ÔM CHẶT ĐÙI THIẾU SOÁI

Edit + beta: Hạ Lam.

Phòng khiêu vũ Lệ Đều là thiên đường của những kẻ có tiền ở Dung thành.

Buổi sáng Phùng Cù với Doãn Chân Châu cùng đi ăn sáng, sau đó đi phủ đốc quân tham gia hội nghị, chạng vạng thì ăn tối với Đại soái phu nhân, cuối cùng mới bồi Doãn Chân Châu đến phòng khiêu vũ Lệ Đều.

Hai người thân cận mấy tháng, thật sự là tình nùng mật ý, cùng nhảy vài khúc mới về chỗ ngồi, nhưng không nghĩ tới chỗ bọn họ ngồi đã có người.

"Tư Ích, cậu vậy mà có thời gian để đến đây?"

Người ngồi là một công tử trẻ tuổi, quanh thân có mùi sách, hắn lấy tay đỡ mắt kính mạ vàng, ưu nhã đứng dậy, "Vừa lúc không có việc gì làm nên muốn lại đây chơi, thường nghe Chân Châu nhắc đến thiếu soái, hôm nay may mắn gặp được, không khỏi cảm thấy vinh hạnh."

Ánh mắt Doãn Chân Châu không dấu vết đảo qua Phùng Cù, hướng Phùng Cù giới thiệu, "Vị này là Chu Tư Ích, là bạn học chung trường đại học với em, mấy năm nay hắn ít nhiều gì cũng chiếu cố em."

Phùng Cù cao lớn oai hùng, dù cho có mặc thường phục giơ tay nhấc chân vẫn có khí độ lỗi lạc bất phàm, "Chu công tử mời ngồi."

Hắn hàng năm trà trộn trong quân đội, tuy không coi nhẹ thư sinh văn nhược nhưng đi theo Phùng đại soái đến trung ương chính phủ nhiều lần, hắn rất chán ghét những người đọc sách đó đùa bỡn chính trị, người mưu quyền, thái độ đối với Chu Tư Ích không khỏi có chút kiêu căng, "Không biết sau khi Chu công tử về nước thì làm việc ở đâu?"

Thái độ Chu Tư Ích khiêm tốn, tựa hồ không phát hiện Phùng Cù chán ghét hắn, còn khen ngợi Phùng Cù, "Tôi chỉ là một thư sinh, so không được với thiếu soái cầm quân bảo vệ một phương nên chỉ có thể dạy học sinh ở trường đại học, cũng coi như là không uổng phí những thứ học được khi xuất ngoại."

Phùng Cù không thấy hắn luồn cúi như người ở chính phủ, thái độ liền hoà hoãn lại, hơn nữa có Doãn Chân Chân một bên hoà giải, nói chuyện cũng không có lạnh giọng nữa, đề tài càng ngày càng hướng về những điều thú vị ở nước ngoài.

Chu Tư Ích nói, "... Tính cách Chân Châu kiên cường, dù có sinh bệnh sốt cao cũng nhất định phải đi học, lúc ấy ở phòng học hôn mê bất tỉnh khiến giáo thụ sợ hãi."

Ánh mắt Doãn Chân Châu lưu chuyển, diễm lệ vô song, hình như có ý oán trách, "Có nhiều chuyện khác thì không nhớ, chỉ nhớ kỹ mỗi cái này." Lại cảm thán, "Lúc đó còn muốn cảm ơn cậu, nếu không có cậu chiếu cố tôi thì tôi cũng không có tốt lên được."

Phùng Cù tuỳ ý ngồi, dáng người ưu nhã, bên môi ngậm một sợi ý cười, "Nếu đã nói như vậy thì tôi cũng phải cảm tạ Chu công tử."

"Nào có nào có, đều là du học sinh vốn nên chiếu cố cho nhau mà."

Không khí hoà hợp, bỗng nhiên có một cậu ấm tô son trát phấn đi thẳng đến bàn này, "Anh hai, anh không phải không thích ra ngoài chơi sao? Tại sao lại chạy đến đây?"

