- Chào! Tôi là Pop O'Oag. Trưởng ngôi làng này. Xin hỏi các quý vị đây tới đây để làm gì?
Bằng thái độ vui vẻ trên nụ cười, ông chú đô con đó chào họ một câu thật nhiệt tình.
Từ trong ánh mắt xanh biếc của ông ấy lóe lên một tia sáng, đó là ánh mắt của một vị thương nhân thực thụ. Ông ấy nhìn từ đôi giày cho đến đồ họ mặc, đồ họ mang theo.
Đương nhiên là không thể tránh khỏi cái túi bự tổ bố của Lily đằng sau, ông ta khá thích thú về cái túi khổng lồ ấy. Không như những tên hay đánh giá qua vẻ bề ngoài, ông chú bốn mươi cái xuân đây lại khá tiếp khách trái với người dân bên ngoài.
Dù gì thì ông ta cũng là một trưởng làng, việc tiếp đón khách một cách tự nhiên nhất một phần cũng chỉ để phát triển ngôi làng.
Nakila vô cảm nhìn ông ấy.
- Tham quan.
Hắn cố gắng nở một nụ cười mỉa mai nói với ông ấy, chẳng biết vì sao mà Pop cảm thấy như vừa bị sỉ nhục vậy. Ông ấy nhíu mày nhưng vẫn giữ thái độ vui vẻ.
Thật sai lầm khi tất cả dân làng đều nghĩ rằng không nên chào hỏi một cách tử tế với khách, họ chỉ cần bỏ công ra làm, còn việc giao dịch thì được truyền hết vào người có cái miệng dẻo dai nhất, tinh ranh nhất Pop đây.
Cũng may mắn cho họ Nakila là một tên Undead giả dạng, nếu hắn là một con người thì họ sẽ không may mắn lắm đâu. Nhưng chẳng biết vì sao hắn lại phải mỉa mai hắn, chẳng lẽ là do cái sự an toàn bất thường kia sao?
- Vậy mời quý vị đi theo tôi, chúng ta sẽ cùng nhau vòng quanh thăm làng!
Việc một vị khách như Nakila đây Pop đã gặp không ít, may mắn thay ông ấy biết chút kinh nghiệm nếu không thì ông ấy gặp bất lợi mất.
Pop cười đến híp cả mắt; Song ông ấy xoay người lại bước đi.
Họ được dẫn đi, trong đầu Pop vẫn đang tính toán điều gì đó.
Đầu tiên sẽ đi xung quanh làng, ông ấy vừa đi vừa nói như một hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp. Đôi mắt xanh biếc lẫn sự tự hào của ông ta được diễn đạt qua từng lời nói ấm áp, kiêu hãnh.
- Đây là các ngôi nhà được các tổ tiên chúng tôi xây lên, nó được làm bằng gạch đỏ với lớp sơn đỏ, cửa sổ kính có thể nhìn ra ngoài, mỗi căn hộ đều có cho mình ít nhất một con trâu phục vụ cày cuốc, ít nhất mười đồ gặt lúa. Ngôi làng này cũng khá giống với các căn nhà ở Evrum và Thần Quốc chỉ được một bản nhỏ hơn.
Lily nhìn khá thích thú với thiết kế của căn nhà, nó trông khá hiện đại (Nhưng không bằng làng cô) và khá tiện lợi (Không bằng làng cô).
Vylina bất ngờ, cô chỉ mở to mắt mình một chút vì sự quen thuộc đến kỳ dị của các ngôi nhà. Riêng Nakila hắn đã nhìn từ trước nên chẳng quan tâm, thay vào đó hắn chỉ nhìn vào vị trưởng làng này thôi.
Có những đám trẻ chạy lon ton khắp làng, khi chúng gặp Pop thì cực kỳ lễ phép, chúng cũng có liếc Nakila một chút xong rồi cũng chạy đi. Tựa như chúng đã quen với việc có khách ở ngôi làng vậy.
Pop vừa giới thiệu vừa liếc nhìn từng người nhóm Nakila, ông ta cười nhẹ.
Song Pop chỉ lên cánh đồng ruộng bậc thang, bằng mọi niềm tự hào của mình ông ấy cứ giới thiệu như thế.
