NỊCH TỬU



"Ăn cơm thôi." Dì bưng đồ ăn lên bàn ăn, tìm trái tìm phải cũng không thấy người, kêu một tiếng: "Đồng Đồng?"
"Đây, tới đây."
Dì nhìn thấy Khang Đồng thò đầu ra từ sau ghế sofa, trong ngực còn đang ôm một con mèo con, bất đắc dĩ nói: "Để con mèo xuống đi, cơm nước xong xuôi rồi lại chơi với Miêu Miêu."
Khang Đồng trả lời một tiếng "biết rồi", nhìn con mèo nhỏ ở trong ngực một chút, lại ngồi trên sàn nhà sờ lên đầu của mèo con, lúc này mới quyến luyến để mèo con xuống.
"Đi rửa tay trước đã." Dì nhắc nhở nó.
Khang Đồng rửa tay xong, ngồi xuống trước bàn ăn, nó cầm đũa lên, lại không nhịn được mà hỏi dì: "Dì, hôm nay ba ba có gọi điện tới không?"
Tính cách của Khang Đồng nhạy cảm, cũng giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt, nhìn ra được kết quả từ vẻ mặt lưỡng lự của dì, không nói gì nữa, yên lặng ăn cơm.
Đã thật lâu nó chưa gặp ba ba, mỗi lần gọi điện thoại tới đều là chú Lâm nhận, hỏi đến Liên Quyết, cứ nói bận, nó cũng không thể gọi đến nhiều lần để làm phiền.
Nó sắp thi cuối kỳ, thi xong còn có họp phụ huynh, giáo viên nói cuộc họp phụ huynh lần này yêu cầu toàn bộ phụ huynh phải có mặt, ngoại trừ trao đổi về biểu hiện ở trường ra còn phải nói về chuyện trại hè.

Nhưng......Chắc là Liên Quyết cũng không có thời gian để đi, cũng có thể là sẽ để chú Lâm hoặc là người khác đi.
Dì vẫn luôn chăm sóc Khang Đồng từ khi nó vào nhà, đối xử với nó cũng không khác gì cháu trai ruột.

Bà biết Liên Quyết luôn bề bộn nhiều việc, nhưng cho dù là bận rộn như thế nào đi nữa cũng không có giống như bây giờ đã gần hai tháng rồi cũng không thể thấy được người.


Bà thấy Khang Đồng như thế này liền không nhịn được mà cảm thấy ghen ghét ở trong lòng, đau lòng xen lẫn với thương tiếc, cũng không tránh được mà nhớ lại những gì Liên Quyết nói trước khi ra khỏi nhà lúc trước.
"Sang năm trong nhà có thể sẽ có thêm một đứa bé."
Vậy nên đứa bé này cũng không cần nữa rồi sao? Vậy thì lúc ấy đem về làm cái gì?
Trong lòng dì biết suy nghĩ của mình đã vượt quá bổn phận, nhưng bà thật sự không thể hiểu được cách làm này của Liên Quyết, khó tránh khỏi mà oán trách ở trong lòng.
Thế là tối hôm đó khi Lâm Sâm thay mặt Liên Quyết đến đưa quần áo và thực phẩm, dì gọi Lâm Sâm vào cửa, trong giọng nói mang theo không ít bực dọc: "Liên tiên sinh đây là như thế nào? Cũng không thể có con của riêng mình rồi, liền không quan tâm đến Đồng Đồng nữa có đúng không?"
Lâm Sâm thường hay có thể duy trì sự chuyên nghiệp và chuẩn mực trước sau như một đối với những việc công, nhưng anh thực sự không giỏi đối phó với chuyện nhà chuyện cửa như thế này, đành phải cứng nhắc nói: "Gần đây Liên tổng bận quá, thực sự không đi được......"
"Cậu cứ luôn nói với tôi rằng ngài ấy bận, tôi biết ngài ấy bận, nhưng cũng không thể bận đến mức ngay cả thời gian về nhà ăn bữa cơm cũng không có đúng không?" Dì biết mình không nên làm khó dễ người ngoài, nhưng vì đau lòng cho Khang Đồng, giọng điệu bất giác nặng đi, nửa là phàn nàn nửa là trách cứ mà lầu bầu: "Người không về được, lại có thời gian mua con mèo đem tới......"
"Cái này......" Lâm Sâm bị bà chặn cho á khẩu không trả lời được, lại bởi vì Liên Quyết đã dặn dò rằng đừng nói cho Khang Đồng biết chuyện của hắn, không thể không nói dối để giữ kín: "Đây không phải là vì Liên tổng muốn để mèo con ở cùng với tiểu thiếu gia sao."
"Bỏ đi bỏ đi, tôi cũng không thể quản được mấy chuyện này của hai người.

Đứa con mà tiên sinh nói rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại đột nhiên......!Ngài ấy không có ý định nói cho Đồng Đồng biết hay sao? Hay là chờ sinh con ra rồi mới nói?" Dì nhíu mày nhỏ giọng hỏi.
Lâm Sâm không hiểu rõ suy nghĩ của Liên Quyết, chậm chạp không có trả lời.