Lông mày Chu Tư Ích đều nhíu lại, khiển trách hắn, "Tư Huy, không được làm càn ở trước mặt thiếu soái!"

Chu Tư Huy quay đầu nhìn thấy Doãn Chân Châu cùng Phùng Cù ngồi đối diện Chu Tư Ích, hai mắt tức khắc tỏa sáng, hận không thể dán mắt lên mà nhìn, hướng Doãn Chân Châu cúi đầu khom lưng xum xoe, "Thường nhìn thấy Doãn tiểu thư trên báo nhưng người ở ngoài càng xinh đẹp hơn nhiều lần!"

Trời sinh hắn mồm mép lanh lợi, đặc biệt là khi thấy được nữ nhân xinh đẹp thì tự động nói ngọt, khen xong Doãn Chân Châu mới hướng Phùng Cù chào hỏi.

Nguyên quán Chu gia là người Dung thành, lúc trước lão gia tử cùng lão thái thái mang con trai nhỏ mình đến Dung thành, hai người bác của Chu Tư Ích thời trẻ có đi du học, về sau gia nhập quan trường, nhậm chức trong trung ương chính phủ nhiều năm ở Bắc Bình.

Sau khi Chu Tư Ích vè nước, hai người trước sau gọi điện hắn đi Bắc Bình, chuẩn bị cho cháu trai mình một quan nửa chức[1] nhưng bị cha mẹ hắn từ chối lấy lý do là kính hiếu cha mẹ trước.

[1]Một quan nửa chức: làm quan nhưng không có nhiều thực quyền.

Phùng Cù đã có nghe qua hai anh em Chu gia, chỉ chưa gặp mặt trong cái vòng luẩn quẩn này, không ngờ lần đầu gặp mặt liền phát giác ra hai người hoàn toàn đối lập.

Chu Tư Ích không kiêu ngạo không siểm nịnh, còn có khí chất thanh cao của người đọc sách, Chu Tư Huy thì cà lơ phất lơ, nói rất nhiều, không tới mười lăm phút thì hắn trở thành trung tâm cuộc trò chuyện, một bàn đều ngậm miệng nghe hắn nói.

Sắc mặt Doãn Chân Châu có chút khó coi, ghét bỏ Chu Tư Huy vướng bận, lấy cớ đi toilet ra ngoài, Chu Tư Huy để sát Phùng Cù, nịnh bợ, "Gần nhất tôi có gặp mặt một tiểu nữ sinh ở trường Sư Phạm, thật không nghĩ tới bên cạnh cô ấy còn có một tiểu mỹ nhân động lòng người, thiếu soái có muốn nhận thức vị bằng hữu này không?"

Phùng Cù vốn dĩ có thể không nghe hắn nói nhưng nghe được "trường Sư Phạm nữ sinh" thân thể đều đứng thẳng, tựa hồ có chút hứng thú, "Ồ?"

Chu Tư Ích mỉm cười không nói.

Chu Tư Huy thấy thiếu soái có hứng thú, càng thêm nhiệt tình, "Tiểu nha đầu kia tuy rằng nhìn mềm yếu nhưng tính tình thật ra không nhỏ, giống như hoa hồng có gai, vừa xinh đẹp lại có tính thách thức."

Chu Tư Huy nhớ lại cảnh tượng mình bị trách móc, trong lòng cười lạnh: Không phải cô châm biếm tôi sao? Vị thiếu soái này không phải ăn chay, tôi không tin hắn không thuần phục được một nha đầu miệng lưỡi sắc bén!

Doãn Chân Châu từ toilet đi ra, thấy cảnh tượng có chút kỳ quái, trong lòng lo sợ hướng Chu Tư Ích liếc mắt một cái, hắn trở về bằng ánh mắt trấn an, gật đầu nhẹ, Doãn Chân Châu mới thả lỏng.

