NHẤT NGÔN THÔNG THIÊN

Dịch: Niệm Di

Việc Vương Chiêu mở lời chất vấn đột ngột như thế đã nằm ngoài ý dự đoán của Từ Ngôn.

Nhưng khi nghĩ đến vị Lâm Uyên đảo chủ tọa trấn quanh năm tại hải đảo, Từ Ngôn bèn bình thản lại.

Thân là cường giả cảnh giới Nguyên Anh, là người sinh ra ở ngay đảo Lâm Uyên, chắc chắn Vương Ngữ Hải hiểu rất rõ về phàm nhân nơi này. Người ta chỉ cần phái tâm phúc vào thành tìm hiểu vài ngày, tra ra không có người nào tên là Từ Ngôn là chuyện rất bình thường.

Vương Chiêu biết mình không phải dân bản xứ tại thành Lâm Uyên từ sớm, càng khiến Từ Ngôn thêm bội phục vị đảo chủ và vị đại sư tỷ này.

Dám dẫn theo một tu sĩ lạ lẫm như hắn đi vào rèn luyện tại một vực biển nguy hiểm, còn dẫn mình bái nhập Địa Kiếm tông, phần tín nhiệm ấy ắt cần có một lòng dạ rộng rãi.

Thở dài khe khẽ, Từ Ngôn khó xử đứng dậy, cúi đầu trầm ngâm.

Hắn không muốn lừa gạt vị đại sư tỷ Vương Chiêu tốt bụng này, cũng không biết giải thích lai lịch của mình thế nào. Chuyện về bình sứ rất quan trọng, hắn tuyệt đối không tiết lộ với bất cứ người nào.

Thấy dáng vẻ nói chẳng nên lời của Từ Ngôn, Vương Chiêu muốn nói nhưng lại thôi, cũng im lặng y như hắn.

Một lát sau, Vương Chiêu nhìn về cánh rừng rậm rạp cổ xưa, nói nhỏ: "Ngươi là người của đảo Bát Lan, đúng không? Không thì tên Liễu Tác Nhân ấy sẽ chẳng làm khó dễ ngươi rồi. Phụ thân ta nói ngươi không phải người của bên đó nhưng ta biết chắc ngươi đến từ đảo Bát Lan."

Trong khi Từ Ngôn vẫn đang nghĩ cách để tạo ra một thân phận giả, thì đại sư tỷ đã thay hắn làm việc đó. Chuyện này khiến Từ Ngôn dở khóc dở cười, vẻ mặt càng thêm kỳ quái hơn.

Thấy Từ Ngôn bày ra vẻ mặt như thế, Vương Chiêu càng tự củng cố suy đoán của mình, nói tiếp: "Ngươi mưu phản lại đảo Bát Lan, chạy trốn tới đảo Lâm Uyên này, muốn tị nạn ở chỗ chúng ta. Không ngờ bị Liễu Tác Nhân phát hiện định giết ngươi diệt khẩu, nên mới ra tay với ngươi ba lần bốn lượt như vậy. Rốt cuộc là ngươi đã phạm vào môn quy gì mới khiến bọn chúng quyết tâm ra tay hạ sát như vậy?"

Nghe nàng ấy nói về thân phận mới của mình như thế, Từ Ngôn đỏ mặt, cố nhịn cười. Mình chưa nói một câu nào, mà đã có thể bị xác định thân phận một cách rành rành như thế.

"Là do tám đóa lan kia..."

"Ngươi trộm một trong tám đóa lan à? Chẳng trách sao Liễu Tác Nhân muốn giết ngươi như thế, gan lớn nhỉ?" Vương Chiêu giật mình hô lên, vô cùng kinh ngạc với người sư đệ trông có vẻ cẩn thận này.

"Trộm hụt rồi bị phát hiện ra nên mới trốn đến đây."

Từ Ngôn giả vờ đau khổ, bắt đầu diễn.

