NỊNH THẦN (CÙNG NỊNH THẦN DAN DÍU SAU LƯNG HOÀNG ĐẾ)

Vốn tưởng rằng sẽ an bài chỗ ở trước, không nghĩ lại bị trực tiếp đưa tới thư phòng của Cao Thanh Hà, bên trong ngọn đèn dầu ánh lên màu vàng nhạt, nàng đứng ở ngoài cửa chờ, nghe bên trong nói chuyện ngắt quãng.

Trong đó một người hầu dẫn đầu đi vào, để nàng cùng một người khác chờ ở bên ngoài.

Nàng xoay người nhìn xung quanh gian sân, có cầu đá có tiểu cảnh, có thể tưởng tượng ra thời tiết giữa hè ngồi ở dưới bóng cây rậm rạp uống trà ngắm cảnh, chỉ tiếc lúc này là vào đông, chỉ còn cảnh hiu quạnh trước mắt.

“Đại nhân, a Vãn cô nương tới rồi.”

Nàng mơ hồ nghe được câu đó, lại thấy người hầu lúc trước đi vào nay đã trở lại, dùng tư thế mời nàng vào.

Khi đẩy cửa vào, một luồng hơi nóng ập vào mặt, nàng cảm thấy hô hấp đột nhiên ngừng lại, không quá thông thuận, lúc đó Cao Thanh Hà đang từ phía sau án thư nhìn nàng, ánh mắt sáng quắc không giống với ngày thường.

Ngay sau đó, hắn rất nhanh thu hồi ánh mắt liếc nhìn hướng bên kia.

Nàng nhìn đến bên cạnh có ghế dựa, liền ngồi xuống, nhấp một ngụm trà do người hầu mang đến.

“Ta thỉnh ngươi tới, không phải vì bệnh. Hôm nay ngày mồng tám tháng chạp, ngươi có không nguyện ý bồi ta đi ra ngoài một chuyến không?” Hắn hỏi.

Câu “Vì sao” vừa muốn nói ra, đột nhiên ngừng lại, nàng trầm mặc một lúc lâu, ừ một tiếng.

Hắn cười một cái, “Đa tạ. Như vậy, liền đi. Lát nữa sẽ quá muộn.”

“Được.”

Có thể do tuyết đang tan hoặc trời đang tối dần nên bên ngoài ngày càng lạnh hơn. Nàng thấy hắn quấn chặt áo choàng không nói một lời, nàng cũng im lặng đi theo hắn, đi mãi cho đến cánh cửa nhỏ mà nàng đã bước vào lúc đầu.

Lúc này ở cửa nhỏ này không có gác trong gió lạnh có hơi đơn độc, ta hỏi: “Sao không ra từ cửa chính?"

"Nếu ra bằng cửa chính thì sẽ không ra được."



“Không ra được?” Nàng nghi hoặc nói, “Vì sao?”

"Bọn họ cho rằng ta bệnh nặng nên không dễ gì cho ta ra ngoài. Bây giờ y quan trong phủ lá gan ngày càng lớn, dám răn dạy ta," Trong giọng nói của hắn có hơi bất lực, nhưng cũng có vài phần buồn cười.

"Vậy nên phải lén lún ra ngoài sao?"

"Đúng vậy."

Ta thầm nghĩ gia chủ Cao phủ đúng là có tiếng mà không có miếng, còn nhớ rõ lần đầu tiên vào phủ hắn cũng là lén lút đi từ bên hông, lúc đó ta cũng đã cười nhạo hắn.

Sau khi xuất phủ, băng qua mấy con hẻm chật hẹp trước mặt, đại lộ đã rộng mở trước mắt, con đường treo đèn lồng hàng trên hàng dưới, đông người qua lại, rất náo nhiệt.

Hắn thấy vậy liền đưa tay nắm lấy tay nàng, đứng ra che chắn cho nàng: “Người hơi đông, ngươi hãy theo sát ta.”