Phùng Cù tự mình lái xe đưa Doãn Chân Châu về nhà, một đường không nói chuyện, tới cửa Doãn gia hắn mới nghiêng người nhìn chắm chằm đôi mắt Doãn Chân Châu, rất có vài phần bá đạo, "Chân Châu, về sau ít lui tới với người họ Chu."

Trong lòng Doãn Chân Châu vui vẻ, thầm nghĩ Phùng Cù có lẽ đang ghen?

Phùng Cù mới đi mấy tháng, cô trằn trọc khó an, rất sợ hôn sự hai người kéo dài, lại không thể đề nghị kết hôn trước, chỉ có thể an bài Chu Tư Ích ra mặt, cho Phùng Cù cảm thấy nguy cơ, chỉ là không ngờ tới Chu Tư Huy lại xuất hiện, có chút đáng ghét.

Doãn Chân Châu dựa vào trên người Phùng Cù làm nũng, "Ở nước ngoài nếu không nhờ Chu Tư Ích chiếu cố em thì nói không chừng đã bệnh chết ở đất khách rồi." Nói nói nhưng thật ra gợi lên sự chua xót, nước mắt lưng tròng, công khai lên án Phùng Cù, "Nếu không phải anh lúc trước chọc tức em thì đâu đến nổi xuất ngoại chịu khổ..."

Trong mắt Phùng Cù tràn đầy ôn nhu, đau lòng ôm lấy Doãn Chân Châu, "Được được, đều là anh sai."

Hắn từ nhỏ ngậm muỗng vàng sinh ra, nâng niu như bảo bối lớn lên, bên người không thiếu mỹ nữ vờn quanh, chỉ có thể đối với Doãn Chân Châu ôn nhu buông thả như vậy, há mồm nhận sai.

Trong lòng Doãn Chân Châu vừa lòng mới thả cho hắn đi.

Phùng Cù lái xe rời khỏi Doãn công quán, thần sắc mới âm trầm xuống.

Đầu óc nữ nhân toàn chứa tình yêu, không biết cái gì là quan trường hung hiểm.

Tuy rằng quan hệ của Phùng gia với trung ương chính phủ Bắc Bình xem như bình thản nhưng chưa từng dỡ xuống sự phòng bị.

Hôm nay hắn bồi Phùng phu nhân ăn cơm, Phùng phu nhân từ trước đến nay không để ý đến chính sự, chỉ kém ở đốc quân phủ ăn chay niệm phật, cư nhiên phá lệ hỏi, "Cha con thật sự tính toán cho con kết hôn cùng Doãn Chân Châu kết hôn sao?"

Phùng phu nhân sinh được một trai một gái, Phùng Cù được vạn chúng chú ý, con gái lại chết yểu, mấy năm nay đối mặt đốc quân phủ không ngừng nạp di thái thái, sớm nguội lạnh với Phùng đại soái, nếu không phải con trai thuận lý thành chương kế thừa gia nghiệp thì chỉ sợ đã rời đi đốc quân phủ từ lâu.

Phùng Cù lúc đó lập tức trả lời, "Con thật thích Chân Châu. Thêm nữa trong lòng cô ấy cũng chỉ có con, không dính dáng gì đến chính trị."

Hiện tại nghĩ đến, khi đó hắn có chút nói quá.

Đang ở trung tâm chính trị, tại sao lại không dính dáng đến chính trị được?

Lúc trở về, dì Lâm chờ ở dưới lầu, "Hôm nay thiếu soái có muốn ăn khuya không?"

Phùng Cù nhìn đồng hồ, cư nhiên đã tối thế này, hắn lắc đầu, đi thẳng lên lầu.

Đẩy cửa phòng ngủ ra, đầu giường có đèn ngủ mờ nhạt, Cố Mính đã ngủ rồi, dưới mắt có màu xanh lá nhàn nhạt, trên mặt còn có nét trẻ con, có loại con nít đang ngủ.

Phùng Cù khó có được khẽ khàng, thu dọn một chút rồi leo lên giường ôm Cố Mính ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, đột nhiên Cố Mính từ trên giường giật bắn dậy, kêu to, "Không xong không xong, bị muộn rồi!" Theo bản năng cầm đồng hồ ở đầu giường liếc mắt một cái, mới thở ra một hơi dài, "Làm sợ muốn chết." Đôi mắt nửa mở nửa nhắm, thân mình ngã ra phía sau, vẫn còn sớm.

Cô ngã vào khuỷa tay của Phùng Cù, ngạc nhiên quay đầu, thiếu chút nữa thì cùng hắb mặt kề mặt, hô hấp giao triền, "Thiếu soái trở về lúc nào thế?"

Phùng Cù nhịn không được bật cười, phát hiện Cố Mính mới thức còn đang mơ hồ, nhéo mũi cô một cái, "Ngủ sâu như vậy chắc nửa đêm bị khiêng bán cũng không biết."

Cố Mính dùng tay che lại hai mắt, nhỏ giọng nói thầm, "Còn không phải do lúc trước ngủ không ngon."

Phùng Cù kéo tay Cố Mính xuống, cười rộ lên, "Tôi so với thuốc ngủ còn lợi hại hơn nữa à?"

Cố Mính cười rộ lên, phảng phất như không phát giác được thời điểm này là lúc Phùng Cù rời đi hồi hôm qua, "Thuốc ngủ của tôi là ngài mà, vậy nên mới khiến nhiều nữ nhân ở Dung thành mất ngủ."

Hắn lại nhịn không được mà cười, "Em nói quả nhiên ngọt." Trong đầu nhớ lại lời nói khoác của Chu Tư Huy ngày hôm qua, không chút để ý nói, "Nghe nói có một nữ sinh rất xinh đẹp học ở trường của em cùng hẹn hò với Chu công tử phải không?"

Thiếu chút nữa sắc mặt Cố Mính liền thay đổi, âm thầm mắng Chu Tư Huy hạ lưu xấu xa, vậy mà làm Phùng Cù biết được, "Nếu thiếu soái nói Chu công tử là vị Chu Tư Huy kia thì ước chừng đã nghe lầm. Họ Chu đó ở trước cổng trường lôi lôi kéo kéo, quấn lấy nữ sinh trường, lúc đó cũng có nhiều người thấy, chắc là không theo đuổi được nên mới muốn bôi đen người ta."

Phùng Cù không nghĩ tới chuyện là như vậy.

Hắn thực mau suy nghĩ lại, họ Chu ăn chơi trác táng chỉ sợ không theo đuổi được người nên mới lấy một người bên nữ sinh kia tạo ân tình, đến lúc đó cho đu không ham quyền thế cũng không từ chối được.

"Vậy nữ sinh trong trường em cũng nên cẩn thận, Chu công tử hình như rất để bụng." Để bụng đến nổi muốn kéo hắn xuống nước.

Kinh tế Dung thành phồn vinh, công tư nhà giàu ăn chơi trác táng phong lưu không ít, không ít người ước hẹn với nữ học sinh gì gì đó, còn có thể dùng để kéo quan hệ với nhau.

Nhìn Chu Tư Huy không đầu óc kỳ thật cũng không phải không có đầu óc, ít nhất so với anh của hắn thì nói rất nhiều.

Cố Mính cười cười, "Vậy muốn xem vị Chu công tử đó có bản lĩnh hay không."

Phùng Cù bật cười, "Có lẽ Chu công tử không có bản lĩnh nhưng thủ đoạn thì không ít. Muốn đánh cuộc hắn cuối cùng có bắt được người hay không?"

Editor: ở đây có ai dùng laptop hoặc PC để đọc truyện trên truyenwiki1.com không thế? Cho tui hỏi cái... Tui lại bắt đầu điên lên với truyenwiki1.com...

Lỗi gì lỗi lầm lỗi lốn, chương này tui edit bằng điện thoại thật sự quá cực.

Bình luận

Truyện đang đọc