NHẤT NGÔN THÔNG THIÊN

Dịch: Hoangtruc

Sợi dây chuyền ưng hồn truyền thừa từ gia tộc đích thực là một bảo vật vô cùng trân quý.

Thế nhưng trong một gia tộc đang xuống dốc, cường giả ở gia tộc sắp chết già thì đạt được phần truyền thừa này không thua gì nhận lấy họa sát thân.

Ngay lúc Bàng Thiếu Thành định chụp lấy sợi dây chuyền ưng hồn này, Bàng Hồng Nguyệt cũng đã đoán ra mục đích của nhị ca, càng là hiểu được dụng ý của lão tổ tông.

Không truyền sợi dây chuyền ưng hồn này cho Bàng Thiếu Thành quả thật là do lão tổ tông bất công mà ra. Thế nhưng phần thiên vị này không dành cho Bàng Hồng Nguyệt, mà là cho Bàng Thiếu Thành.

Gia tộc phồn vinh cần có nam đinh chứ không cần nữ quyến. Cho nên Bàng Phi Yến mới trao phần truyền thừa mang theo sát cơ trí mạng này cho Bàng Hồng Nguyệt. Có như vậy, Bàng Thiếu Thành sẽ không phải gặp nguy cơ đáng kể nào nữa.

Bàng Hồng Nguyệt bị Hứa gia bức ép từ lâu, tâm thần không yên nên tới giờ mới nhìn thấu được hết thảy.

Nhị ca nàng không muốn đoạt phần truyền thừa của gia tộc, mà muốn đoạt đi nguy cơ đeo trên người muội muội mình.

Bàng Hồng Nguyệt nắm thật chặt sợi dây chuyền ưng hồn, thấp giọng nói: "Tu vi muội cao hơn nhị ca, nếu như ngay cả muội còn không giữ được phần truyền thừa này thì giao cho huynh càng không đáng bàn. Huynh cứ làm một Hoa Hoa công tử cho tốt, lấy thật nhiều chị dâu khiến nhân khẩu Bàng gia ta thêm thịnh vượng đi."

"Nha đầu này..." Bàng Thiếu Thành biết mục đích bị phát hiện rồi, chỉ đành nhếch miệng, không lên tiếng nữa.

Trên lôi đài nơi xa xuất hiện sáu bóng người. Diễn võ tông môn đã bắt đầu, nhìn ngó tràng thi đấu đặc sắc tuyệt luân trên lôi đài một lúc, Bàng Thiếu Thành mới nói nhỏ một câu.

"Thương thế của cha đã khôi phục hoàn toàn, lão nhân gia cũng rời khỏi kinh thành rồi."

"Cha đi đâu vậy? Sao không tới tông môn?" Bàng Hồng Nguyệt cau mày hỏi.

"Không biết, ông ấy có nói với ai đâu? Chỉ đi một mình. Ta đoán, là đi tìm mẹ của chúng ta rồi..."

Nói tới chuyện liên quan tới mẫu thân, bầu không khí giữa hai huynh muội chợt trầm xuống.

"Sao có thể để cha đi một mình được?" Bàng Hồng Nguyệt càng thêm lo lắng.

"Không phải một mình, còn một con heo nữa." Bàng Thiếu Thành cười cười ha hả, nói: "Lão gia tử dắt theo Tiểu Hắc đi. Muội không biết thôi, mấy năm này Tiểu Hắc mập lên không ít, không biết có thể ăn được Yêu vật hay không?"

Nhắc tới heo Tiểu Hắc, lúc này Bàng Hồng Nguyệt mới khẽ nở nụ cười yếu ớt.

Nhớ tới con heo nhỏ khờ ngốc, nàng lại nhớ tới Từ Ngôn vẫn luôn thích giả bộ chất phác.

Vừa mới nói chuyện, trên một tòa lôi đài đã phân ra thắng bại. Một vị chân truyền Linh Yên các bị người bên Vũ Khúc điện đánh bại, bị một kiếm đánh bay khỏi lôi đài, trọng thương không dậy nổi.

"Đồ đần! Ngươi không biết dùng địa hỏa thiêu hắn sao? Vũ Khúc điện người ta chơi kiếm, cứng đối cứng với người ta, không thua mới là lạ!"