Dưới ánh đèn lồng mờ ảo, mọi thứ trước mắt phảng phất như một giấc mơ, nàng choáng ngợp trước đồ ăn vặt mới mẻ ở hai bên đường, bên tai toàn tiếng người, nàng mở miệng hỏi hắn nhưng lời nói đã bị nhấn chìm trong đám đông.

"Có chuyện gì sao?" Hắn dừng lại hỏi.

“Quán bánh hoa mai đó còn mở...” Nàng kiễng chân nhìn về phía trước, “Không biết có đổi sư phó không."

“Đã đổi." Hắn hơi do dự rồi giải thích: “Bây giờ là nhi tử của ông ấy làm, hương vị cũng không khác gì so với trước đây."

Nàng thở dài: “Sau khi vào cung, ta chưa bao giờ nếm lại bánh hoa mai này, ngoại trừ bánh do ngự thiện phòng làm, cảm giác không đúng vị cho lắm."

“Nhiều năm đã qua mà sao ngươi vẫn tham ăn như vậy?” Hắn buồn cười nói: “Ngươi có biết mẫu thân ta nói về ngươi như thế nào không? Bà nói tiếp tục ăn không ngừng thế này, chỉ sợ lớn lên sẽ thành một mỹ nhân mập mạp. Đúng là bây giờ nhìn ngươi đẫy đà hơn nữ tử bình thường nhiều."

“Sao hôm nay ngươi nói nhiều vậy?” Ngày thường cũng không thấy hắn lắm lời vậy, nàng nghĩ thầm, bất mãn liếc hắn, nhưng biểu tình của hắn rất đường hoàng, tựa như không nghe ra ý oán giận trong câu nói của nàng.



Hắn cong cong môi, cúi đầu ghé sát mũi lên đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng hít hà ngửi say mê: “Hôm nay cứ xem như ngươi mới mười lăm, ta mới lên mười bảy tuổi, hài đồng chi gian, không nên tranh chấp nhau."

Nàng đang muốn đẩy hắn ra, hắn lại lui về phía sau một bước, trở lại khoảng cách lúc trước, cùng ta đối diện, vẻ mặt cười như không cười: “Ngươi như thế nào cùng khi còn nhỏ không giống nhau? Khi đó ta đùa giỡn ngươi như vậy, ngươi sẽ đỏ mặt. Hiện tại… Ách, còn học được cách trừng mắt với người khác.”

“Ta mới mười lăm sao có thể bụng tròn vo, hoài thai đứa bé của nam nhân chưa từng cưới ta qua cửa? Cao đại nhân thật biết kể chuyện cười.”

"Nàng nói vậy là không đúng rồi, hôn khế của hai ta ngươi để đâu?"

Nàng không muốn mất sức tranh cãi với hắn nên hất tay hắn ra, chen về phía quầy bán bánh hoa mai ở đối diện.

Ông chủ bán bánh hoa mai đúng là không phải là ông lão tóc trắng xóa, mà là một người nam nhân trung niên trông rất giống ông ấy, nàng mua bánh hoa mai, đang tính hỏi thăm ông chủ cũ nhưng thấy ông ấy bận rộn nên chỉ nói cảm ơn rồi quay người rời đi.

“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Nàng đưa một bánh hoa mai cho hắn: “Xem diễn sao?””

Hắn không trả lời mà chỉ vào chiếc bánh trong tay nàng: "Cái này dành cho ai? Hay ngươi muốn ăn hết?"

Nàng lắc đầu. "Ngươi không cần quan tâm."

“Được thôi.”

Đi ngang qua rạp chèo, có tiếng tuồng thanh du dương truyền ra, hắn chỉ liếc nhìn nhưng không dắt nàng tiến vào mà đi về phía bờ sông.

"Trước đây không phải vào lúc này nên đi xem diễn sao?" Nàng tò mò không nhịn được nên hỏi.

"Chỗ đó đã không còn vở diễn ngươi thích nghe."

"Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Chúng ta đi thả đèn trên sông rồi trở về."

Bình luận

Truyện đang đọc