ÔNG TRÙM GIẢI TRÍ BÍ MẬT CƯNG CHIỀU: CÔ VỢ NGỐC NGỌT NGÀO

Edit: Phong Nguyệt

Thế nhưng có người, ở thành phố C, ở trên địa bàn của ông, chém tay con của ông, còn, còn đạp chỗ đó của con ông?!

Này, ông có nghe lầm không?

Cúp điện thoại, sắc mặt của Hoàng Quân vẫn chưa tỉnh táo lại, “Thủ trưởng, có phần tử khủng bố vũ trang đang giằng co, đặc cảnh cùng bộ đội đều phái ra rồi, chúng ta phải chạy nhanh qua để nhìn xem.”

Người đàn ông lập tức nghiêm nghị lại, “Đây chính là đại sự, xử lý không tốt sẽ khiến cho xã – hội - động - đãng, mau đi đi.”

Hoàng Quân gật đầu, xoay người, sắc mặt liền trầm xuống, vội vã lao ra.

Người đàn ông thở dài, cái thành thị nhỏ đó không đáng để thành phố C chú ý tới, thế nhưng còn có người cùng bội đội đặc công tới khiêu chiến?

Thực sự là……

Nghĩ đến đây, sắc mặt của người đàn ông, bỗng nhiên cứng đờ!

Người đàn ông đứng lên, vội vàng đuổi theo ra bên ngoài, giọng nói gấp rút: “Mau, mau đi điều động người qua thành thị đó!”

——*——

Bên ngoài bệnh viện, đã bị tầng tầng vây quanh.

Cánh tay của Hoàng Tam bị quấn quanh, cả người nằm ở trên cáng cứu thương, bị người nâng, đứng bên ngoài, hung dữ nhìn chăm chú vào bệnh viện, “Giết hắn! Các ngươi giết hắn cho ta!”

Hoàng quân vội vã lao tới, nhìn đến bộ dáng của con mình, mặt đầy âm trầm!

Cảnh sát cầm loa kêu gọi, đang lớn tiếng kêu gào, “Người ở bên trong nghe không, các người đã bị bao vây, buông vũ khí xuống, ra đầu hàng! Chúng ta sẽ xử lý khoan hồng!”

Lời này hô mấy lần, bên trong rốt cuộc có phản ứng.

Lầu một tãi đại sảnh cửa lớn mở ra, sau đó, trước mắt nhiều người, một người đàn ông mặc áo màu bạc tây trang, chậm rãi bước ra.

Người đàn ông vừa xuất hiện ở nơi đó, tròng mắt của mọi người, liền nhất trí nhìn trên người đàn ông đó.

Ưu nhã mà bước đi, nhàn nhã đi dạo.

Bước chân nhàn nhã mà bước tới, hơi hơi chuyển động.

Dung nhan tuyệt mỹ, khí chất yêu nghiệt lạnh mị, so minh tinh hạng nhất trên TV, còn muốn càng cực, đẹp trai hơn!

Anh ta giống như Đế Vương đi dò xét, anh ta cười như không cười con mắt quét qua, làm cho mọi người có một loại cảm giác không dám phản kháng!

Phong kiêu một mình đi tới, cứ như vậy chậm rãi đi tới trước mặt cục trưởng sở cảnh sát, giống như chung quanh những người đang cầm súng không tồn tại vậy.

Đôi tay của anh ta đút vô túi quần, quyến rũ cười lên, khóe môi cong lên, lãnh mị lại yêu dã: “Không phải chỉ đả thương người sao, cần bài trận lớn thế để làm gì?”

Cục trưởng vừa nghe lời của Phong Kiêu nói, cũng không biết nói như thế nào nữa.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, đích xác như thế!

Nếu là người bình thường bị đả thương, bọn họ sao có thể phái nhiều cảnh lực như vậy?

Dân chúng chung quanh, trong nháy mắt hiểu rõ, lập tức, khóc thút thít lên.

Hoàng Quân không để ý tới người dân, nặng nề mở miệng, “Ngươi tụ tập dân chúng để làm loạn, phi pháp cầm súng!”

“Ai nói ta phi pháp cầm súng?” Phong Kiêu ném ra một tờ giấy, “Đây là chứng từ việc cầm súng. Còn ông nói ta đả thương người…… A, ta còn muốn tố cáo con của ông, tụ tập dân chúng dâm - uế, cho nên, chúng ta tới gặp tòa án đi, thế nào, Hoàng thư kí?”

Phong Kiêu nói một câu không hợp với tình thế cho lắm.

Hoàng Quân cúi đầu, quả nhiên là chứng từ việc cầm súng.

Đã như vậy không thể buông tha cho hắn ta được? Tuyệt đối không được!

Hoàng Quân phất tay, “Cái gì chứng từ việc cầm súng, đây là giả, mau hắn bắt lại!”

Lời này vừa rơi xuống, chung quanh liền có cảnh sát tiến lên.

“Giả?” Phong Kiêu nhướng mày: “Ông xác định là giả?”

Hoàng Quân hừ lạnh, “Chính là giả, như thế nào, ngươi còn dám phản kháng?! Bắt lại!”

Phong Kiêu như cũ cười như không cười đứng ở nơi đó, phối hợp vươn tay, tùy ý cho cảnh sát mang còng tay lên cho mình, “Ông cũng đừng hối hận.”

Bộ dáng bình thản ung dung, làm Hoàng Quân sửng sốt, hắn dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy?!

Hoàng Tam nằm ở trên cáng cứu thương, hướng về phía Phong Kiêu gầm thét lên, “Ta muốn cho ngươi sống không bằng chết! Ta muốn giết ngươi!”

Mặt của Hoàng Quân xanh mét, vung tay lên, “Mang đi!”

Nhưng vào lúc này, một giọng nói truyền tới, “Dừng tay!”.

Bình luận

Truyện đang đọc