NHẤT THẾ TÔN SƯ (NHẤT THẾ CHI TÔN)

Dịch giả: Tiểu Băng

“Diệp tam” vung tiếp tay phải, mấy đường điện quang bổ thẳng vào Đường Nhẫn.

Đường Nhẫn đã từng thấy chiêu này, nên ngay khi hắn giơ tay lên, đã vung Thương Lan đao thành một vòng bảo vệ, nước cũng không ngấm qua được.

Bùm bùm, điện quang bị thân đao chặn lại, hoa sét tung tóe, song bị ánh sáng đen thâm trầm của đao nuốt hết.

Đường Nhẫn phòng được chưởng tâm lôi, nhưng suýt nữa bị kiếm khách đột nhiên trở nên nhanh hơn đâm trúng, nếu không phải kiếm khách tinh thần bị khống chế, hành động cứng ngắc khô khan, một thân kiếm pháp mười thành chỉ phát huy ra không được tới năm thành, e là ông cũng đã phải nuốt hận ngay tại chỗ.

Trường đao bổ dọc, chém vào sống Tử Thương kiếm, Đường Nhẫn bị Diệp tam ảnh hưởng, cả người rất nặng, dần dần không thể phát huy đao pháp tinh diệu, đành phải dùng tới những chiêu cương mãnh mà mình không am hiểu lắm.

Tại Diệp tam và kiếm khách liên thủ khiến ông rơi xuống hạ phong, tuy thỉnh thoảng vẫn xuất được vài chiêu Thương Lan đao, nhưng kiếm khách cũng còn khả năng thúc giục Tử Thương một lần, khiến hai bên triệt tiêu cho nhau, bên cạnh lại còn bị Diệp tam với võ công quỷ dị quấn lấy, khiến ông kiệt sức.

Nếu Đường Nhẫn bị giết hoặc bị thương nặng, Mạnh Kỳ cũng sẽ rơi vào hiểm cảnh. Diệp tam không thể so với những cao thủ khác, hắn võ công quỷ dị, lại am hiểu viễn trình, có khả năng mượn đương nhiên thiên địa chi lực, khiến hắn không thể dùng Bất Tử Ấn Pháp, hóa tử thành sinh cũng khó, chỉ dựa vào Kim Chung tráo ngạnh kháng, chống đỡ không được bao lâu, dù muốn chạy trốn, Phong Thần có nhanh cỡ nào, cũng làm sao vượt qua được lôi đình, và ánh trăng?

Mạnh Kỳ lập tức đổi chiêu, Tà kiếp mạnh mẽ chém An thị.

An thị dùng thân pháp ám sát sở trường, cùng với Lam Tuyết Thần Châm nhàn nhã tránh né, chỉ chờ thời cơ sử dụng độc châm.

Ánh trăng chiếu vào, khiến những cây châm trong suốt chỉ còn là tàn ảnh mờ ảo, vô cùng khó nắm bắt.

Ánh đao của Tà kiếp lấp loáng, nhộn nhạo như những gợn sóng, làm đáy lòng của An thị cũng cuộn lên.

Hai người đều hết sức dùng chiêu biến hóa, nhưng hình như Mạnh Kỳ Tà kiếp cảm ứng được sự biến đổi trong lòng An thị, đao phong, sống đao, chuôi đao thay phiên nhau ngăn cản u lam độc châm.

Đinh đinh đang đang, trong khoảng thời gian ngắn, Mạnh Kỳ Tà kiếp và An thị Lam Tuyết Thần Châm liên tục va chạm hơn mười lần.

Trường đao đấu tế châm, Mạnh Kỳ quá khỏe, Tinh Nguyên hùng hậu, khiến cổ tay An thị phải run lên, đành thả lỏng tay, chỉ dùng thân pháp né tránh, để khôi phục khí huyết.

“Sát!” Mạnh Kỳ quát lớn.

An thị sững người, bị Mạnh Kỳ dùng đấu pháp cương mãnh hất văng ra, trơ mắt nhìn Mạnh Kỳ cuồng bạo xông Diệp tam, sau lưng là làn da màu đồng, với dấu bàn tay mờ mờ.

An thị vội vàng đuổi theo.

Chỉ cần chống đỡ được một hai lần hít thở, Đường Nhẫn sẽ giết được kiếm khách!

Diệp tam quay sang, tay trái ấn mạnh xuống.

Người Mạnh Kỳ nặng nề hẳn, thế phóng tới bị khựng lại.

