NƯỚC MẮT TƯỜNG VI

Hân bấm chuông cửa, vú Sáu lật đật chạy ra, vú hồ hởi vô cùng khi nhìn thấy cô.

"Cha bố con nhỏ này, lâu không thèm về thăm vú chi cả"

Hân cười ôm ngang hông vú Sáu "Hihi con bận việc quá. Vú đừng giận con nghen. Nay về thăm vú xin vú bữa cơm này"

"Được rồi, vào nhà nhanh, trưa vú nấu nhiều món ngon cho con. Nhìn xanh xao quá con à"

Bà Lan thấy cô đi vào nhíu mày nhưng không dám ý kiến gì, con tiện tì kia không biết mò về đây làm gì nữa. Ông Long đang ngồi đọc báo sáng thấy con gái về đặt tờ báo xuống. Nhìn gương mặt nhợt nhạt của con gái, trái tim ông chùng xuống một chút. Chuyện thằng Triết lấy con gái giám đốc bệnh viện cả thành phố này đều biết, chắc là con bé cũng không dễ chịu gì.

"Con chào ba chào dì"

"Không đi làm đi lụng gì hay sao giờ này còn đến đây"

Bà Lan xéo xắc nhìn đồng hồ. Cái con tiểu tiện nhân này đã đến giờ hai ông bà đến công ty rồi còn ngồi đây.

"Con đến đây để tạm biệt mọi người, sắp tới công ty chuyển công tác ra Hà Nội. Chắc là con sẽ đi vài năm"

Bà Lan nghe vậy mừng ra mặt "Vậy cũng tốt, con đi cọ xát môi trường mới, biết đâu hợp môi trường ngoài kia, lại kiếm được một tấm chồng"

Cô nhìn ba mình, những nếp nhăn trên mặt ba càng sâu thêm. Cô ngần ngừ, có nên nói chuyện của bà Lan không?

“Ba à, ba ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe. Chắc là lần này sẽ lâu con mới về nhà. Con…”

Ông Long nhìn con gái, nó dạo này gầy quá. Tự dưng trong đầu ông lại nhớ đến hình ảnh bà Thảo. Ông thở dài, cái nhà ông Tuyên bên kia tự dưng lại huỷ bỏ hôn ước, nếu không thì giờ nó đã yên bề gia thất.

"Nếu không muốn đi thì để ba nói với bên Avenue một câu"

"Con cảm ơn ba, không cần đâu ạ. Chiều nay con đã bay rồi"

"Con ra ngoài kia làm việc có khó khăn gì thì nói với ba. Ba cũng có một số người bạn ngoài đó. Con cũng không còn trẻ nữa, ổn định lập gia đình đi là vừa"

Hân vâng dạ cho qua chuyện. Ngồi một lúc, ông bà Long đi làm chỉ còn vú Sáu và Hân. Cô lên phòng thờ mẹ, thắp nén nhang cho mẹ rồi lấy một số đồ đạc cá nhân để chuẩn bị chiều bay.

Vú Sáu kéo lại "Con không ở lại ăn một bữa cơm với vú rồi đi sao? Ông bà đã đi rồi, lúc nãy con cũng đã nói ăn cơm với vú rồi mà"

Hân nhìn vú Sáu không nỡ đi. Cô ngồi lại cùng vú làm cơm. Có lẽ lần này đi không biết bao giờ mới quay về, cô cũng muốn ở cùng vú thêm chút nữa.

Vú Sáu đặt đĩa sườn sốt me lên bàn, đây là món con bé thích nhất. Còn nhiều món khác nữa như canh chua lá giang, cánh gà chiên mắm nhưng vú làm không kịp. Hy vọng con bé thi thoảng về thăm nhà còn nấu cho nó ăn. Vú Sáu cẩn thận gỡ xương rồi đặt vào bát cô.

"Vú để con làm, con 24 tuổi rồi mà"

"Con ăn đi, ăn nhiều vào, vú nhìn con thấy xanh xao quá à"

Hân đưa miếng sườn vào miệng, chưa đến họng thì cảm giác buồn nôn đến khó chịu. Cô chạy vội đến bồn rửa nôn thốc nôn tháo. Vú Sáu vội vàng đi lại.

"Con có sao không Hân, vú đã nói rồi phải ăn uống đầy đủ"

Bà nhìn cổ Hân, bỗng ngẩn cả người, gân xanh nơi cổ con bé...

"Hân, con nói thật vú nghe. Làm sao lại nôn thế này?"

"Dạ không, tại sáng con chưa ăn nên..."

"Hân, không được dấu vú. Con có bầu rồi, vú đủ kinh nghiệm để biết. Con có bầu với ai? Cậu Triết phải không?"

"Vú... Vú đừng nói cho ai biết"

Hân nghẹn ngào, cô không thể qua mắt được vú Sáu.

Bà Sáu đỡ cô ngồi xuống. Bà thương xót lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán cô. Thằng bé kia đã đi lấy vợ, giờ con bé lại mang bầu thì tính sao.

"Rồi con tính sao với cái thai này?"

"Con sẽ sinh con một mình vú ạ"

"Con tính kỹ chưa?"