Lúc này trưởng lão Linh Yên các Từ Trạch đang quở trách đệ tử chân truyền môn hạ mình. Nhìn thấy bộ dạng sống dở chết dở của đệ tử, Từ Trạch không tình nguyện móc ra một hạt đan dược, kêu đệ tử bên cạnh đưa cho kẻ đó.

Ăn linh đan xong, vị đệ tử trọng thương kia mới chuyển biến tốt đẹp hơn, vẫn còn suy yếu cúi đầu không nói gì cả.

"Linh Yên các chúng ta dùng luyện đan luyện khí làm chủ, vốn cũng không giỏi về đánh nhau, có người dám lên đài đã không tệ rồi còn chê trách gì nữa. Sư tôn như ngươi thật càng ngày càng không chịu nổi." Lâm Tiểu Nhu ở bên cạnh bất thiện nói.

"Phu nhân thì biết cái gì, cái này gọi là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Luyện đan luyện khí thì làm sao? Thắng đám chân truyền kia có khó gì? Nếu ta lên đài, trước tiên cứ móc một đống linh đan ra, để đối thủ tùy tiện chọn lựa, hài lòng rồi thì nhận thua mà xuống đài. Còn không hài lòng thì mang đan dược tốt hơn ra, cần gì phải động thủ? Đây chính là binh pháp không chiến mà thắng."

Chiến thuật của Từ Trạch quá mức kinh thế hãi tục, căn bản không phải là so đấu thực lực, mà là so ai có tiền hơn. Nếu có có đệ tử nào dựa vào thân gia kinh người đánh thẳng lên vị trí thứ nhất, hẳn phải khiến tông chủ tức chết không thôi.

"Mồm chó..." Lâm Tiểu Nhu tức giận trách mắng.

"...không mọc ra ngà voi!" Từ Trạch đã lập tức cắt đứt phu nhân nhà mình, thần thái dương dương đắc ý.

Đúng như Lâm Tiểu Nhu nói, nếu bàn về thi đấu thì Linh Yên các chính là chi mạch yếu nhất. Dù sao Linh Yên các dùng luyện khí làm chủ, khác hẳn với những pháp môn uy lực bất phàm ở năm mạch còn lại, hơn nữa luyện đan luyện khí rất tốn thời gian. Linh Yên các cũng có đệ tử tinh thông kiếm đạo pháp thuật, có điều so ra vẫn kém hơn năm mạch khác nhiều.

Hầu như mỗi lần diễn võ tông môn thì Linh Yên các đều là chi mạch thua sớm nhất.

Lôi đài vừa mới bắt đầu, Linh Yên các vẫn còn người tiếp tục lên đài. Rất nhanh, một vị đệ tử chân truyền khác giẫm lên pháp khí phi hành thượng đài. Người này là Nhiếp Ẩn, mà đối thủ y lựa chọn cũng chính là vị đệ tử Vũ Khúc điện vừa mới đánh bại đồng môn mình.

Vừa nhìn Nhiếp Ẩn lên đài, bên phía Linh Yên các lập tức sôi trào lên.

Tu vi Nhiếp Ẩn không tính là cao nhất trong đám chân truyền, thế nhưng y lại có nhân duyên tốt nhất. Cho nên y vừa bước lên đài, tiếng hò hét sau lưng đã vang lên không ngừng. Với mấy ngàn đồng môn động viên thế này đã khiến khí thế trở nên kinh người.

Chiến đấu vẫn tiếp tục, thương vong dần xuất hiện trên lôi đài. Tiếng hò hét dưới đài càng lúc càng sôi trào, mấy vạn người không ngừng hò hét rốt cuộc đã đánh thức bóng người ngồi trong đại trận.

Từ Ngôn đang ngồi xếp bằng cạnh cánh cửa cực lớn, chợt mở hai mắt ra.

Hắn đã nghe được tiếng la rung trời, mắt trái có thể nhìn xuyên qua cánh cổng ánh sáng, nhìn thấy lôi đài bên dưới.

