ Ngôn lại càng thêm nghi hoặc.

Màn sáng như bầu trời sao, trong mắt trái của Từ Ngôn còn hiện ra từng đường vân vô cùng dày đặc. Đường vân như xoắn kết lấy nhau thành hình một con mắt mở to đầy kì dị.

Từ lúc nhìn thấy được màn sáng, Từ Ngôn cũng phát hiện lưỡi rắn đánh tới luôn tránh đụng phải dấu vết hình con mắt kia.

Dường như con Đại yêu kia đang cố cẩn thận để không phá hư màn sáng.

Phát hiện ra chuyện này, Từ Ngôn bèn trốn ở những nơi có dấu vết con mắt nhiều nhất. Quả nhiên lưỡi rắn rốt cuộc không thò tới chỗ hắn nữa.

Ẩn thân nơi chỗ sâu trong biển cát hơn nửa ngày trời cũng khiến Từ Ngôn mệt mỏi không chịu nổi, lại không dám nghỉ ngơi. Hắn không biết lưỡi Đại yêu có thò vào hay không, vạn nhất nếu hắn không kịp phòng bị, bị đánh chết chẳng phải quá oan uổng hay sao.

Hắn ảo não một lúc, chợt nghĩ tới biển cát, hai mắt sáng ngời.

Đào hang trong cát dễ hơn đào trong nham thạch nhiều. Chỉ cần hắn không ở quá sâu, đào ra một cái hang không tính là khó, như vậy có thể chui được ra ngoài rồi. Dù sao nơi này cũng chỉ nằm sâu mấy trượng dưới lòng đất mà thôi, xung quanh lại đều là cát mịn cả, Từ Ngôn như cảm thấy có đường sinh cơ.

Lúc hắn đang chuẩn bị đào hang cát thì chợt chân mình dẫm phải thứ gì đó. Hắn cầm lên nhìn nhìn, chỉ thấy đó là một mảnh trứng vỡ, có điều lớn hơn mảnh vỡ lúc trước, mặt ngoài vỏ trứng đen kịt, hẳn là trứng của Thiên Nhãn vương xà không thể nghi ngờ.

Hắn toan ném vỏ trứng vô dụng này đi, chợt khẽ giật mình.

Nếu như ở đây có vỏ trứng, vậy rắn nhỏ được ấp ra đã đi đâu?

Một cảm giác nguy cơ ầm ầm tiến đến. Từ Ngôn xiết chặt trường đao, giơ lên đề phòng, thế nhưng đợi cả buổi lại không thấy chung quanh có động tĩnh gì.

Chui vào trong cát rồi sao?

Từ Ngôn đưa mắt nghi hoặc dò xét dưới chân. Vừa nhìn lại, hắn đã giật mình kinh hãi, thiếu điều muốn nhảy dựng lên.

Mắt trái hắn nhìn thấy nơi mà vỏ trứng che kín lúc nãy đã xuất hiện một vầng sáng nhạt, hầu như không sai khác với màu của hạt cát. Nhìn kỹ lại, rõ ràng màn sáng này cùng loại với màng sáng trên đỉnh đầu kia!

Từ Ngôn chậm rãi gạt đám đất cát ra. Lúc này hắn có thể xác định dưới chân của mình cũng có một màn sáng, có điều vì đất cát che lấp nên hắn không nhìn thấy mà thôi.

Đỉnh đầu và dưới chân đều có màn sáng che chắn, hắn càng cảm thấy mảnh không gian này giống với một vỏ trứng.

Nếu màn sáng trên đỉnh đầu có thể xuyên qua được...

Từ Ngôn bắt đầu trầm ngâm. Hắn cho rằng màn sáng dưới chân cũng có thể bị xuyên qua, về phần xuyên thẳng đến nơi nào thì hắn không thể biết được.

Chẳng lẽ là cửa vào bảo địa?

Từ Ngôn cười lạnh một tiếng, hắn không nghĩ rằng vận khí của mình có thể tốt đẹp đến mức đến đâu cũng gặp được bảo địa. Nói không chừng sau khi hắn xuyên qua đó, có khi đi thẳng vào miệng của cự thú nào khác cũng nên.

Tuy rằng không nhìn thấu phía sau màn sáng là nơi nào, nhưng Từ Ngôn vẫn quyết định nghiệm chứng một phen. Hắn chậm rãi đâm thanh pháp khí trường đao đi vào.

Mũi đao vừa mới đụng phải màn sáng đã lập tức bị chặn lại như gặp phải sắt thép cứng rắn, không cách nào tiến thêm được.

Chả trách hạt cát bên trên không rơi rớt đi vào, hóa ra là chân thật đấy.