"Con không biết tính sao, nhưng con không thể bỏ đứa bé được" Hân nói, nước mắt đã vòng quanh.

"Được rồi, con nghĩ được vậy là tốt. Con cứ sinh con ra ắt sẽ nuôi được. Không biết cái gì gọi điện thoại vú hướng dẫn, nghe không? Bây giờ ăn đi. Con cố ăn cho đứa bé nữa"

Vú Sáu vui mừng đặt tay lên bụng cô "Vậy là vú sắp có thêm đứa cháu cưng rồi hen"

Hân ăn xong tạm biệt vú rồi vội vàng về nhà để chiều còn bay ra Hà Nội.

Vào đến nhà, cô sực nhớ thuốc an thai mấy hôm trước mua mà chưa uống. Cô vội vàng uống một cốc sữa bầu rồi nhét mấy viên vào miệng. Bác sĩ nói thai yếu phải uống 2 lần/ngày.

Viên thuốc cho vào miệng chỉ 2 phút sau cô đã thấy bụng mình cồn cào dữ dội, cô nôn thốc nôn tháo một hồi vẫn thấy bụng mình lâm râm. Một nỗi lo lắng dâng lên trong lòng, Hân vội vàng bắt taxi đến bệnh viện tư gần đó. Bác sĩ khám cho cô nhíu mày hỏi.

"Cô có uống thuốc gì lạ gần đây không?"

"Tôi uống theo đơn bác sĩ bệnh viện X kê ạ"

Hân đưa đơn thuốc cho bác sĩ xem.

"Cái này là thuốc xổ bỏ thai, bác sĩ nào kê cho cô loại này? Mà sao đơn thuốc không có chữ ký của bác sĩ?"

Hân sợ run lên, thuốc xổ phá thai sao? Làm sao lại có chuyện đó được, chính bác sĩ nói cô phải dùng thuốc an thai cơ mà?

Bác sĩ tiêm thuốc rồi truyền dịch, bắt cô nằm lại theo dõi thêm 1 ngày.

Hân nằm truyền dịch, trong đầu cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra. Hôm đó bệnh viện rất đông, có thể xảy ra trường hợp cô cầm nhầm đơn thuốc hay không? Cô nghĩ đi nghĩ lại đều không có khả năng, mỗi lần khám và kê đơn đều chỉ khám riêng một người thì làm sao cô có thể cầm nhầm được? Hay là nhân viên quầy thuốc lấy nhầm? Chuyện này cũng không thể xảy ra vì thuốc xổ cũng được ghi rõ ràng trong đơn. Cô lấy đơn thuốc ra nhìn kỹ lại, đúng là đơn này không có chữ ký của bác sĩ. Mà nét chữ lại không quá xấu như bác sĩ, như vậy ai đó đã tráo?

Hân giật mình nhớ lại đôi mắt của người mặc áo blouse trắng va phải cô trong bệnh viện. Như vậy là cô đã bị đánh tráo đơn thuốc lúc đó? Cô bỗng cảm thấy sợ hãi vô cùng, cô ta là ai mà muốn hại mẹ con cô? Hân ôm bụng, cảm giác bất an và lo lắng ngày càng tăng. Cô không ở lại thành phố này được nữa rồi, có người muốn giết con cô. Cô phải đi khỏi đây ngay lập tức.

Đợi kết quả thai nhi ổn định, Hân vội vàng xin bác sĩ cho về nhà, cô cầm đơn mới đọc kỹ lên google tra tên thuốc rồi mới yên tâm mua thuốc rồi đi về nhà. Ngay chiều hôm đó đặt vé máy bay ra Hà Nội, thành phố này không còn là đất lành nữa.

Ra đến sân bay, cô nhìn lại đất Sài Gòn một lượt, tạm biệt nhé, tạm biệt những kỷ niệm đau buồn đã qua, cô về quê mẹ.

Hà Nội đón cô bằng một cơn mưa. Cơn mưa không lớn như Sài Gòn, thay vào đó là cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông. Ngày nhỏ, có đôi lần mẹ cũng đưa cô về thăm quê hương, nhưng đất bắc khí hậu khá nhạy cảm trẻ con thường hay ốm vặt cho nên lâu dần cô không biết quê mẹ là gì nữa. Đã 18 năm kể từ ngày mẹ mất cô không về đất này. Nay đứng đây, nhớ về mẹ có đau đớn và buồn bã nhưng lại có một cảm giác thân quen đến lạ kỳ.

Hân thuê một căn phòng nhỏ trong xóm trọ xa trụ sở công ty để tiết kiệm tiền. Đồ đạc chưa có gì nhiều, cũng chỉ sống một mình nên đơn giản, mua thêm vào cái chén vài đôi đũa, hai cái nồi, hai cái chậu vậy là xong. Tình cảnh của cô bây giờ giống hệt đi ở trọ sinh viên 4 năm trước cùng nhỏ Lam, chỉ là giờ cô có thêm đứa nhỏ này. Hân mỉm cười sờ lên bụng. Mẹ con mình sẽ sống tốt đúng không con.