"chỉ vì một chuyện nhỏ, tên Liễu Tác Nhân kia đã hại chết sư đệ đồng môn tốt nhất của ta. Người của đảo Bát Lan vô cùng bá đạo, lại tàn nhẫn, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng. Ta không thể nhịn nổi nữa, định trộm đi tám đóa hoa lan, đáng tiếc là thất bại. May mà ta trốn ra khỏi hòn đảo ấy, giữ được tính mạng của mình. Sau đó, ta nhờ sự tín nhiệm của đại sư tỷ mà gia nhập đảo Lâm Uyên. Ân tình này, Từ Ngôn chắc chắn không quên, cũng không bao giờ phản bội đảo Lâm Uyên!"

"Ta tin ngươi." Vương Chiêu gật mạnh, hào hùng nói: "Nếu đã là sư đệ của ta, dù ngươi đến từ đâu đã gọi ta một tiếng sư tỷ, ta sẽ bảo vệ ngươi."

Vẻ đau khổ trên mặt Từ Ngôn dần tan đi. Khi nghe được tiếng nói tận đáy lòng nàng, hắn dần nở nụ cười: "Nếu đệ đạt tới cảnh giới cao thâm hơn nữa, chắc chắn sẽ bảo vệ sư tỷ chu toàn."

"Chúng ta cùng chung hoạn nạn!"

Vương Chiêu đưa một bàn tay ra, vỗ về phía Từ Ngôn, nói: "Một lời đã định!"

Ngoại trừ Hải Đại Kiềm, cô nàng này và cả Phí Tài chính là những người bạn chính thức trên danh nghĩa của Từ Ngôn tại Chân Vũ giới.

"Yên tâm đi, chẳng ai biết lai lịch của ngươi đâu, ta cũng không tiết lộ." Vương Chiêu cười đắc ý: "Do chúng ta hợp tác giết Liễu Tác Nhân nên đúng là chiến hữu đấy."

"Đúng vậy, chúng ta là chiến hữu chân chính." Từ Ngôn rất hài lòng với cái thân phận phản đồ của đảo Bát Lan này. Nhưng đáng tiếc là thân phận này không được tiết lộ ra ngoài, cũng không được ai xác nhận.

Nhờ lần bộc bạch tiếng lòng này, Vương Chiêu đã tháo gỡ được khúc mắc trong một năm nay, càng tin vị sư đệ Từ Ngôn này hơn.

Nếu đã chính thức trở thành người một nhà rồi, Từ Ngôn cũng không khách sáo nữa, vội mở lời: "Đại sư tỷ có biết gì về lớp cường giả phía trên cảnh giới Nguyên Anh hay không? Làm sao để xem được Thiên Anh Bách Thần bảng vậy?"

"Trong Địa Kiếm tông có Thiên Anh Bách Thần bảng đấy, với Ngũ môn Thất phái tại Tây Châu Vực chắc cũng có. Trong các thế gia tu hành tại Cổ Bách đảo cũng có, nhưng đảo Lâm Uyên chúng ta lại không đủ tư cách đạt được."

Vương Chiêu không giấu giếm, nói hết những gì mình biết.

Thiên Anh Bách Thần bảng là một bảng xếp hạng, thứ tự của một trăm vị Hóa Thần thay đổi theo mỗi trăm năm. Còn bài danh của vị trí Nguyên Anh được thay đổi mười năm một lần.Về phần bản thân Thiên Anh Bách Thần bảng là một dạng pháo bảo có tử mẫu kỳ lạ, chia thành chủ yếu và thứ yếu. Chủ pháp bảo đặt tại Kiếm Vương điện, thứ pháp bảo được phân phát cho các tông môn lớn.

Muốn có Thiên Anh Bách Thần bảng cũng không dễ. Ít nhất tông môn đó phải có cường giả Hóa Thần trấn thủ mới đủ tư cách giữ bảng, hoặc có ba vị tu sĩ Nguyên Anh sát nhập vào ba thứ hạng đầu tại Thiên Anh bảng cũng có thể đạt được một phần. Vì thế, số lượng Thiên Anh Bách Thần bảng lưu truyền bên ngoài rất ít, đa phần bị các tông môn cất giữ trong cấm địa, bảo quản cẩn thận.