Hắn thậm chí còn thấy được nương tử của mình đang đứng cạnh Bàng Thiếu Thành, nhìn thấy trưởng lão Hứa Xương cùng đám Hứa gia, còn nhìn thấy cả Hứa Mãn Lâu qua mấy chiêu đã chiến bại đối thủ trên lôi đài.

Hắn đưa hai tay lên, ngưng tụ toàn lực đánh ra một đạo linh khí, cánh cổng ánh sáng trước mặt khẽ vặn vẹo.

Ngày hôm qua, Từ Ngôn đã phát hiện ra cách phá vỡ tầng cuối cùng của cánh cổng ánh sáng. Trên cánh cửa cực lớn như màn sáng này đầy những ấn kí không người nhìn ra được, cũng chính là mấu chốt phá vỡ đại trận.

Nếu muốn lao ra, không thể đánh mở là được, mà phải dùng linh khí mạnh yếu không đồng nhất đánh vỡ từng ấn kí đó.

Như thể một cánh cửa có trăm ngàn ổ khóa, nếu cưỡng ép mở ra tất gặp phải lực đạo phản chấn đánh chết. Cho nên cách xử lý duy nhất, chỉ có thể lần lượt cởi bỏ từng ổ khóa một mà thôi.

Khôi phục linh khí sơ qua rồi, Từ Ngôn lại tiếp tục phi thân lên đánh về ấn kí kế tiếp, dùng từng đạo linh khí khác nhau đánh vỡ.

Lần lượt mò mẫm từng chút một như vậy không khiến Từ Ngôn mất hết kiên nhẫn, ngược lại còn giúp Từ Ngôn cảm ngộ ra được tinh túy của trận pháp. Tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, lúc đầu hắn mất hơn hơn một canh giờ mới có thể phá vỡ một ấn kí, lúc này không tốn một khắc đã phá mở được rồi.

Trong lúc Từ Ngôn đang phá trận, thi đấu trên lôi đài càng lúc càng hung hiểm.

Từ khi Triệu Thiên Nhất của Vũ Khúc điện liên tiếp chiến thắng bảy đối thủ, đã có rất ít người dám giao thủ với vị thiên tài này.

Trận chiến mà mọi người mong đợi nhất đến hiện giờ là cuộc ác chiến giữa Triệu Thiên Nhất và Hứa Mãn Lâu, có điều gã mãi vẫn không chịu leo lên lôi đài chỗ Triệu Thiên Nhất. Dưới ánh mắt ra hiệu của Hứa Mãn Lâu, đám đệ tử Hứa gia ở Tự Linh đường nhao nhao lên đài, không ngừng khiêu chiến với Triệu Thiên Nhất.

Xa luân chiến, chính là một chiêu âm hiểm nhất của Hứa gia.

Dù tu vi ngươi có cao, kiếm pháp mạnh như thế nào, đánh bại được một người nhưng chưa hẳn có thể đánh bại được mười người, coi như có đánh bại mười người thì cũng bị nhiều người hơn nữa mài mòn mất.

Bị hơn mười đệ tử chân truyền Hứa gia tấn công liên tục, Triệu Thiên Nhất đã mệt mỏi không ít, lại còn bị thương nhẹ, không còn thừa bao nhiêu linh khí nữa.

Nhìn thấy Triệu Thiên Nhất gần cạn kiệt sức lực, Hứa Mãn Lâu mới cười lạnh một tiếng, phi thân bước vào tòa lôi đài trung tâm.

Có người đến lôi đài trung tâm khiến toàn bộ đều yên tĩnh trở lại. Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào Hứa Mãn Lâu trên đài, không chỉ có các Trưởng lão Hư Đan mà đến bảy vị cường giả Nguyên Anh cũng đồng loạt nhìn vào Hứa Mãn Lâu.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mấy vạn người, cơ quan trung tâm lôi đài bị Hứa Mãn Lâu một cước đạp xuống!

Một tràng ầm ầm vang lên, tòa lôi đài có hình cánh hoa chậm rãi khép lại thành một tòa. Sáu người trên đài lúc này đều tụ tập cả trên lôi đài.

Trận chiến Hoa vương, qua nhiều năm lại tái hiện trên Kim Tiền tông!

Bình luận

Truyện đang đọc