Nhưng hắn luyện Kim Chung tráo, là Bát Cửu huyền công, sức lực cơ nhục mạnh hơn cả Đường Nhẫn, hắn vận sức phá lực, cả người kêu lên răng rắc.

Hắn tránh thoát trói buộc, tiếp tục phóng tới, Tà kiếp hóa thành một tia thanh lôi, điện quang lóe ra bổ qua.

Diệp tam vốn chủ tâm tấn công Đường Nhẫn, không ngờ Mạnh Kỳ mạnh mẽ phá đứt được ‘gông xiềng’, đành phải nghiêng người ra quyền, hắc diễm dấy lên.

Cánh tay phải của Diệp Tam phồng lên, to bằng hai người thường, không nhanh không chậm đánh trúng vào Tà kiếp.

Phanh!

Lôi quang đánh nát hắc diễm, Mạnh Kỳ bị một lực chấn cực mạnh hất lên người, không ngờ Diệp Tam còn khỏe hơn cả hắn!

Bất Tử Ấn Pháp vận chuyển, Mạnh Kỳ mượn lực đẩy ra, xoay người một đao, mạnh mẽ lại bức lui An thị vừa xông tới.

“Đây là sức mạnh của thần!”“Diệp tam” nghiêm mặt, ánh sáng xanh lục trên mi tâm rực sáng.

Thương Thủy bên ngoài dâng sóng lớn cao cả mười trượng ào ào trùm vào tiểu viện.

Dòng nước ào tới rào rạt, nước trong veo nhanh chóng biến thành màu đen, mùi tanh gay mũi muốn nôn.

Mạnh Kỳ không dám chậm trễ, Tà kiếp quấn quanh người, bảo vệ cơ thể.

Không bị Diệp tam quấy nhiễu, song Đường Nhẫn lại bị sóng nước đen xông tới, đành phải Thương Lan bổ dọc, chắn con sóng, ánh đao như bạch mã qua khe, nhanh như mộng ảo, nước đen vỡ ra, tóe sang hai bên Đường Nhẫn.

Mạnh Kỳ sợ kiếm khách trốn vào trong sóng thôi phát Tử Thương, buộc Đường Nhẫn phải dùng Thương Lan ngăn trở, để một mình hắn phải đối mặt với hai người Diệp tam và An thị.

Tới lúc đó, dù Đường Nhẫn có ném Thương Lan đao cho mình, mình dù có dùng “Đoạn thanh tịnh”, tiêu hao rất nhiều tinh thần cũng chưa chắc đủ kích phát Thương Lan!

Vì chung quy mình không phải là cửu khiếu, dù nội lực chân khí có thể dựa vào Bất Tử Ấn Pháp luôn duy trì trong trạng thái đỉnh phong, nhưng lại không dùng được cho tinh thần.

Lôi quang quấn quanh, ánh đao như luyện, nước đen quanh người Mạnh Kỳ đều tan thành mây khói, tan biến.

Hắn đang nghĩ hay là dẫn Đường Nhẫn chạy trốn, triệu tập viện binh, chờ Tề Chính Ngôn đuổi tới thì bỗng giật thót, vì không còn cảm ứng thấy “Diệp tam”, An thị, kiếm khách và Trầm Hương!

-- Mạnh Kỳ giao thi thể Đường Thứ tới tiệm gạo của Hoán Hoa kiếm phái, một để hóa giải bớt cơn giận của Hoán Hoa kiếm phái, hai là đểbáo cho Tề Chính Ngôn biết mình bên này đang ở trong thế giương cung bạt kiếm, nhanh mà tới đi.

Nước đen nhanh chóng biến mất, tiểu viện lại trở về yên tĩnh, ánh trăng vẫn lạnh lùng trong trẻo, ngàn năm kh ông thay đổi.

Trong sân, chỉ còn xác của nam tử cao lớn bị hủ thực mà thôi.

Trốn? Chúng bỏ trốn!

Công kích mạnh mẽ thế mà, sao “Diệp tam” lại chạy trốn!

Mạnh Kỳ kinh ngạc. Chợt hiểu ra, kiếm khách là bị khống chế tinh thần thúc giục, mới khai chiến với Đường Nhẫn, bằng không người của Diệp gia đâu có lỗ mãng như thế, quyết tâm đi cùng đường với tà ma ngoại đạo?

