ÔNG TRÙM GIẢI TRÍ BÍ MẬT CƯNG CHIỀU: CÔ VỢ NGỐC NGỌT NGÀO

Editor: Ngạn Tịnh.

Hoa Nghị trước khi được Tinh Huy thu mua đã đóng cửa, cho nên nghệ nhân của Hoa Nghị, có thể tự do lựa chọn.

Diệp Đồng Đồng nhân cơ hội giải tán khỏi Thiếu Nữ Thời Đại. Tuy rằng trước mắt không có ký hợp đồng với công ty quản lý và người đại diện gì, nhưng An Mộc đã đánh dấu FAE, Diệp Đồng Đồng xác định cũng sẽ đến đó. Trước mắt công ty đã có người tiếp xúc đàm phán với cô.

An Mộc dứt khoát gọi điện cho Diệp Đồng Đồng.

Diệp Đồng Đồng nhận rất nhanh, “Mộc Mộc, cậu đang làm gì vậy ~~”

“Đi tham gia một buổi bạn bè tụ hội”

“Tụ hội?” Giọng nói lập tức trở nên hưng phấn, “Có thức ăn ngon không?!”

An Mộc:... “Đương nhiên là có”

“Tớ muốn đi tớ muốn đi!”

An Mộc ho khan một tiếng, “Chỉ sợ không được, đây là buổi họp mặt bạn bè của Phong Kiêu”

“A? Boss đang ở bên cạnh cậu?”

An Mộc liếc nhìn người nào đó đang đảm đương vai tài xế, “Ừm”

Tiếp theo, liền nghe thấy đối phương cất cao âm lượng, “Vậy cậu nhất định phải chiếu cố Boss thật tốt. Boss tiêu sái anh tuấn, phong lưu phóng khoáng như vậy, còn rất uy vũ khí phách, là hàng hiếm có khó tìm đấy!”

An Mộc:...

Tiếp theo, đối diện truyền đến tiếng nhỏ giọng dò hỏi, “Lời tớ ca ngợi Boss có nghe thấy không?”

Có thể không nghe được sao?

Giọng nói lớn đến mức cô muốn điếc cả tai!

Đầu An Mộc đầy hắc tuyến, “Cậu từ bao giờ chân chó như vậy?”

Diệp Đồng Đồng cười hắc hắc, “Không chân chó không thượng vị! Lại nói, tớ vĩnh viễn cũng không quên lần đầu tiên gặp mặt Boss vĩ đại, tớ thế nhưng lại nhầm Boss thành Tôn tổng. Hiện tại nhân cơ hội vuốt mông ngựa nhiều một chút, về sau mới có giày nhỏ để mạng”

An Mộc:... Có có thể vứt điện thoại đi được không!

Diệp Đồng Đồng tiếp tục mở miệng, “Vậy cậu mau đi với Boss vĩ đại đi, tớ tắt máy đây!”

Nói xong, liền ngắt điện thoại.

An Mộc:...

Vì sao cô lại cảm thấy, sau khi rời khỏi Thiếu Nữ Thời Đại, Diệp Đồng Đồng rõ ràng càng cơ linh hơn cả trước kia?!

Xem ra, cậu ấy ở Thiếu Nữ Thời Đại quả nhiên không vui vẻ cho lắm.

An Mộc nghiêng đầu nhìn về phía Phong Kiêu. Phong Kiêu mắt nhìn về phía trước, tỏ vẻ bản thân chỉ nghe thấy thứ nên nghe.

An Mộc thở phào. 

Xe lượn vài vòng quanh Kinh Đô, rất nhanh liền tới một căn cứ quân sự.

Nhìn quân binh ca ca mặc trang phục quân binh đứng cảnh trước cổng, trong lòng An Mộc bắt đầu trở nên nghiêm nghị.

Xe chạy chầm chậm đến cửa, đã bị ngăn lại, có một tiểu binh lính chạy đến đọc hỏi: "Xin hỏi, có giấy xuất nhập không?"

Phong Kiêu đang muốn mở miệng, bên cạnh đột nhiên chạy tới một cô bé đáng yêu, bộ dáng ước chừng tầm 10 tuổi, mặc một bộ váy công chúa, một đôi mắt màu làm hết sức xinh đẹp. Trong tay cô bé cầm kẹo que, diện mạo tinh xảo lại đáng yêu.

Cô bé chạy tới, liền dùng giọng nói mềm mại mở miệng, "Anh trai, đây là bạn của ba em~~~"

Tiểu binh lính nhìn thấy cô bé, lập tức đứng thẳng người, sau đó cũng kính làm một cái lễ với Phong Kiêu: "Mời vào!"

Cô bé rất quen thuộc mở cửa sau của xe ra, nhanh nhẹn chui vào, sau đó nhìn về phía hai người trước mặt, "Chào chú, chào dì!"

Phong Kiêu:...

An Mộc:...

Cô bé này đến tột cùng là ai?

Đang trong nghĩ hoặc, liền nghe Phong Kiêu ở bên cạnh mở miệng, "Cháu là Long Hàm Nhân?"

Cô bé lập tức gật gật đầu, bộ dáng cực kỳ đáng yêu, "Long Hàm Nhân là đại danh của cháu!"

Nói xong, cô bé liền nhìn về phía An Mộc, chớp chớp đôi mắt to, "Nhưng chị gái xinh đẹp, chị có thể gọi em là tiểu Bối. Đây là tên chỉ có người thân cận mới được gọi thôi đó nha~~~"

An Mộc:...

Phong Kiêu cong khoé môi, con người hẹp dài lộ ra một chút nhu hoà, "Vì sao chú lại không thể gọi như vậy?"

Bình luận

Truyện đang đọc