NHẶT NHẦM THOẠI BẢN LẬU, TA BẮT ĐƯỢC PHU QUÂN NHƯ Ý

Động tác của Tịnh Liễm chậm lại, trái tim của hắn đập nhanh, giãy giụa trong chốc lát, vẫn là tình cảm chiếm ưu thế, hắn liều chết trả lời: “Công tử thuộc hạ mới vừa rồi nhớ tới…… Hôm nay thuộc hạ bởi vì quá nóng cho nên chỉ mặc có một cái áo, nếu là…… Thì thật sự rất không lịch sự.”

Mau cởi quần áo của ngài ra mạnh mẽ bao lấy Tang cô nương đi! Làm nàng dính đầy mùi hương của ngài đi!

Tạ Uẩn: “Không sao đâu.”

Tịnh Liễm: “??”

Ngài không cần quá đáng thế chứ!

Tang Yểu có lẽ cũng biết Tạ Uẩn muốn làm gì, nàng ngước mắt nhìn về phía nam nhân có gương mặt điển trai kia, quai hàm của hắn rất rõ ràng, mang theo độ cung sắc bén.

Tang Yểu đã quen với thái độ lạnh lùng của nam nhân này, dù sao tình cảm của hắn đối với nàng luôn luôn im lặng không tiếng động.

Nhưng bây giờ bởi vì Tạ Uẩn chưa từng thờ ơ lạnh nhạt lại khiến nàng cảm thấy tất cả những chuyện này cũng không phải thê thảm như vậy.

Nàng ngừng khóc, kéo ống tay áo của Tạ Uẩn nói: “Thôi bỏ đi.”

Nàng liếc mắt nhìn cái phòng cách đó không xa, nhỏ giọng đề nghị nói: “Chỉ đi đường một chút, ngươi có thể dẫn ta đi về căn phòng phía trước được không?”

Tạ Uẩn nhìn về phía Tịnh Liễm.

Tang Yểu: “Hắn quá gầy, không che được ta.”

Khác biệt với Tạ Uẩn vai rộng chân dài và sống lưng thẳng tắp, khung xương của Tịnh Liễm nhỏ hơn một chút, muốn kín mít che nàng thì thật sự có hơi miễn cưỡng.

Tịnh Liễm yên lặng chửi thầm: Cảm ơn, thật ra ta cũng rất cao lớn đấy.

Tạ Uẩn rất muốn từ chối nhưng cuối cùng vẫn xoay người lại nói với vẻ mặt vô cảm: “Căn phòng nào?”

Phía sau vươn tới một cái tay nhỏ trắng nõn, chỉ chỉ cách đó không xa: “Là cái kia.”

Tạ Uẩn đi qua.

Chân hắn rất dài, bước chân rất lớn, vẫn không hề cố tình chờ Tang Yểu vì vậy cho nên Tang Yểu phải cố gắng một chút mới có thể đuổi kịp bước chân của hắn, nhưng cũng không gây trở ngại cảnh tượng này trông rất vui mắt.

Tịnh Liễm đi theo phía sau hai người, gương mặt đầy vẻ vui mừng.

Hôm nay Tạ Uẩn đến đây là một chuyện ngoài ý muốn, thật sự mà nói thì chuyện ngoài ý muốn đó cũng không hề vui vẻ.

Vốn dĩ hôm nay Tạ Uẩn nghe theo lời Tạ Các lão, tới chỗ này gặp vị Thứ sử mới trở về từ Thông Châu kia một lần, cùng thảo luận với hắn về vụ án buôn lậu muối có liên quan đến Lục Đình.

Mà vị kia Thứ sử kia từng là đồng môn với Lý Thượng thư, cho nên Tạ Các lão đã chọn nơi gặp mặt là trang viên của Tạ gia, hắn cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

Chỉ là khi Tạ Uẩn tới nơi hẹn, vừa vào cửa thì nhìn thấy không phải là vị Thứ sử kia mà là Lý Dao Các, con gái của Lý Thượng thư.

Gương mặt của Tạ Uẩn lập tức trở nên lạnh lùng, thậm chí không cho Lý Dao Các bất kỳ mặt mũi nào mà trực tiếp xoay người rời đi.