Nhưng khống chế tinh thần có một điểm mấu chốt, là dù ngươi có khống chế thế nào, cũng không thể khiến đối phương tự sát, trừ phi người đó tự muốn, bản năng cầu sinh sẽ khiến Nguyên Thần bùng nổ, tránh thoát khống chế!

Nên Diệp tam phải chờ lúc kiếm khách trong khoảng thời gian ngắn lần thứ hai thôi phát Tử Thương, chân khí tinh lực hao hết, để kích thích hắn tự sát.

Nhưng An thị và Diệp tam đều không giỏi tác chiến trực tiếp, lại bị Mạnh Kỳ rất không phân rõ phải trái bá đạo ép cho rối loạn, Đường Nhẫn lại còn đạt tiểu thành ngoại cảnh đao pháp, không khách cơ hội thôi phát Tử Thương.

Động tĩnh chiến đấu ở đây lại quá lớn, nếu còn dây dưa kéo dài, cao thủ Lục Phiến môn và các gia tộc đuổi tới, chắc chắn sẽ ùa lại vây sát tà ma.

Nên, Diệp tam lấy công làm thủ, vội vàng đào tẩu.

“Làm việc thật là quả quyết, tuyệt không dây dưa lằng nhằng......” Dù là địch nhân, Mạnh Kỳ cũng phải khen ngợi.

Hắn quay đầu nói với Đường Nhẫn:“Nhẫn gia gia, chúng ta nhanh tới Lục Phiến môn, thỉnh cầu mở hộ thành chi trận, chặn đường đào tẩu của tà ma.”

Chiến đến nước này, làm sao hắn không đoán ra “Diệp tam” thực chất là vật dưỡng Tà Thần!

Đây là thứ Lục Phiến môn và thế gia đều căm thù đến tận xương tuỷ.

Đương nhiên, Ấp thành không lớn, hộ thành chi trận cũng không mạnh, một mình Mạnh Kỳ cũng có thể xông qua, nhưng như thế hành tung sẽ bại lộ, sẽ bịLục Phiến môn và thế gia đuổi theo chặn đường.

“Còn phải báo cho các gia tộc, giết hết nha hoàn của Diệp Tam!” Đường Nhẫn nghiến răng.

“Đúng!” Mạnh Kỳ gật đầu, đấy là để phòng ngừa Diệp tam sống lại.

Theo miêu tả của Giang Chỉ Vi, Mạnh Kỳ biết sau khi Mở Khiếu kỳ, những lô đỉnh dưỡng giả Tà Thần giả có thể dưỡng giả sống lại trong phạm vi ba dặm, và trong một thời gian ngắn nhiều nhất được ba lần, nếu không âm linh sẽ bị tan diệt.

............

“Thiên Diện, đi thôi, mặc kệ Đường nhị là thật là giả, chuyện dưỡng Tà Thần lộ ra, Lục Phiến môn chắc chắn sẽ nhắm thẳng vào ngươi, kế hoạch của chúng ta khó mà thực hiện được nữa.” An thị nói.

Trải qua giao thủ, ả đã khẳng định Đường nhị là giả.

“Diệp tam” sắc mặt khó coi:“Khốn kiếp! Ta còn chờ Chu quận Vương thị và Hoán Hoa kiếm phái xung đột với nhau, tàn phá Ấp thành, đánh cho tứ gia tộc trọng thương, huyết tế như vậy mới đủ cho Tà Thần đột phá bình cảnh, bước vào thần linh lĩnh vực......”

Kế hoạch này là sứ mạng của hắn, tạo nên hỗn loạn, kích động thù hận của thế gia và môn phái, đồng thời tạo điều kiện cho bản thân đột phá.

“Xung đột không nổi rồi.” An thị thở dài,“Đi thôi, mau ra khỏi thành.”

Diệp tam lắc đầu:“Ngươi đi trước, dẫn Trầm Hương theo, ta quay lại Diệp gia.”

“Bố trí lâu như vậy, ta không cam lòng bỏ đi nhưt hế, dù không thể huyết tế tứ gia, nhưng Diệp gia ta vẫn còn nắm chắc, chỉ cần Tà Thần đột phá, ta cũng không cần cái nhục thân này nữa, đổi sang diện mạo khác, còn ai tìm được ta nữa?”

“Cẩn thận triều đình nổi giận, các thế gia nổi giận, cho cao thủ truy tìm ngươi.” An thị không tán thành, ả sợ bị đồng bọn liên lụy!

Bình luận

Truyện đang đọc