Dần dần, họ đã được đi khắp làng, Pop cũng chăm chú giới thiệu từng địa điểm, từng bãi ruộng lẫn thu thập mỗi ngày của họ.
Theo như các thông tin họ biết, thì mỗi nhà có ít nhất một con trâu, mà con nào con nấy đều khỏe. Thậm chí có vài con đặc biệt được lai giống để cày dễ hơn, chúng được lai giống với loài quái vật tuy có phần hung dữ nhưng sau khi được thuần hóa lại tăng nhanh tốc độ thu thập của người dân lên đến hàng chục lần.
Cụ thể hơn là trâu của Pop, con trâu ấy tên Momo, nó được lai giống với loài quái vật mạnh mẽ Minotaurus, một con trâu cái và một con Minotaurus đực đã phối giống với nhau tạo nên Momo của ổng. Nó có sức mạnh cực lớn, các cơ bắp trôi bốn cái chân được lộ rõ ra, loài lai giống ấy to hơn con trâu thường gấp hai lần và khỏe hơn trâu thường gấp hàng trăm lần.
Có nó doanh thu bán gạo của làng đã tăng cao.
Cuộc tham quan trải qua được một tiếng, Vylina với Lily cũng đặt ra cực kỳ nhiều câu hỏi song cũng được Pop trả lời. Ông ấy vui vẻ mỉm cười từ khi gặp họ tới giờ tựa gặp một con mồi lớn vậy.
Cuộc tham quan của họ kết thúc trước căn nhà được làm bằng đá, tuy có phần lạc hậu hơn so với tất cả ngôi nhà trong làng nhưng điều đó lại làm nó ngày càng trở nên nổi bật hơn.
Pop đứng trước cửa thở dài buồn bã trước mặt ba người họ.
- Haizz Thật buồn thay hôm nay không phải vụ mùa. Chúng ta không được ngắm một cánh đồng lúa vàng chín rồi.
Này, rốt cuộc ông là trưởng làng hay là hướng dẫn viên du lịch thế?
Nakila nhìn ông ấy, ánh mắt chẳng có gì gọi là mong đợi mấy. Gương mặt của Vylina lẫn Lily cũng ủ rũ theo.
Lily cũng được ngắm nhiều ruộng lúa vàng rồi nhưng cô bé chưa bao giờ thấy ruộng bậc thang bao giờ nên tràn đầy sự thất vọng ở đây, còn về Vylina thì ngày càng trở nên tiếc nuối hơn khi nghe lời đó của Pop, mặt cô thể hiện rõ sự chán nản.
- Ừm, vì đây là mùa đông mà...
Cô buồn bã nói, cứ thế bầu không khí của ba người họ càng ngày tràn đầy sự tiếc nuối.
Nhưng nụ cười xinh tươi, vui vẻ của Pop đã xóa tan bầu không khí đó. Ông ấy liếc Nakila thoáng qua, rồi nhìn về hai con người "Trẻ tuổi" này.
- Cuộc tham quan đã kết thúc, các vị có thể đi giao lưu với dân làng xung quanh!
Vừa nói xong, trong đầu Vylina nảy ra một ý tưởng, Lily cũng vậy.
Vylina muốn ngắm trực tiếp đồng ruộng, cô muốn nhìn sự phát triển của cây lúa. Không như ở Jura, lục địa con người vào hôm qua không có bão tuyết chỉ có các cơn gió lạnh nên không làm ảnh hưởng nhiều đến quá trình phát triển của cây lúa mấy, nếu có cũng chỉ là những đám mây che đi ánh nắng mặt trời hoặc do lũ chuột phá hoại mùa màng mà thôi.
Lily thì cô muốn giao lưu với bọn trẻ trong làng, ngoại hình một mét năm của cô bé cũng sẽ cho một số đứa bị hiểu lầm một con Undead hơn trăm tuổi với cô bé mười hai tuổi (Dù gương mặt với cơ thể Lily chỉ mãi mãi ở 14). Không những giao lưu, cô bé còn muốn "Trải nghiệm" trồng lúa.
Họ nhìn Nakila muốn hỏi ý kiến hắn, y chỉ nhẹ nhàng gật đầu nhẹ thì họ liền chạy đi.
Dù gì hắn cũng là kẻ mạnh nhất, mà mạnh nhất thì đồng nghĩa với việc là người có toàn quyền quyết định.
Sức mạnh của một thực thể hiện rõ thế, sức mạnh càng cao thì tỉ lệ thuận với quyền lực càng lớn. Sức mạnh cũng bao gồm cả trí thông minh, việc Nakila có thể quyết định việc hai người kia có thể đi đâu là nhờ sức mạnh to lớn hắn đã nắm giữ, hắn quá toàn diện so với họ.
Nakila lạnh lùng, vô cảm, tàn nhẫn...tựa một con robot.
Bất kỳ ai cũng phải ghen tị với hắn, hắn quá nham hiểm như vẻ bề ngoài cùng đôi mắt lúc nào cũng muốn nhìn xuyên thấu ý đồ của kẻ mà hắn để ý.
Kể cả Pop.
Ngay khi Vylina với Lily vừa đi xong, một khoảng thời gian sau Nakila nhìn Pop với ánh mắt lạnh lùng, miệng thì cười lạnh lùng.
- Cậu không đi à?
Pop thân thiện hỏi, nhưng ông ấy không cười tươi thay vào đó lại thích thú tới chàng trai tóc trắng đối diện này hơn.
Cơn gió sớm thổi tóc Nakila bay phấp phới che cả đôi mắt của hắn. Hắn không có ý định trả lời câu hỏi của Pop, thay vào đó chỉ cho ông chú đó tự đoán.
Vốn dĩ ban đầu Vylina nói về việc hỏi thêm thông tin nhưng giờ cô ấy đã chạy đi chỗ khác, vì cô biết rằng Nakila có thể lo được việc này dù sao thì kẻ trước mặt hắn đây là kẻ nắm giữ đầy đủ thông tin nhất. Chỉ cần đút lót đôi chút tiền thì việc hỏi thông tin sẽ thành công, cô không cần lo cho Nakila vì cô biết hắn rất thông minh, đủ để đánh thức sức mạnh cô, đọc được suy nghĩ của cô. Y sẽ trở lại ý định ban đầu của mình là đi chơi với người dân ở ngôi làng
Pop gãi sau đầu, mắt ông ấy trở nên cực kỳ nghiêm túc, gương mặt cau lại như vừa bị tia đạn từ ánh mắt Nakila đâm xuyên người. Ông ấy đưa tay lên chỉ ngón cái chỉ về cánh cửa của căn nhà đá phía sau.
- Mời cậu vào đây!
Pop mở cánh cửa làm bằng gỗ được đóng bằng sắt ra, mời Nakila.
Hắn ta chậm rãi bước vào. Ngay khi hắn hoàn toàn vào trong, Pop đưa đầu ra ngoài nhìn xung quanh xong mới đóng cửa lại khóa chặt.
Ông ấy không muốn bất kỳ ai nghe thấy cuộc trò chuyện của ông với Nakila, vốn dĩ bản giá gạo chẳng ai biết được vì chỉ có một mình Pop biết, thậm chí ông còn có thể thay đổi nó để được lợi ít. Có khi thu nhập của ngôi làng một năm trên một nghìn đồng Haza cũng là chuyện bình thường.
Bên trong căn nhà khá rộng, nhưng nội thất thì lại chỉ có vài thứ đơn giản. Bóng đèn treo trần làm bằng ma thạch được đặt ở trung tâm căn phòng đủ để thắp sáng cả ngôi nhà, ngay dưới ngọn đèn đó được xây thêm một cái bàn đá khá lớn, trên cái bàn đá ấy có hai tách trà kèm một ấm trà và một đĩa bánh màu có màu trắng bao gồm sáu cái bánh. Ngay hai cạnh song song của cái bàn đá được đặt hai chiếc ghế, mỗi chiếc ở một vị trí. Chiếc ghế được làm bằng gỗ lim nên cực kỳ tối nhưng cũng cực sang trọng.
Bên trong căn nhà tựa một nơi để tra khảo vậy, trừ ba món đồ trên thì từ đằng sau có thêm vài bao gạo phòng các trường hợp giao dịch nhanh.
Pop kéo chiếc ghế ra, ông ấy đưa tay mời Nakila.
- Cậu ngồi trước đi.
Hắn đặt mông mình ngồi xuống, Pop ngồi đối diện hắn ta, ông ta chống tay lên bàn. Bầu không gian trở nên căng thẳng hơn Nakila cực kỳ bình tĩnh, hắn cũng có phần thoải mái với tình hình hiện tại.
Y đặt bàn tay lên bàn, chạm từng ngón lên chiếc bàn. Chiếc bàn bằng đá cực kỳ sạch sẽ như lúc nào cũng được lao dọn kỹ càng, quả là căn phòng chuyên để giao dịch có khác vừa sạch sẽ vừa kín.
Pop cầm một cái bánh màu trắng lên đưa ra trước mặt Nakila.
- Sáng giờ có vẻ cậu chưa ăn gì nhỉ? Hãy ăn cái bánh này đi, một trong đặc sản của làng chúng tôi. Bánh bao.
Nãy giờ ông ấy nói mà Nakila không trả lời, hắn nhìn cái bánh đó rồi nhận không một lời cảm ơn.
Y nhìn nó rồi nhẹ nhàng từ tốn cắn một cái, song hắn thưởng thức nó một cách ngon lành. Bề ngoài bánh mềm, bên trong có nhân thịt bầm kèm nước sốt làm cho chiếc bánh thơm ngon hơn dù đã được để đây từ sớm. Hơn hết nó lại cực kỳ hợp khẩu vị của Nakila.
Đã bao lâu rồi cậu chưa ăn?
Anh ta thưởng thức nó một cách ngon lành đến khi mất không còn dấu vết.
Hắn nghiêm túc nhìn Pop.
- Rồi giờ chúng ta sẽ vào vấn đề chính!
Mặt ông ấy tối lại, hai tay đặt lên bàn che miệng để lộ ra vẻ nham hiểm của ông ấy ngày càng lớn hơn. Từ trong bàn tay ấy, miệng ông ta mỉm cười, mắt nhìn Nakila xuyến suốt.
Nakila thở dài, hắn đặt chân chéo lên nhau ngồi xéo, mặt lạnh giá nhìn ông ấy. Thái độ của cậu đã lập tức thay đổi sau lời nói của ông ấy.
- Ngươi đến đây để làm gì?
Ông ấy đổi cách xưng hô, nhưng Nakila không quan tâm. Vì cậu cũng đoán được điều này sẽ xảy ra.
- Tham quan.
Hắn trả lời, tay cầm tách trà đã được Pop rót trước đó. Nhưng không uống, anh ta đưa lên mũi của mình ngửi.
Pop mặt tối hơn, ông ấy có phần tức giận nhưng rồi cũng nguôi.
- Thế thì ít ra, chúng ta cũng phải có phí tham quan nhỉ?
Ông ấy nói trong khi quan sát Nakila không chớp mắt.
Như hồi sáng, ông ấy chỉ chú ý đến Lily vì cái túi khổng lồ của cô bé, vì là một thương nhân kiêm nông dân việc kiếm tiền, bóc lột là điều vô cùng cần thiết, ông ta tò mò về thứ bên trong cái túi ấy. Nhưng giờ người ông gặp không phải là cô bé mà là Nakila.
Pop có chút thất vọng vì người mình thật sự muốn gặp lại không phải như điều mình mong muốn.
Nakila nhẹ nhàng đặt hai tay úp trên bàn, cậu ta ngồi thẳng lưng, mặt nghiêm túc nhìn Pop. hai người quan sát, đánh giá nhau chỉ với ánh nhìn.
Pop nhìn từng hành động của Nakila mà không bỏ sót bất cứ gì, kể cả hành động vừa đặt tay lên của cậu. Ông ấy cũng dám cá rằng hai tay của cậu chẳng cầm bất cứ một thứ gì.
Ông ấy cười trong khi tay che miệng, vốn nghĩ Nakila không lường trước được điều này, ông ta cười trong thâm tâm. Nếu hắn ta không trả được thì thứ nhất hắn sẽ "Bán thân" theo đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng để trả tiền phí, thứ hai hắn sẽ phải làm nô lệ lao động cho ngôi làng đến hết đời (Vì số tiền Pop chưa nói ra nhưng ít nhất cũng phải là mười đồng vàng Haza), thứ ba sẽ có người thay thế cho hắn về hành động một và hai có thể là Vylina vì cô cũng là người trắng tay ở đây.
Nếu Lily có trả thì cũng vô dụng, đây là làng của ông cũng là luật của ông, chính Nakila đã yêu cầu việc Tham Quan ông ấy đã làm tròn việc đó, hắn còn chưa đề cập việc Nakila là đồng đội cô nên Pop có thể bắt lấy Nakila đúng pháp luật.
Nhưng mọi suy luận của ông ấy đã sai.
Nakila đã biết được ngay từ đầu rồi.
Vốn dĩ trên đời này chẳng có thứ gì miễn phí cả, chẳng có thứ gì tự nhiên thân thiện với mình cả, chẳng có thứ gì mà mình phải không đánh đổi cả. Cái làng này cũng vậy, sự thân thiện của Pop cũng vậy, kể cả chuyến tham quan của hắn cũng như vậy. Nakila đã biết tất cả, muốn qua mặt hắn ư? Vô dụng.
- Thế thì phí là bao nhiêu?
Nakila đáp.
Pop rùng mình, ông ta cười lạnh nhưng rồi cũng vụt tắt. Ông ta hỏi để muốn chơi trò đánh vào tinh thần Nakila nhưng ông đã sai, Nakila không phải dạng mà ông đã gặp như thường, hắn cực kỳ bình tĩnh phải là bình tĩnh quá mức ấy chứ.
Miệng Pop run run sau đôi tay vạm vỡ.
- M-Mười đồng bạch kim!
Pop run sợ nói, mọi kế hoạch của ông như vừa bị đổ vỡ bởi lời nói của hắn.
Nhưng không sao, ông ấy là một thương gia và ông ấy có kế hoạch B.
- Ta không biết đủ không,
Mắt Pop sáng lên, ông ta vui sướng khi nghe câu đó của Nakila.
Không cần biết đủ không, chỉ cần biết nếu thiếu một đồng Haza thì Nakila sẽ bị bán đi làm nô lệ vì thái độ xem thường của hắn ngay, trong lòng của Pop như đang múa theo từng nhịp nhạc trẻ.
Nakila từ từ bỏ tay ra, đồng xu trong tay hắn dần lộ diện. Một đồng xu được làm bằng vàng kim với gần viền được ghi chữ của người lùn, ngay trung tâm đồng xu được khắc thêm chữ HAZA to lớn, mặt đồng xu được khắc họa một con rồng Châu Âu sải cánh, theo tập tính của người lùn thì rồng tượng trưng cho giàu sang vì chúng thường cất kho báu cho bản thân mình xài.
Lập tức mắt Pop sáng hơn nữa, ông ta bất ngờ đứng dậy đập bàn thật mạnh, mắt như muốn rơi ra khi vừa thấy đồng tiền đó vậy.
ẦM.
- ĐỒNG HOÀNG KIM HAZA!!!
Pop hốt hoảng, ông ấy như muốn chạy khắp làng khi vừa thấy đồng tiền trong lòng bàn tay Nakila vậy.
Đồng hoàng kim Haza, một đồng tương đương trăm triệu đồng bạch kim Haza, một đồng Hoàng Kim đủ để mua một đất nước chư hầu nên cực kỳ giá trị. Đồng này không cho người dân sử dụng chỉ được sử dụng cho các cuộc giao dịch lớn giữa các đất nước trên thế giới, đồng này người dân rất ít thấy, một đồng cũng cực giá trị nên số dân thường thấy được cũng cực kỳ ít. Người làm trong ngân hàng có vài người chưa được nhìn thấy đồng này vì độ sang trọng lẫn độ hiếm có và trị giá của nó.
Nhưng tại sao Nakila lại có nó?
Haha bớt đùa đi, Dungeon có đầy kìa, Thần Giới sale đầy kìa.
Hắn mắt nhắm mắt mở nhìn Pop tham lam thèm thuồng đồng tiền quý giá.
Nakila búng nó tới bàn của Pop. Cười mỉa mai.
- Ta nghĩ đủ rồi nhỉ? Pop?
Hắn gọi thẳng tên của ông ta ra,