Từ trước cho tới nay, hôn sự của Tạ Uẩn luôn là một tâm bệnh lớn của Tạ Các lão và phu nhân, Lý Dao Các thích Tạ Uẩn cũng không phải là chuyện bí mật gì. Lại bởi vì Tạ Các lão và Lý Thượng thư có mối quan hệ học chung một trường, quan hệ cũng tạm được. Mà bản thân Lý Dao Các đoan trang dịu dàng, là chủ mẫu thích hợp nhất, cho nên hai phu thê họ vẫn luôn có ý định hợp tác hai người họ với nhau.

Chỉ là lúc trước phần lớn là mở miệng khuyên nhủ, lần này vậy mà trực tiếp dùng loại biện pháp này khiến cho hai người gặp mặt.

Dựa theo tính tình của chủ tử nhà hắn, có lẽ ban đầu còn có khả năng bởi vì lời của phụ mẫu mà thỏa hiệp, nhưng sau lần này thì sẽ không bao giờ có khả năng.

Tang Yểu đi theo phía sau Tạ Uẩn, lặng lẽ ngửa đầu nhìn hắn.

Ngày thường Tạ Uẩn luôn cho người ta cảm giác cao thẳng gầy ốm lạnh nhạt, nhưng cách gần như vậy mới có thể cảm giác được trên người của vị quyền thần lười biếng từ trước đến nay này cũng có vẻ sắc bén và mạnh mẽ.

Mà nàng cũng đột nhiên phát hiện, hình như nàng chưa cao đến bả vai của hắn. Chiều cao của nàng vốn dĩ đã không hề thấp, ít nhất ở trong tỷ muội cùng tuổi thì nàng xem như là cao gầy.

Tang Yểu lại bắt đầu suy nghĩ lan man, trách không được mọi người luôn cảm thấy Tạ Uẩn phong thái xuất chúng, hạc trong bầy gà. Người cao như vậy đứng ở trong đủ loại quan viên thì chẳng phải là hạc trong bầy gà sao?

Một đường ánh sáng loang lổ, nàng cúi đầu nhìn trước ngực của mình mới chú ý vừa rồi đi cọ xát một lúc lâu thì vải lụa mỏng che trước ngực đã gần khô rồi.

Nàng rút tay mình lại, không giơ tay che đậy nó lại nữa.

Tạ Uẩn vẫn chưa từng lên tiếng, trong im lặng Tang Yểu chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm cái lưng của hắn, đi theo phía sau hắn. Đi một lúc lâu, nàng đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng.

Tại sao lại yên tĩnh như vậy?

Nàng nghiêng đầu nhìn Tịnh Liễm, lại không tìm được bóng dáng của hắn. Sau đó quay đầu nhìn ra phía sau thì mới thấy Tịnh Liễm vẫn luôn đi theo phía sau bọn họ, cách…… Vô cùng xa.

Không chỉ có như vậy, hắn còn đang dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn chằm chằm nàng và Tạ Uẩn. Trong hưng phấn mang theo vài phần thỏa mãn, trong thỏa mãn lại xen lẫn vui mừng, giờ phút này hắn cười đến mức môi đều sắp kéo đến tận lỗ tai, lộ ra hàm răng trắng tinh.

Hắn……

Ánh mắt này cũng quá rõ ràng đi!

Uổng công ngày thường chủ tử của hắn giả bộ tốt như vậy, Tịnh Liễm thì khen ngược, hắn vậy mà bày ra cái loại vẻ mặt này là sợ nàng không phát hiện ra được là Tạ Uẩn yêu thầm sâu đậm nàng sao?

Sắc mặt của Tang Yểu phức tạp, đành phải coi như bản thân không hề phát hiện ra.

Nàng tập trung suy nghĩ nên sau đó đột nhiên không kịp phòng ngừa đụng phải một cái lồng ngực cứng rắn ấm áp.

Lần này nàng thật sự bị đụng không hề nhẹ.

Chỗ phình ra trước ngực đụng phải trước, mềm ấm đàn hồi trực tiếp bị áp đến thay hình đổi dạng, sau đó là toàn bộ khuôn mặt xinh đẹp đều dán lên trên người của nam nhân trước mắt. Tạm thời không hề chú ý đến đau đớn trước ngực, mũi và môi của nàng bị đụng vào, trực tiếp khiến nàng bị đau đến mức chảy cả nước mắt.