Thật lâu mới nói: "Hay là đợi Liên tổng về rồi mới quyết định đi."
Tiễn Lâm Sâm đi, dì thở một hơi thật dài, đóng cửa lại.

Xoay người, liền thấy Khang Đồng đang ôm mèo con ngồi sau tủ đứng ở huyền quan, con mèo ở trong ngực nó duỗi móng vuốt quậy cục bông rủ xuống ở trên chiếc áo hoodies của nó, nó cắn môi một cái, nhìn dì, hỏi: "......! Ba ba sắp có đứa con của riêng mình rồi sao?"
Nội dung mà luật sư cần phải xác nhận với Liên Quyết quá nhiều, lại đi đến trại tạm giam lần nữa để gặp mặt.
Lâm Sâm đứng chờ ở một bên, đợi cho bọn họ nói chuyện xong, cho rằng mình vẫn cần phải nói cho Liên Quyết biết, chuyện Trần Húc từng đến nhà của Thẩm Đình Vị để làm khó dễ.
Anh kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, Liên Quyết yên lặng lắng nghe, vẻ mặt không đổi, chỉ đến khi Lâm Sâm nói "Lúc tôi mang theo luật sự chạy tới, Thẩm tiên sinh bị người do Trần Húc mang tới xô ngã ở cửa biệt thự", trong mắt của hắn mới hiện lên một sự khó chịu không được rõ ràng.
"Người như thế nào?" Liên Quyết ngắt lời giữa chừng.
Tiếng nói của Lâm Sâm dừng lại một chút, trả lời: "Cơ thể của Thẩm tiên sinh không có vấn đề gi."
Liên Quyết "Ừ" một tiếng, một lát sau nói: "Đổi hết mấy thứ mà cậu ta chạm vào đi."
Lâm Sâm ngẩn người: "Nhưng Thẩm tiên sinh nói......"
Trong giọng nói của Liên Quyết không có cảm xúc rõ ràng, chỉ khăng khăng nói: "Đổi."
Lâm Sâm đành phải gật đầu: "Lát nữa sẽ xử lý."
"......! Ngoài ra, Liên tổng." Lâm Sâm đột nhiên gọi hắn với một giọng điệu không được chắc chắn, dường như là không biết liệu có nên nói điều tiếp theo hay không.
Liên Quyết ngẩng đầu.
Có lẽ là Lâm Sâm đã đấu tranh tâm lý trong một khoảng thời gian ngắn, nói với Liên Quyết: "Khi Trần Húc đi về, nói......"
Liên Quyết không quen nhìn người bên cạnh nói chuyện ấp a ấp úng, thế là thiếu kiên nhẫn hỏi: "Nói cái gì?"
"Cậu ta nói ngài ——" Lâm Sâm dừng một chút, tự giác cắt giảm mấy từ chứa ý xúc phạm trong lời nói của Trần Húc: "Tóm lại là nói, cậu ta nhìn thấy Thẩm tiên sinh cùng một cô gái qua đêm ở núi Trường Thanh, trông vô cùng thân mật."

Lâm Sâm không có nói cho Liên Quyết, thật ra lời nói gốc sau khi Trần Húc biết hắn tặng bất động sản cho Thẩm Đình Vị là: "Liên Quyết thật đúng là vô cùng nặng tình, nếu như anh ta biết mình mới vừa đi vào trong có hai ngày, cái tên "bạn đời hợp pháp" kia của anh ta đã mang người tình mới đi du lịch, không biết còn có thể tự cho mình là đúng như trong quá khứ hay không."
"Ừ." Liên Quyết không có biểu hiện gì khác thường, hỏi anh: "Còn chuyện gì nữa hay không."
Lâm Sâm nhìn Liên Quyết một chút, trên mặt hắn rõ ràng không có hiện ra một tí cảm xúc nào, lại làm cho Lâm Sâm vô căn cứ cảm thấy khí áp quanh người thấp đi mấy phần.

Anh không tiếp tục đề tài này nữa, lại nói: "Tài sản trên danh nghĩa của ngài tạm thời bị đóng băng toàn bộ, bên chỗ nhà máy cũng đang bị điều tra, buộc phải đóng cửa, hàng hóa không thể xuất ra đúng hạn, Alex tiên sinh gọi điện thoại tới rất nhiều lần." Anh nhìn lướt qua Liên Quyết: "Ngài ấy rất tức giận, nói cuối tháng này nếu không thể lấy thêm hàng thì sẽ đi làm thủ tục tố tụng tư pháp, khởi tố ngài."
Mi tâm của Liên Quyết hơi cau lại, nói: "Biết rồi."
Xế chiều Lâm Sâm đi đến chỗ của Thẩm Đình Vị, anh không biết là Trần Húc cụ thể đã sử dụng những đồ nội thất nào, hoặc là đã chạm vào cái gì, dứt khoát để cho người ta khiêng hết tất cả đồ nội thất và đồ trang trí ở phòng khách đi, định đổi mới một lần nữa.
Thẩm Đình Vị cảm thấy lãng phí, chứng bệnh sạch sẽ quá mức của mình còn chưa nghiêm trọng tới mức như vậy, vậy nên nói với Lâm Sâm: "Không cần phải phiền phức như vậy......"
"Là ý của Liên tổng." Lâm Sâm nói.
Thẩm Đình Vị đành phải nói: "Được thôi."
Nếu đã như vậy, cậu đi đến phòng bếp, đem chiếc nồi đất dùng để hầm canh cùng một vài cái thìa bát không rõ ràng lên cho bọn họ đem đi xử lý: "Vậy thì mấy cái này cũng đổi luôn đi."
—— Lâm Sâm nói ngày đó lúc vào cửa Trần Húc đang ngồi ở trên ghế sofa uống canh gà do Thẩm Đình Vị dùng lửa nhỏ hầm trong hai giờ đồng hồ.
Tuy nói hiện tại căn nhà này đã quy về danh nghĩa của Thẩm Đình Vị, nhưng cậu không có một tí ý thức làm chủ nào, dứt khoát để cho người của Lâm Sâm chọn đồ nội thất, bọn họ biết phẩm vị của Liên Quyết.
Nồi đất và bộ đồ ăn là do chính cậu chọn.

Lâm Sâm lái xe đưa cậu đến một nơi bán đồ nội thất cao cấp ở nội thành, cậu đến trung tâm mua sắm dưới mặt đất để chọn lựa đồ dùng nhà bếp, mà nhóm người của Lâm Sâm đi lên lầu để mua đồ nội thất.
Lúc trả tiền có hơi đau lòng.


Dù cậu biết lúc này ở trong thẻ ngân hàng của cậu có một dãy số 0 mà cậu cần phải tập trung tinh lực mới có thể đếm rõ được.
Sau khi mua đồ xong thì cậu gọi điện cho Lâm Sâm, trong điện thoại Lâm Sâm nói có thể là bọn họ còn phải mất một khoảng thời gian nữa, Thẩm Đình Vị tự tìm một quán nhỏ để ăn tối một mình.

Lúc trở về biệt thự đã rất muộn, Lâm Sâm dẫn người khiêng từng món đồ nội thất tới, dựa theo ý của Thẩm Đình Vị mà sắp xếp chỉnh tề, không tiện làm phiền Thẩm Đình Vị nghỉ ngơi, rất nhanh đã chuẩn bị rời đi.
Thẩm Đình Vị tiễn bọn họ ra cửa, nghĩ một hồi, đột nhiên gọi Lâm Sâm lại.
Lâm Sâm dừng lại, hỏi cậu: "Có chuyện gì vậy?"
"Ừm......! Vết thương trên mặt Liên tiên sinh, vẫn ổn chứ?" Thẩm Đình Vị nghĩ tới hôm nay anh đã đi gặp Liên Quyết, thế là hơi lo lắng hỏi.
Cậu không quá tin tưởng lí do thoái thác của Liên Quyết, cậu cho rằng Liên Quyết sẽ không làm như những gì hắn đã nói "Không cẩn thận đụng một cái", giống như là mấy chuyện có hơi ngu xuẩn mà chính cậu mới có thể làm ra.

Cậu không rõ cái thế giới này là có tồn tại công chính tuyệt đối hay không, ít nhất thì ở trong thế giới cậu từng sống, đã từng nghe tới tin tức tù nhân bị dùng tư hình trong lúc đang bị giam giữ.
"Vết thương trên mặt của Liên tổng đã ổn." Dường như Lâm Sâm còn nhớ rõ lời cậu nói với Liên Quyết vào lần đi thăm trước đó, nhìn thấu sự lo lắng của cậu, thế là lại bổ sung thêm một câu: "......!Ở chỗ khác cũng không có vết thương mới." Anh không có nhắc nhở cậu hiện tại là xã hội pháp trị giống như Liên Quyết, chỉ nói: "Cậu hoàn toàn có thể yên tâm về sự an toàn cá nhân của Liên tổng trong lúc bị tạm giam."
Thấy anh trả lời chân thành, Thẩm Đình Vị đành phải gật đầu, nói tiếng cảm ơn.
Chờ bọn họ rời đi, Thẩm Đình Vị đóng cửa nhà lại, trở về trong phòng khách nhìn quanh một vòng.
Vốn định sửa sang lại một chút, nhưng nhìn căn nhà với diện mạo mới tinh ở trước mắt, đột nhiên lại mất đi động lực.
Cậu chợt cảm thấy mỏi mệt, hình như mình cứ luôn đang thích nghi với hoàn cảnh.
Thế là đứng tại chỗ một hồi, xoay người, trở về căn phòng ngủ quen thuộc để nghỉ ngơi..


Bình luận

Truyện đang đọc