NHẤT NGÔN THÔNG THIÊN

Dịch: Mèo Bụng Phệ

Biên: Spring_Bird

Nếu không có sự chênh lệch rất lớn về thực lực, thì sao đại công tử của đảo Bát Lan lại nhận lỗi với nha hoàn của đảo Hiên Viên chứ?

Trên mỏm núi, khí thế của đoàn người đảo Bát Lan đã mất đi. Sau khi Liễu Tác Mộc nhận lỗi, bèn vội vàng dẫn thủ hạ rời đi, mặc kệ Tiểu Sương có chấp nhận hay không.

Người của Liễu gia không rời đảo mà đi tới sơn môn của đảo Lâm Uyên. Vương Chiêu nhìn đối phương đi xa dần nhưng đã không còn hứng thú ngắm cảnh tượng sứa về biển. Nàng bắt đầu lo lắng rồi rời khỏi mỏm núi.

Nàng phải giải quyết mối phiền toái Liễu gia này mới được, bởi ngày mai là ngày bắt đầu rèn luyện vực biển. Chỉ đợi khi rèn luyện chấm dứt, việc đầu tiên Vương Chiêu làm là tiến về Tây vực. Hơn nữa, khi đó Liễu Tác Nhân cũng không sống để rời khỏi vực biển.

Phí Tài lo lắng cho đại sư tỷ nên chạy theo Vương Chiêu, cùng nàng trở về sơn môn. Trên mỏm núi chỉ còn lại Từ Ngôn và Tiểu Sương.

Trên mặt biển phía xa, càng lúc càng có nhiều sứa xuất hiện, sứa phủ kín tầm mắt rồi kéo tít chân trời. Cảnh tượng sứa về biển mỗi lúc một thêm hoành tráng.

Tiểu Sương không còn tức giận nữa mà đang ngẩn người ngắm nhìn mặt biển, không biết đang suy nghĩ gì.

"Danh tiếng của Tam tiểu thư nhà ngươi rất lớn sao, tu vi Nguyên Anh à?" Từ Ngôn thuận miệng hỏi.

"Ừ." Tiểu Sương gật đầu đáp, điệu bộ rất bình tĩnh mà khôn khéo.

"Chắc hẳn không phải tu sĩ Nguyên Anh tầm thường rồi, bằng không cũng không thể dọa cho đám người đảo Bát Lan chạy té khói." Từ Ngôn cười rồi nói tiếp: "Ta đoán Tam tiểu thư nhà ngươi là người nóng nảy, hung dữ, đúng không?"

"Ừ." Tiểu Sương hé miệng đáp, gương mặt hơi cúi xuống.

"Vậy chẳng phải ngươi thường xuyên bị ức hiếp ư? Người trên đảo Hiên Viên ít lắm à, sao không đổi người khác tới bắt cá?"

"Tam tiểu thư không thích ăn cá người khác chạm vào."

"Chẳng những nóng nảy, hung dữ. Tính tình lại còn cổ quái nữa, ai bắt cá mà chẳng thế, rửa sạch là được mà."

"Tam tiểu thư không ăn cá người khác chạm vào."

"Vậy à, thế thì không giúp ngươi bắt cá nữa." Từ Ngôn suy nghĩ một chút rồi nói: "Bày cho ngươi một cách nhá, lần này ngươi hãy bắt nhiều Ngũ Kỳ Xương vào. Sau đó tìm một nơi không ai sinh sống để nuôi chúng. Một năm là đủ để Ngũ Kỳ Xương sinh sôi nảy nở. Thế thì hàng năm ngươi không cần mạo hiểm tiến vào vực biển nữa."

Tiểu Sương chớp mắt, ngẩng đầu, hơi thảng thốt nói: "Ngươi thật thông minh, nuôi sống được thật sao?"

"Dù Ngũ Kỳ Xương hung hăng mấy thì vẫn là Yêu thú, chỉ cần có đủ đồ ăn có lẽ sẽ nuôi được." Từ Ngôn đón gió biển, đứng gần bờ bày đường dẫn lối cho tiểu nha hoàn.