Hân đưa hai tay vào nhau xoa xoa để giữ hơi ấm. Chiếc chăn không đủ dày dặn để giữ ấm, giường cũng không có nệm nhưng mấy ngày vừa qua trải qua quá nhiều chuyện cô đã mệt rã rời, đặt lưng xuống ngủ một giấc đến sáng.

Tỉnh dậy đã là 9 giờ, cô đi ra đầu ngõ gọi một suất bún chả. Rất giống hương vị của vú Sáu cho nên cô ăn ngon lành. Nghĩ đến mình có một đứa trẻ để chăm sóc, giống như ngày nhỏ vú Sáu chăm cô, bỗng cười trong vô thức.

Ăn xong Hân đi bộ dọc con phố nhỏ, cô khám phá một chút đường đi làm, đi chợ để không quá bỡ ngỡ. Hà Nội không đông đúc bằng Sài Gòn cho nên có cảm giác bình yên hơn nhưng cũng có cảm giác cô đọc hơn. Đang là mùa đông, cái cây đầu ngõ đã rụng hết lá còn trơ lại mỗi cành, gió rít lên từng đợt xào xạc.

(Đọc tại facebook Lam Lam)

***

Triết đứng bên ô cửa nhìn hàng cây xanh ngoài vườn. Hôm nay Hân bay, anh lại không có tư cách để gặp cô lần cuối, trái tim bị bóp nghẹt đến khó thở. Nhìn ra luống hoa hồng ngoài vườn thấy người đang đứng tỉa cành cắt hoa vô cùng khó chịu.

Hạ Sương nhìn lên bắt gặp ánh mắt chán ghét của chồng trong lòng hụt hẫng. Cô gái đó có điểm gì hơn cô mà anh say mê đến vậy? Cô con nhà giàu, cô giỏi giang nghề nghiệp ổn định, cô nấu ăn giỏi, cắm hoa khéo... thử hỏi còn điểm khuyết thiếu nào nữa???

Kìm nén sự bực bội, Hạ Sương đến gần chồng nghiêng đầu hỏi.

"Anh không thích hoa hồng sao?"

"Không"

"Em trồng tường vi nhé!"

Ánh mắt Triết xẹt qua tia sáng sinh động rồi lại như cũ "Ừ"

Ngay ngày hôm đó, những cây hoa hồng trong vườn nhà bị nhổ sạch, thay vào đó là những cây tường vi mảnh dẻ. Kể từ hôm đó, mỗi sáng mỗi chiều Triết lại có thêm một thú vui, chăm sóc tỉa cành bắt sâu cho những khóm tường vi. Mà hoa tường vi lại là giống cây rất dễ trồng, dù dưới khí hậu khắc nghiệt nắng quanh năm như Sài Gòn vẫn trổ những khóm hoa đỏ thắm mong manh đến động lòng người.

Triết vào phòng sách, cẩn thận đóng cửa lại rồi gọi vào một dãy số, ánh mắt anh tối sầm và thâm sâu “Chuyện hôm trước tôi nói, tiếp tục làm đi. Thật sát sao và kỹ càng cho tôi, tiền nong không quan trọng”.

Rồi lại gọi vào một dãy số khác “Phong, số tiền thế chấp ngân hàng của MedCyber, cậu không cần chuyển sang thành cổ phần. Tôi đăng ký đấu thầu gói chăm sóc sức khỏe cho toàn bộ Spa Hotel Heathness”

Phong nghe Triết nói chấn động trong lòng “Cậu điên à, cậu có biết gói thầu đó bao nhiêu ông lớn tham dự không? Riêng khoản tiền đi cửa sau cho đấu thầu hết ⅓ số cổ phần của cậu ở công ty tôi. Rồi đấu thầu xong trúng thì cậu lấy cái gì chi trả, có đảm bảo được gói chăm sóc sức khỏe tốt nhất cho công ty tôi, cậu muốn ra đường ở luôn sao?”

“Cậu cứ làm đi, đằng nào cổ phần Avenue để đó thì cũng không sinh lời được bao nhiêu. Tôi phải giành gói thầu đó cho bằng được. Cậu yên tâm, với danh tiếng của tôi sẽ đảm bảo gói chăm sóc sức khỏe hoàn hảo và 5 sao. Cần thiết thì tôi sẽ làm bác sĩ trị liệu chính”

“Cậu điên rồi Triết, cậu là bác sĩ tiết niệu”

“Tôi đang bắt đầu học trị liệu rồi. Cậu cứ làm đi”

Phong dập máy thở dài. Thằng bạn anh điên thật rồi, nó đặt cược tất cả tài sản tiền bạc vào trận này. Kể từ khi chia tay cô gái đó, nó biến thành một người khác, không biết cuộc sống là cái gì, điên cuồng làm việc kiếm tiền.

Nhưng kiếm để làm gì khi người ta đã không ở bên mình nữa? Nhìn lên màn hình máy tính, một cô gái cầm bông lau cười như ánh nắng mai khiến trái tim anh lại nhói lên. Họ thật sự giống nhau, cùng yêu một người nhưng không thể giữ được người đó bên mình nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc