NHẤT NGÔN THÔNG THIÊN

Dịch: Hoangtruc

Lão tướng quân không nghĩ tới mình chờ đợi một đạo lệnh xuất chinh, lại nhận lấy kết cục giải ngũ về quê. Sau nửa ngày sửng sốt, lão mới oán hận giậm chân, tháo bỏ khôi giáp, giận dữ rời đi.

Lão cho rằng vị tân Quốc chủ căn bản không có triển vọng, Đại Tề có nhà vua như vậy, đã định trước tiền đồ tệ hại.

Kỳ thật lão tướng quân này đã quá lo xa, Từ Ngôn vốn chẳng định làm Hoàng đế lâu dài. Hơn nữa vị Hoàng đế này còn lớn lên tại Đại Phổ, không khiến Tề quốc tự diệt vong cũng chỉ vì nể tình dân chúng vô tội Tề quốc mà thôi.

Hai lão giả đứng ra đều là quan to trong triều, một người bị tùy ý đuổi đi, người khác thì bị phạt đi khai hoang. Cho nên hiện tại đã không còn ai dám mở miệng trình tấu gì rồi.

Đợi một lúc, Từ Ngôn vừa định phất tay bãi triều thì một gia hỏa tai to mặt lớn đã quỳ rạp xuống.

"Bệ hạ, nước không thể không có vua, vua không thể không hậu duệ. Quốc chủ Đại Tề ta đã trở về, hẳn nên mau chóng lập hậu, định ra tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần, không thể thiếu người nào a."

Gia hỏa như than thở khóc lóc, đau lòng giảng giải chuyện quốc gia đại sự. Như thể vị này đã sinh được một hàng nữ tử, đang sắp xếp chuẩn bị tiến cung làm phi tần hết cả.

Nghe xong tam cung lục viện, Từ Ngôn cũng tỉnh táo hơn, chỉ lưu gia hỏa tai to mặt lớn kia lại. Một buổi đại triều đầu tiên kể từ lúc tân hoàng đăng cơ cứ vậy mà chấm dứt.

Âm thanh bãi triều của Lương công công vang lên, đám văn võ bá quan rời khỏi Hoàng Cung với sắc mặt khác nhau, ra cửa lập tức tụm năm tụm ba bàn luận. Đến lúc này, đại danh tân Quốc chủ ưa mỹ sắc, không để ý giang sơn bắt đầu truyền ra ngoài.

Trong Thiên điện nơi Hoàng đế nghỉ ngơi, Từ Ngôn cười nhưng lại không cười, nhìn gia hỏa tai to mặt lớn, hỏi: "Tuyển phi tuyển hậu thì cần có tiêu chuẩn thế nào? Ngươi nói cho trẫm nghe thử?"

"Bệ hạ dung thứ, tuyển phi tính ra cũng rất đơn giản. Đầu tiên cần tuân theo lục lễ cho đúng lễ nghi, tiếp theo là dung mạo xuất thân, phẩm hạnh dáng người..."

"Vậy chiếu theo trình tự ngươi nói, đi khắp thiên hạ thu nạp cho trẫm. Không nạp mỹ nhân, chỉ cần bảo bối, không cần đồ sống, chỉ cần tử vật. Phàm là tài liệu dược thảo trân quý, hay các loại kỳ thạch quái ngọc đều gom về Hoàng Cung hết cho trẫm. Chuyện này giao cho ngươi toàn quyền phụ trách, nhân thủ từ nhất phẩm tới cửu phẩm tùy ngươi tuyển chọn. Cần thiết thì vận dụng Phi Long quân. Người đâu, lập chỉ, phong ngươi làm cố mệnh đại thần."

Vốn tưởng rằng sẽ được thay Hoàng đế tuyển phi, không ngờ lại bị ngay việc thu thập bảo vật rớt vào người. Viên đại thần tai to mặt lớn kia sắp mếu cả ra, cũng không dám kháng chỉ bất tuân, chỉ đành đau khổ cầm thánh chỉ rời khỏi Hoàng Cung, bắt đầu tìm nhân thủ làm việc.

Từ Ngôn làm Hoàng đế khiến Phỉ lão tam không ngừng hâm mộ.

Mà thủ đoạn lần này của Từ Ngôn càng khiến Phỉ lão tam bội phục sát đất.

Nữ nhân giới phàm tục thì tính là gì? Thiên tài địa bảo mới là bảo bối chân chính. Nếu đổi thành gã làm làm Hoàng đế, chuyện đầu tiên gã làm cũng là thu thập các loại bảo vật khắp quốc gia.

"Thế nào, lần này ta rất uy nghiêm phải không?" Từ Ngôn cười hắc hắc, nói.

"Bệ hạ long uy to lớn, tiểu nhân bội phục sát đất." Phỉ lão tam đã cười toét mắt, vội vuốt mông ngựa.

"Đợi ta đủ uy phong rồi sẽ cho người nếm thử hương vị làm Quốc chủ là thế nào." Từ Ngôn cười nói.

"Bệ hạ đùa chết tiểu nhân a, Phỉ lão tam chỉ cần làm một con chó canh nhà giữ viện cho bệ hạ mà thôi." Lưng eo của Phỉ lão tam lúc này cơ hồ đã cong sát đất, cười đến híp mắt lại.

Nhìn hai kẻ căn bản chưa từng làm Đế vương đang tán thưởng cười nói bên kia, mặt mày Lương công công khổ sở hơn cả uống phải thuốc đắng nữa.

Vị này nào có dáng dấp của một tân Quốc chủ chứ? Đây rõ ràng là một kẻ lưu manh trong hoàng cung Đại Tề thì có...

"Lương công công, mấy năm không gặp, còn nhận ra Từ Ngôn chứ?" Quét mắt nhìn vị thái giám bên cạnh, Từ Ngôn đưa tay chỉ vào chỗ ngồi đối diện ý bảo đối phương ngồi xuống nói chuyện.

"Lão nô không dám, bệ hạ oai hùng không khác năm xưa là mấy." Lương công công khom người nói, không dám có chút bất kính. Từ Ngôn có thể ăn nói tùy tiện, thế nhưng lão cũng không thể tùy tiện trả lời vậy được, dù sao người ta cũng là chủ nhân quốc gia này a.

"Năm đó..."

Khóe miệng Từ Ngôn dần nhếch lên một tia cười lạnh, nói: "Năm đó nếu không có Lương công công tới kịp, ta đã chết ở Quỷ Vương môn rồi."

Bịch một tiếng, Lương công công quỳ phịch xuống đất, cúi đầu, cổ họng không thốt ra chút âm thanh nào, mồ hôi lạnh chảy ròng toàn thân.

Không phải Lương công công không biết, thủ đoạn của thập thất Thái Bảo Quỷ Vương môn âm hiểm nhất, tàn nhẫn nhất trong các Thái Bảo tà phái. Dù cho lúc này Từ Ngôn có giết chết một kẻ biết rõ nội tình như lão thì cũng không có gì ngoài ý.

"Đứng lên nói chuyện. Ta và ngươi coi như là người quen cũ, không cần câu thúc lễ nghi quân thần làm gì. Ở đây thì miễn cả đi."

Nghe Từ Ngôn nói mấy câu này, Lương công công mới thở phào một hơi, vội đứng dậy lùi qua một bên.

"Khi nào thì thành chủ thành Phong Đô sẽ đến yết kiến?" Từ Ngôn thuận miệng hỏi.

"Bệ hạ đăng cơ quá nhanh, e là các lộ thành chủ còn chưa nhận được tin tức. Chắc hẳn Lễ bộ đã ban bố thông cáo, không tới vài ngày nữa tin tức bệ hạ đăng cơ sẽ truyền khắp Đại Tề này." Lương công công cung kính đáp.

Từ Ngôn đến Hoàng thành là ngồi thẳng lên ngôi vị hoàng đế, căn bản không làm bất cứ lễ nghi rườm rà nào cả. Cho nên tin tức tân Quốc chủ đăng cơ nhất thời còn chưa có nhiều người biết.

Hắn khẽ gật đầu, ngọc châu trên long quan lắc lư không ngừng. Hắn bèn gỡ xuống, ném qua một bên mới cảm thấy nhẹ nhõm không ít. Rồi hắn đứng dậy nói: "Đưa ta đến bảo khố."

Chỉ có Hoàng đế mới được phép vào bảo khố của Hoàng thất, hơn nữa trong bảo khố có đủ các loại trân bảo được tích lũy suốt một năm qua. Còn về phần giao cho tông môn bao nhiều lại tùy ý Từ Ngôn định đoạt.

Lương công công đi trước dẫn đường, Từ Ngôn và Phỉ lão tam mang theo điệu bộ âm thầm chảy nước miếng đi theo sau.

Bảo khố Hoàng tộc được tích lũy trong cả năm, giá trị vô cùng kinh người. Đến lúc đó, nếu quả thật tìm được thứ tốt, coi như hắn hốt được một mớ tiền tài phi nghĩa.

Bảo khố nằm sâu trong Hoàng Cung. Sau khi Từ Ngôn và Phỉ lão tam đi vào rồi, lại không trở ra nữa mà chỉ đuổi Lương công công đi mà thôi. Còn lại hai người đang ngẩn người nhìn từng đống trân bảo trong đại điện dưới lòng đất này.

San hô cực lớn, phỉ thúy lóng lánh, trân châu chồng chất như núi, tinh thảo đủ các loại dược hương, còn có vô số ngọc lưu ly mã não, lại còn long nhãn huyết ngọc hiếm có trên đời. Kinh người nhất, còn có một gốc quái thụ không cần nước vẫn có thể sinh tồn được, trên cây nở ra từng đóa hoa nhỏ màu lam, cánh hoa không gió mà rung rinh, còn có tiếng chuông mơ hồ từ nhụy hoa truyền ra.

Về phần vàng bạc sáng ngời hai mắt thì Từ Ngôn lại chưa từng liếc nhìn tới.

"Đây là Hàn Hải châu! Mỗi viên giá trị hơn mười khối linh thạch, vậy mà có một rương lớn!" Phỉ lão tam run run giọng nói.

"Bát Văn ngọc! Vậy mà là Bát Văn ngọc! Có trăm khối linh thạch cũng không mua được!"

"Tuyết Phỉ thúy! Kim Tu lưu ly! Chẳng lẽ đây là Phong Linh thụ? Một gốc nguyên vẹn có thể đáng giá ngàn linh thạch! Từ gia, chúng ta phất rồi, chúng ta phất rồi! Ha ha ha ha."

Phỉ lão tam nhào vào đống bảo vật, hệt như một lão rùa già gục xuống tuyệt đối không nhấc người đi lên. Gã nhìn cái này, sờ mó cái kia, còn ước lượng so sánh giá cả... Một bộ điên dại, nước miếng chảy đầy đất.

Bình luận

Truyện đang đọc