"Để nuôi loài cá dữ này, nhất định phải dùng đồ sống, ví như trâu, ngựa, heo, dê. Nếu không có thì con gì còn sống cũng được. Nhưng tốt nhất là ngươi kiếm mấy xác người chết ném vào trong ao nuôi cá. Đợi đám Ngũ Kỳ Xương gặm sạch bong máu thịt, chỉ còn thừa lại đống xương trắng nơi đấy nước thì cho dù có người tình cờ nhìn thấy cũng không dám có ý đồ với đám cá này. Thế là tiết kiệm được công canh gác."

"Ăn xác người ư? Không được, không được!" Nghe xong Tiểu Sương sợ tới mức lắc đầu quầy quậy, nàng nói: "Cá ăn xác người thì Tam tiểu thư không ăn đâu."

"Thế thì tìm mấy bộ xương trắng ném xuống nước cũng được mà."

"Vậy cũng không được, Tam tiểu thư cũng không ăn cá nuôi trong nước ngâm xương người đâu."

"Ngươi không nói thì ai mà biết." Vốn Từ Ngôn thấy rất phản cảm đối với vị Tam tiểu thư của đảo Hiên Viên. Hạng người để cho nha hoàn phải mạo hiểm chỉ vì thú vui ăn uống thì chắc chắn là thứ chủ nhân hung bạo.

"Ngũ Kỳ Xương là loài ăn thịt người. Kể cả ngươi bắt được chúng trong vực biển thì sao có thể chắc chắn rằng chúng chưa ăn thịt người bao giờ? Hàng năm đều có tu sĩ chết trong quá trình rèn luyện nơi vực biển, lẽ nào người không biết?

"Ọe ọe..."

Lời nói lạnh lùng của Từ Ngôn là dành cho Tam tiểu thư. Hắn nào nghĩ rằng Tiểu Sương vừa nghe xong đã nôn thốc nôn tháo, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch.

"Ngươi... Ngươi nói nghe buồn nôn lắm..."

Sắc mặt Tiểu Sương tái nhợt, nôn ọe cả buổi mới nguôi. Từ Ngôn xấu hổ cười trừ, hắn thầm nghĩ rằng sự thực chính là thế, nếu thấy sợ thì đừng có ăn Yêu thú.

Trong sơn môn của đảo Lâm Uyên, đảo chủ Vương Ngữ Hải ra vẻ giận dỗi ngồi trong đại sảnh. Trước mặt lão là đại công tử của Liễu gia.

"Đảo chủ đại nhân, lần này ta cũng chỉ phụng mệnh làm việc thôi. Dạo gần đây, gia gia ta thường xuyên nhắc tới hôn ước giữa Vương Chiêu và Tác Nhân. Vì để lão nhân gia không phải lo lắng, thúc phụ mới phái ta tới đón dâu. Đôi trẻ cũng đã tới tuổi dựng vợ gả chồng, cho nên Liễu gia ta quyết định..."

"Liêu gia ngươi quyết định?" Không đợi đối phương dứt lời, Vương Ngữ Hải đã đập bàn thật mạnh, lão quát: "Từ khi nào hôn sự của hai nhà lại thành một nhà các ngươi quyết định! Liễu Tác Mộc ngươi đến rước dâu? Có phải xem thường đảo chủ với tu vi Nguyên Anh ta đây quá không! Cút về, nếu muốn đón dâu thì bảo Lưu Đông Nguyên đích thân tới!"

Lão vung tay lên, linh lực của cường giả Nguyên Anh gào thét lao tới quét đám người của Liễu gia và sính lễ bay hết ra ngoài cửa.

Vương Ngữ Hải nổi tiếng là người nóng nảy. Đây chính là chiêu bài của lão, hầu như ai cũng biết.

Liễu Tác Mộc gặp phải kẽ lỗ mãng thế này thì cũng biết rằng nói lý lẽ chẳng có tác dụng gì. Gã gượng cười rồi tập hợp thủ hạ, mang theo sính lễ rời đi.

Gã chỉ là một Kim Đan, đứng trước mặt Nguyên Anh thì chẳng có quyền lên tiếng. Liễu Tác Mộc có thể phớt lờ tu sĩ Trúc Cơ như Vương Chiêu thì Vương Ngữ Hải cũng có thể coi thường tu sĩ Kim Đan như gã.

Vốn dĩ lần đón dâu này là một chiêu thăm dò. Liễu Tác Mộc hiểu được dụng ý của gia chủ nên cũng không buồn phiền, gã dẫn người của mình quay trở lại thành Lâm Uyên ở tạm.