Mặc dù Thiên Anh Bách Thần bảng là pháp bảo nhưng lại không có năng lực công thủ, ngay cả phụ trợ cũng không thể. Thế nhưng, giá cả rất cao, mỗi một kiện pháp bảo thứ cấp đều đáng giá hơn pháp bảo cực phẩm rất nhiều.

Do đây là dạng pháp bảo tử mẫu, nên Thiên Anh Bách Thần bảng có một công năng đặc biệt, chính là truyền tống hình ảnh.

Một khi có trận thi đấu nào dính đến Thiên Anh Bách Thần bảng, chủ pháp bảo ở Kiếm Vương điện sẽ xuất hiện tại đó ngay lập tức, rồi dùng chủ pháp bảo chiếu lại hình ảnh trận đấu. Những pháp bảo thứ yếu khác có thể phát ra hình ảnh ấy để các nơi cùng quan sát. Những ai có Thiên Anh Bách Thần bảng loại thứ yếu đều có thể chứng kiến trận đấu ấy rõ ràng.

Đây là lần đầu tiên Từ Ngôn nghe về loại pháp bảo kỳ dị như thế, không nhịn được mà buột miệng nói: "Có phải truyền tống hình ảnh thi đấu đến khắp các địa vực của Nhân tộc nhằm khích lệ các vị tu sĩ hay không?"

"Đúng rồi, thịnh hội của tu sĩ Nhân tộc như thế chắc chắn sẽ khích lệ được nhân tâm. Ngươi thử nghĩ xem, hình ảnh từng vị cao thủ Nguyên Anh đối chiến, mỗi vị thiên kiêu tung hoành trên đấu trường, cuối cùng xác định ba thứ hạng đầu, mười thứ hạng đầu rồi một trăm thứ hạng đầu sẽ hoành tráng đến nhường nào?"

Vương Chiêu siết chặt hai tay, nói: "Đáng tiếc, đảo Lâm Uyên không có Thiên Anh Bách Thần bảng. Chúng ta không thể quan sát được trận chiến Thiên Anh được tổ chức mười năm một lần. Lần này bái nhập vào Địa Kiếm tông. Địa Kiếm tông là tông môn cấp dưới của Kiếm Vương điện, không chừng chúng ta có thể xem tại hiện trường một phen, chứng kiến khung cảnh giao đấu hoành tráng trên lôi đài thi đấu đồ sộ giữa những vị cường nhân trong thiên hạ, vừa nghĩ thôi đã thấy vô cùng kích động rồi."

Bảng xếp hạng Nguyên Anh trong cả giới tu tiên của Nhân tộc đúng là một thịnh hội chân chính. Chẳng trách sao Vương Chiêu lại chờ mong đến thế.

"Pháp bảo thứ cấp đã có giá trị ngang bằng pháp bảo cực phẩm rồi, vậy có phải chủ thể Thiên Anh Bách Thần bảng có đẳng cấp vượt qua pháp bảo à?" Từ Ngôn tò mò hỏi.

"Chủ thể Thiên Anh Bách Thần bảng là một kiện linh bảo, vô cùng quý giá, thuộc quyền sở hữu của Kiếm Vương điện. Đó là linh bảo của Kiếm chủ đại nhân." Vương Chiêu than thở: "Đạt cảnh giới Hóa Thần mới khống chế được linh bảo, ta thật sự muốn nhìn xem thế nào để mở mang tầm mắt."

"Linh bảo à?" Từ Ngôn ngạc nhiên: "Uy lực mạnh hơn pháp bảo nữa à?"

"Đúng vậy. Linh bảo là bảo vật mạnh nhất mà tu sĩ có thể sử dụng, chia thành Tiên thiên và Hậu thiên. Hậu thiên linh bảo cũng là linh bảo nhưng được rèn từ hậu thiên mà thành, mạnh gấp mấy lần pháp bảo. Ngay cả cảnh giới Nguyên Anh cũng không thể nào nhúc nhích được nó."

Nhắc đến linh bảo, Từ Ngôn cảm thấy tình hình có vẻ khá nghiêm trọng. Bởi vì, linh bảo chính là dị bảo mạnh nhất giữa thiên địa tại Chân Vũ giới này. Uy lực của có mạnh đến kinh người.

Bình luận

Truyện đang đọc