Sau đó Tạ Uẩn lui về phía sau nửa bước, cảm giác mềm ấm không kịp phòng ngừa kia khiến hắn cảm thấy bản thân giống như đang bị thứ đồ mềm mại đàn hồi gì đó đè lên.

Hắn theo bản năng nhíu mày, cúi đầu xuống, ánh mắt lại lần nữa không chịu khống chế dừng ở nơi không nên nhìn quá nhiều.

Nhưng hắn phát hiện, vải lụa mỏng kia đã khô.

Chỉ hơi lộ ra làn da trắng nõn, nhưng cái này đều ở trong phạm vi bình thường.

Lúc này hắn không cho Tang Yểu cơ hội nói trước, nhanh chóng lui về phía sau một bước kéo ra khoảng cách với nàng rồi nói trước: “Ngươi đi đường không chịu chú ý sao?”

Tang Yểu che cái mũi lại xoa xoa, đỏ mắt nói: “Tại sao ngươi ngừng lại mà không chịu nói trước một tiếng?”

“Đau quá!”

Tạ Uẩn hơi rũ mắt nhìn nàng, ánh mắt của Tang Yểu cũng không hề chịu thua kém.

Tuy rằng vừa rồi nàng hơi ngẩn người một chút nhưng cũng chỉ có một lúc mà thôi. Có thể tưởng tượng rằng nam nhân này cố ý đột ngột dừng lại, sau đó đột ngột xoay người lại, còn cố ý không nhắc nhở nàng để nàng đụng phải.

Bây giờ thì lộ ra bộ dáng tức giận nhưng thật ra trong lòng thì đang rất là vui vẻ chứ gì.

Hai người yên lặng nhìn thẳng vào nhau, trong lòng đều đang cho rằng đối phương được lợi mà còn ra vẻ.

Chỉ có Tịnh Liễm đứng phía sau bọn họ, xương gò má nâng lên, miệng quả thật muốn cười đến mức nứt ra rồi.

Một lát sau, vẫn là Tang Yểu dời ánh mắt đi trước.

Tính cách của nàng luôn tốt như vậy, tuy rằng bị đụng đau nhưng nhớ tới Tạ Uẩn giúp nàng nên nàng lại quyết định không thèm để ý đến suy nghĩ nhỏ giấu kín này của Tạ Uẩn.

Nàng nói: “Ta muốn đi vào thay quần áo.”

Khuôn mặt nhỏ của nàng lộ vẻ hung dữ nói: “Tại sao ngươi cứ luôn nhìn lén ta vậy?”

Vừa rồi khi nhìn thấy Tạ Uẩn, ánh mắt của nam nhân này dời đi rất nhanh nhưng sau đó lại càng ngày càng không chú ý đến nam nữ khác biệt, vụng trộm liếc mắt nhìn nàng một cái, đừng nghĩ rằng nàng không nhìn thấy.

Tạ Uẩn: “Ngươi nói cái gì?”

Nhìn lén nàng, người này đang suy nghĩ cái gì vậy?

Tang Yểu lười nói nhiều với hắn, đi lướt qua hắn đẩy cửa ra. Sau đó nàng suy nghĩ một lúc, lại quay đầu nhìn Tạ Uẩn nghiêm túc nói:

“Tuy rằng ngươi luôn nhìn lén ta nhưng hôm nay ta vẫn phải cảm ơn ngươi.”

Tạ Uẩn trầm mặc.

Hắn thấy khó hiểu, cũng cảm thấy buồn cười. Nhưng không đợi hắn mở miệng nói chuyện thì tiếp theo cửa gỗ rầm một tiếng, bị đóng lại từ bên trong.

“……”

Hắn đã lâu không có loại cảm giác sau khi bị oan uổng rồi giận đến mức cảm thấy buồn cười.

Tịnh Liễm nhìn đủ rồi, sau đó cười tủm tỉm đến gần, tri kỷ dò hỏi: “Công tử, chúng ta chờ ở chỗ này sao?”

Ánh mắt của Tạ Uẩn lạnh băng: “Chờ? Chờ nhặt xác cho ngươi sao?”

Tịnh Liễm: “……”

Bình luận

Truyện đang đọc