Đợi khi đoàn người Liễu gia rời đi, Vương Ngữ Hải mới thu lại điệu bộ giận dữ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh nhat.

Kẻ có thể tu luyện tới Nguyên Anh lại có mấy người là kẻ lỗ mãng chứ. Nếu như người ta tới dò xét thì Vương Ngữ Hải lão đáp lễ một chút là được. Đợi tới khi hành trình rèn luyện nơi vực biển kết thúc, hôn ước giữa hai nhà sẽ hoàn toàn vô hiệu, sợi dây vô hình trói trên người Vương Ngữ Hải cũng sẽ biến mất.

"Nha đầu, việc của ngày mai, con nắm chắc được mấy phần?"

Sau khi đảo chủ cất tiếng hỏi, Vương Chiêu đi ra từ cửa ngầm nói: "Nắm chắc tám phần. Cha, khôi giáp trên người Liễu Tác Nhân có khả năng phòng ngự không thấp. Chí ít Định Thân phù không có hiệu quả với gã, nếu không có bộ khôi giáp đó, con nắm chắc mười phần sẽ giết chết gã trong vực biển."

"Ngàn vận lần chớ chủ quan, phải xóa sạch dấu vết mới được." Vương Ngữ Hải nhíu mày nói: "Khôi giáp trên người gã là pháp khí thượng phẩm, quả có phần khó chơi, có điều pháp bảo thì khác."

Dứt lời, Vương Ngữ hải lấy ra một cái thìa. Thìa này đen như mực, không hề bắt mắt.

"Pháp bảo hạ phẩm luyện chế từ mặc sa, cần dùng linh lực để điều khiển. Với tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của con thì dù không khống chế được thì cũng có thể dễ dàng chém rách pháp khí khôi giáp thượng phẩm."

"Cha, pháp bảo trân quý, một khi làm mất thì thiệt quá. Sức lực của Tiểu Sương không nhỏ, chi bằng khiến nàng giúp ta một tay?" Vương Chiêu không định nhận chiếc thìa mà mở lời đề nghị.

"Không được, tuyệt đối không thể để cho người ngoài biết được mục đích của chúng ta. Hơn nữa, tốt nhất nên đề phòng người của đảo Hiên Viên một chút. Nha hoàn Tiểu Sương không đơn giản, mà chủ nhân của nàng lại càng thêm đáng sợ."

Đảo chủ không nói nhiều, dúi chiếc thìa cho Vương Chiêu. Pháp bảo dù có trân quý cũng không thể sánh được con gái ruột của lão.

"Hay là... để Từ Ngôn hỗ trợ?" Vương Chiêu do dự một chút rồi nói.

"Từ Ngôn sao, hắn đã trở mặt cùng Liễu Tác Nhân. Chỉ sợ nhân dịp này Liễu Tác Nhân cũng sẽ không bỏ qua cho hắn."

"Đây chẳng phải khéo quá sao, con liên thủ với Từ Ngôn thì nhất định sẽ diệt trừ được Liễu Tác Nhân!"

"Liên thủ thì không cần. Nhưng nếu có cơ hội, con hãy giúp Từ Ngôn thoát khốn. Nhớ kỹ, giúp hắn thoát khốn nhá, rồi ngộ sát Liễu Tác Nhân. Thế mới có thể bịt miệng Từ Ngôn, buộc hắn và con cùng một chỗ."

"Không phải lằng nhằng thế chứ, người đảo Lâm Uyên chúng ta sẽ không đi nói lung tung đâu."

"Nha đầu ngốc, con đúng là dùng người thì không nghi à. Làm sao con biết chắc rằng Từ Ngôn là người của đảo Lâm Uyên?"

Đôi mắt Vương Ngữ Hải lóe sáng, lão nói: "Nhân khẩu thành Lâm Uyên lên tới trăm vạn, người ngoài rất dễ dàng trà trộn vào. Nhưng chẳng nhẽ nha đầu con quên rồi sao, cha con sinh ra lớn lên ở đảo Lâm Uyên. Phần lớn phàm nhân trên đảo ta đều biết mặt, mà tên Từ Ngôn này thì có thể là người lạ đấy."

Bình luận

Truyện đang đọc