Hai chân dẫm dẫm lấy màn sáng, hắn quyết định không để ý tới nữa, thế nhưng ánh mắt vẫn bị mấy đường vân trên màn sáng hấp dẫn.

Hắn nhìn thấy hoa văn con mắt kia rất giống với hoa văn trên thân mình Thiên Nhãn xà.

Từ Ngôn đột ngột ngẩng đầu, lại so sánh đường vân ở màn sáng trên đỉnh đầu một phen. Hắn phát hiện dấu vết con mắt bên trên giống hệt như dấu vết dưới chân hắn, như thể là dùng từng tầng da rắn dán lên phía trên. Có điều dấu vết xà nhãn ở màn sáng dưới chân có rất ít, ít hơn phân nửa so với màn sáng trên đỉnh đầu hắn.

Lẽ nào mấy con tiểu xà được ấp nở ra đều bị biến thành màn sáng, tạo thành hai mặt màn sáng này, như vậy có thể đi thông đến một nơi khác?

Đột nhiên trong lòng Từ Ngôn dâng lên một suy đoán cổ quái.

Từ hang rắn cực to lớn này, Từ Ngôn liên tưởng đến hang kiến. Con kiến chúa chỉ ẩn sâu bên trong hang, điều khiển đám kiến thợ rời khỏi hang thực hiện các loại công việc. Nếu như ví Đại yêu Thiên Nhãn vương xà này là con kiến chúa, thì chẳng phải mấy con tiểu xà rời khỏi hang rắn kia sẽ như mấy con kiến thợ đi tìm kiếm thức ăn hay sao?

Đại yêu bị Thiên Quỷ tông nhốt kỹ, tất nhiên sẽ không có chuyện thiếu thức ăn. Như vậy mấy con tiểu xà nở ra rồi rời khỏi hang này hẳn không đi tìm đồ ăn, mà là tìm kiếm một phần cơ hội chạy thoát...

Thiên Nhãn vương xà, muốn chạy trốn!

Trong ánh mắt Từ Ngôn hiện ra một tia kinh ngạc.

Đại yêu không phải không có thần trí. Yêu hồ bên trong Đan các còn có thể nói tiếng người, nói rõ thần trí Đại yêu đã không thua gì nhân loại. Có lẽ có vài Đại yêu thần trí hỗn độn như trước, nhưng nhất định sẽ có nhiều tồn tại Đại yêu có trí tuệ cường đại không kém.

Từ Ngôn nhíu chặt hàng mày lại, rồi hắn nghĩ tới một chuyện.

Lâm Vũ trộm lấy quả trứng rắn kia, là quả trứng mà Thiên Nhãn vương xà đẻ thêm ra. Vốn Thiên Nhãn vương xà mỗi năm chỉ đẻ một quả trứng rắn, thế nhưng năm đó lại đẻ nhiều thêm một quả nữa.

Chẳng lẽ không phải Đại yêu kia mỗi năm đẻ một quả trứng, mà mỗi năm nó đẻ hai quả, một quả bị Thiên Quỷ tông thu đi, còn một quả thì bị chính Thiên Nhãn vương xà giấu kĩ. Đại yêu chôn giấu trứng rắn trong huyệt động bí mật sâu trong xà trận do thân thể nó tạo thành. Đợi đến lúc rắn con nở ra, sẽ bị Đại yêu dùng phương pháp xử lý đặc thù luyện chế thành hai mặt màn sáng này...

Trách không được Từ Ngôn ném trứng rắn ra, Đại yêu không nuốt mất mà giữ lại ở hàm dưới răng mình.

Nghĩ tới đây, xem như Từ Ngôn đã rõ mình đang ở nơi đâu rồi.

Không gian hắn đang đứng chính là đường chạy trốn mà Thiên Nhãn vương xà tính toán hồi lâu, dùng mấy con rắn con mới nở ra luyện hóa mà thành. Chỉ cần màn sáng bên mặt dưới hoàn toàn luyện thành thì Đại yêu với một lớp da bị lột bên ngoài có thể thông qua hai màn sáng này mà chạy ra bên ngoài, bỏ trốn mất dạng.

Một loại trận pháp truyền tống sao?

Từ Ngôn từng nghe qua loại pháp trận truyền tống đầy kì dị. Nghe nói chỉ cần bước vào một điểm, thúc dục linh khí là có thể trong nháy mắt vượt qua nghìn dặm, xuất hiện ở một chỗ khác.

Nếu như Đại yêu đã có được thần trí của nhân loại thì chuyện nó có thể tế luyện ra một thứ như truyền tống trận cũng không phải là không thể. Nhớ tới lưỡi rắn Đại yêu đầy linh hoạt kia, Từ Ngôn lại lần nữa chắc chắn vào phỏng đoán của mình.

Chắc hẳn phải có duyên cớ gì thì hai màn sáng không cách nhau quá xa này còn chưa luyện hóa hoàn toàn.

Nếu màn sáng dưới chân này được tế luyện hoàn thành, nhờ con rắn non nối dài từ lòng đất này ra tới bên ngoài Thiên Quỷ tông mà chỉ cần Đại yêu giãy thoát khỏi khóa sắt, có thể thông qua màn sáng rời khỏi Thiên Quỷ tông. Đến lúc đó dù cường giả Nguyên Anh có phát hiện thì cũng không đuổi kịp.

Từ Ngôn cũng không rảnh rỗi quản chuyện Đại yêu muốn chạy trốn hay không, điều quan trọng với hắn là bản thân có trốn chạy khỏi chết được hay không mà thôi.

Tìm đúng được một cái phương hướng, xác nhận sau khi đào xong có thể thông qua động quật Đại yêu chui ra ngoài, Từ Ngôn bắt đầu ra tay. Chẳng qua hắn vừa nâng trường đao lên thì chợt khựng người lại.

Từ Ngôn Quay đầu nhìn về màn sáng dưới mặt đất, rồi ngồi xổm người xuống. Không rõ hắn suy tính gì, chỉ thấy một lúc sau, hắn thử thúc giục Súc linh quyết.

Súc linh quyết thi triển, hạt cát dưới chân khẽ rung lắc một cái, màn sáng như bị rút nhỏ đi vài phần. Hắn cũng không cách nào xác nhận được bèn thúc giục liên tiếp vài lần Súc linh quyết nữa. Rốt cuộc Từ Ngôn cũng súc ép màn sáng dưới chân lại đi một chút, có điều hắn mệt mỏi không ít, linh khí gần như bị hao hết sạch.

Vật càng lớn thì vận dụng Súc linh quyết sẽ càng thêm hao phí linh khí.

Từ Ngôn nghỉ ngơi một phen, chờ cho linh khí khôi phục lại cắn răng tiếp tục thi triển thêm vài lần Súc linh quyết nữa.

Càng gần đến cuối cùng, màn sáng càng khó thu nhỏ lại, hơn nữa tốc độ thu nhỏ lại cũng rất chậm. Đến khi Từ Ngôn gần như định từ bỏ, chợt phát hiện không khí chung quanh như chấn động một cái, một cảm giác vô cùng khó hiểu như chiếu vào đầu óc.

Cái loại cảm giác này hết sức kỳ quái. Như thể tự thân Từ Ngôn sáp nhập vào thiên địa này, như thể đã phá vỡ quy tắc nào đó, chạm tay với được trăng sao trên trời!

Cảm giác quái dị lập tức tiêu tán, chỉ để lại cho Từ Ngôn một thân kinh sợ toát cả mồ hôi lạnh. Hắn cúi đầu xuống nhìn, đã thấy màn sáng dưới chân bị Súc linh quyết thu nhỏ lại chỉ bằng lòng bàn tay, như một tấm thủy tinh mỏng. Hắn bèn đưa tay chộp lấy.

Lúc chộp lấy màn sáng, Từ Ngôn mơ hồ đã nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến tiếng rít nhè nhẹ, rồi cái lưỡi đỏ tươi lại lần nữa đánh tới.

Hắn không kịp nghĩ nhiều về loại cảm giác cổ quái vừa rồi, chỉ kịp vứt màn sáng thủy tinh nho nhỏ vào túi trữ vật, rời nhảy lên Sơn Hà đồ, dùng pháp khí mở đường vung tay đào ra một lỗ thủng.

Không phải Tự Linh đường muốn hắn hoàn thành nhiệm vụ trộm lấy trứng rắn hay sao. Hôm nay Từ Ngôn không trộm được trứng rắn mà tự cảm thấy hổ thẹn, cho nên hắn quyết định bứng cả con Thiên Nhãn vương xà này đến hang ổ của Hứa gia tạm. Đến lúc đó đành để Hứa Xương cùng Hứa Mãn Lâu cùng hóa thành khói xanh trước phần mộ tổ tiên bọn chúng vậy.

Ngươi muốn trứng vương xà, ta mang cho ngươi Thiên Nhãn vương xà luôn vậy. Như thế không phải cũng tính là hoàn thành nhiệm vụ sao, muốn bao nhiêu trứng rắn cũng có cả, chỉ cần Hứa gia các ngươi nuôi dưỡng con Đại yêu này thật tốt là được!

Với tâm tư ác độc của Từ Ngôn, một khi hắn đã muốn hại người thì thủ đoạn tất sẽ tàn nhẫn đủ khiến cường nhân Nguyên Anh phải sợ hãi mà nổi cả da gà.

Bình luận

Truyện đang đọc